Chương 777: Phủ địa động thiên.
Người thường nếu gặp phải tình cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi hoàn toàn, chắc chắn sẽ quá mức sợ hãi, ba người ở đây không ngờ lại bình thản chấp nhận như thế.
Tôn Chung, Lã Bố liếc mắt nhìn nhau, cùng có chút bất ngờ. Tôn Chung khẽ thở dài nói:
-Lúc trước thiên hạ đệ nhất mãnh tướng gặp phải chuyện này cũng cả kinh thất sắc, liên tục chất vấn ta nơi này là đâu, không ngờ Đơn Phi ngươi lại lãnh tĩnh như thế.
Lã Bố không phản bác, trên thực tế, lần đầu tiên y đến nơi này đích thực có chút thất kinh.
Đơn Phi nhíu mày nhìn quanh:
-Ông đừng coi trọng ta, thật ra ta cũng muốn hỏi nơi này là đâu?
Tôn Chung kinh ngạc bật cười nói:
-Ngươi đoán không ra?
Đơn Phi suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
-Chúng ta lẽ nào vẫn ở trong thạch thất khi nãy?
Lã Bố kinh ngạc.
Trên mặt Tôn Chung hiện lên nụ cười thần bí:
-Chuyện này sao có thể? Thạch thất kia của chúng ta tuy lớn, nhưng cũng chỉ lớn như tòa miếu trước mặt thôi. Thạch thất kia của chúng ta bất luận thế nào cũng không chứa nổi tòa miếu trước mắt.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn quanh, liền thấy cửa miếu phía trước đã hơn trượng, tường núi xung quanh cũng cao mấy trượng, hắn biết Tôn Chung nói không sai, nhưng vẫn có cái nhìn khác, trầm mặc một lát, Đơn Phi ngưng thanh nói:
-Nhưng ông đừng quên, trên bàn đá trong thạch thất, từng có một miếu thờ có mây mù che phủ.
Nụ cười của Tôn Chung nhạt đi, hồi lâu mới nói:
-Đơn Phi, ngươi muốn nói gì?
Đơn Phi suy nghĩ nói:
-Ta cảm thấy, vừa rồi khi ông khởi động cơ quan, chúng ta đã chui vào trong tòa miếu mây mù che phủ kia!
Trong mắt Tôn Chung lộ vẻ kinh dị, thở dài nói:
-Người Đơn gia quả nhiên không giống người thường. Đơn Phi, làm sao ngươi có thể nhanh chóng thông suốt huyền ảo của thần phủ động thiên chứ?
-Thần phủ động thiên?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, như chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Thần sắc Tôn Chung nghiêm nghị nói:
-Không sai, nơi này chính là thần phủ động thiên trong truyền thuyết. Chúng ta may mắn vào nơi này, thật sự là phúc phần khôn kể…
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc bật cười của Đơn Phi, Tôn Chung cau mày nói:
-Ngươi không tin?
Đơn Phi ít nhiều thu lại nụ cười, chân thành nói:
-Ta không phải không tin, ta chỉ hơi không hiểu ý của ông thôi.
Tôn Chung thận trọng nói:
-Từ xưa đã lưu truyền, trên đời này có ba mươi sáu phủ địa, bảy mươi hai động thiên, không phải người hữu duyên thì không thể nhìn thấy. Lão phu luôn nửa tin nửa ngờ chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy thần miếu Lâu Lan này mới phát hiện truyền thuyết Đạo gia không sai. Nơi này nhìn từ bên ngoài chẳng qua chỉ chừng trượng vuông, nhưng vừa vào bên trong thì mới phát hiện còn có động thiên khác, do vậy lão phu cho rằng…
Ông ta nói đến đây nhưng thấy Đơn Phi luôn trầm mặc, ngược lại hơi thiếu tự tin nói:
-Do vậy lão phu cho rằng nơi này chính là một phủ địa động thiên mà Đạo gia nói.
Đơn Phi im lặng một lát rồi nói:
-Thì ra là thế.
Điều khi đó hắn nghĩ lại rất khác với giải thích của Tôn Chung.
Hoa Hạ từ xưa đến nay đích thực có lưu truyền truyền thuyết phủ địa động thiên. Theo dân gian lưu truyền đó là nơi thần tiên tu luyện, có điều cũng giống như thần tiên đến thời hiện đại thì không thấy đâu nữa, cái gọi là phủ địa động thiên cũng chưa được khoa học hiện đại chứng minh. Bây giờ nghĩ lại, phủ địa động thiên đích thực là có, có điều cũng giống như canh Mạnh Bà, đều bị người đời lưu truyền đến thay đổi hoàn toàn rồi.
Cái gọi là phủ địa động thiên hẳn là không gian dị độ do bọn Hoàng Đế sáng tạo ra mà thôi, hậu nhân ngẫu nhiên nhìn thấy thì cho rằng là phủ của thần tiên. Những người đó không có kỹ thuật thần thông của đám người Hoàng Đế, lại không có Lục giáp bí chúc của Đơn Bằng, tự nhiên là không thể tiến vào không gian dị độ, do vậy liền nói là vào được nơi này phải có duyên, mới có thể gặp được thần tiên. Hậu nhân nghe nhầm đồn bậy, lại càng biên ra lời đồn là thần tiên nào sống ở phủ động nào.
Đơn Phi có thể nhanh chóng đoán ra mình đã tiến vào ngôi miếu trên bàn đá, là vì hắn biết trên đời này có không gian đa chiều, hắn càng chính mắt nhìn thấy không gian Vô Gian không sao hiểu nổi, nên cảm thấy rất bình thường kia mình và Tôn Chung có thể tiến vào miếu thờ.
Miếu thờ hơn phân nửa chính là thần miếu Lâu Lan.
Quỷ môn là do Đơn Bằng tạo ra, thần miếu Lâu Lan cũng là nơi Đơn Bằng tọa trấn, cũng là không gian mà Đơn Bằng mở ra, hai nơi này đều có quan hệ rất lớn đến không gian dị độ.
Hắn trong phút chốc thì đã hiểu những chuyện này, nhưng lại không nói rõ với Tôn Chung. Thực ra kinh Phật có nói pháp còn có lấy bỏ, huống gì là phi pháp? Ý câu nói này có nghĩa là tất cả giải thích chẳng qua là công cụ con đường để ngươi lĩnh ngộ thôi. Nếu ngươi thông minh, một phương pháp thậm chí tự sáng tạo ra pháp môn cũng có thể lĩnh ngộ được. Nếu ngươi ngu xuẩn, cho ngươi ba ngàn con đường ngươi cũng sẽ đi nhầm đường.
Tất cả giải thích khái niệm chẳng qua chỉ là giải thích đối với các góc độ của hiện tượng thôi.
Ngôn ngữ vốn là công cụ thay thế bất đắc dĩ sản sinh ra khi tư tưởng con người không thể trực tiếp kết nối với nhau, Thiền tông Đạt Ma lại trực tiếp có lời cảnh tỉnh thế gian “Không lập văn tự, giáo truyền cách khác”, coi như đã nhìn thấu hiện tượng này, nhưng lại cứ có người đầu tư công sức nghiên cứu, nên mới có chữ “hồi” của đậu hồi hương có đến bốn cách viết, thật sự là đáng buồn mà.
Lỗ Ất đích thực mông muội, nhưng hạng người như Lỗ Ất cũng không hiếm.
Tôn Chung thấy dáng vẻ Đơn Phi cảm thán, hiểu lầm hắn rất khâm phục giải thích của mình, hơi mỉm cười nói:
-Đơn Phi, lời lão phu nói chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nơi này do Đơn gia ngươi sáng tạo, sau này còn muốn xin ngươi chỉ điểm nhiều hơn.
Đơn Phi hơi bất ngờ:
-Sau này?
-Không sai.
Tôn Chung nhẹ nhàng vươn tay ra, khi chưa đụng đến cửa miếu thì cửa miếu đã tự mở, Tôn Chung thở dài nói:
-Nếu chúng ta không vào tiên cảnh, thì làm sao biết tiên gia lại thần kỳ như thế?
Không phải chỉ là cửa cảm ứng thôi sao, làm gì khiến ngươi kinh ngạc tán thán như thế? Trong lòng Đơn Phi lẩm bẩm, nghe thấy Tôn Chung than thở nói:
-Lão phu mời ngươi và Lã Bố cùng vào đây, vốn là có thành ý muốn hợp tác với hai ngươi.
-Vậy sao?
Đơn Phi lạnh nhạt nói:
-Sau đó ông bắt tôn nữ A Cửu của ông đi để uy hiếp ta? Đây chính là thành ý của ông?
Mặt Tôn Chung ửng đỏ, ho khan nói:
-Đơn Phi, A Cửu không sao cả. Ta khiến nó cách xa chúng ta, thực sự là có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Khi ông ta nói chuyện thì tiến vào chính điện.
Đơn Phi không thể nhìn thấy toàn cảnh miếu thờ này, nhưng cảm thấy thần miếu Lâu Lan này khác một trời một vực với miếu thờ khác.
Chính điện của miếu Phật khác đều mượn việc cung kính tượng Phật tỏ lòng trang trọng, nhưng chính điện nơi này lại trống rỗng.
Tôn Chung đột nhiên lại quỳ xuống.
Đơn Phi ngẩn ra, sau đó thì thấy trong miệng Tôn Chung lẩm bẩm tụng niệm, cung kính dập đầu ba cái về hư không phía trước, chỉ một khắc sau, thì hư không phía trước đột nhiên xuất hiện hai cỗ quan tài giống như thủy tinh vậy.
Trong lòng hơi rét, do lại cảm thấy quan tài kia cực kỳ giống như quan tài mà Nữ Tu dùng để ngủ sâu, có điều hắn cũng không chú ý nhiều đến quan tài, mà là ngóng nhìn người nằm trong quan tài.
Người nằm trong quan tài chính là A Cửu và Điêu Thiền.
Lã Bố khi vào nơi này vẫn còn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Điêu Thiền, thì lập tức kích động đến không thể khống chế được:
-Tôn tiên sinh, Điêu Thiền thế nào rồi?
Tôn Chung khẽ mỉm cười:
-Lã Bố ngươi yên tâm đi. Quan tài này thật sự có năng lực không thể tin nổi. Lão phu từng đích thân kiểm chứng, sinh linh được vào quan tài này, cho dù là đang hấp hối cũng có thể ngưng lại ở thời khắc đó. Nói cách khác, tuy Điêu Thiền bệnh nặng, nhưng cho đến trước khi chúng ta tìm được cách cứu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chết.
Đôi môi Lã Bố run rẩy, y cách không muốn chạm vào Điêu Thiền, nhưng lại không dám tiến lên.
Đơn Phi nghe thấy đối thoại của hai người, cũng hiểu đại khái:
-Tôn Chung, ông đuổi đến trước khi Điêu Thiền chết, mang nàng đến nơi này bảo tồn sao? Sau đó lại từ từ tìm cách cứu nàng?
Chuyện này thoạt nghe thì thần bí, nhưng thời đại kia của hắn có kỹ thuật trữ đông, hắn từng nhìn thấy Nữ Tu ngủ say mấy ngàn năm trong ngọc quan, do vậy cũng hơi hiểu rõ phương pháp này.
Tôn Chung chậm rãi gật đầu.
-Ông thoạt nhìn không giống người có lòng tốt như thế.
Đơn Phi hơi châm chọc nói. Hắn luôn không khách sáo với Tôn Chung, thực sự là bởi vì chính tên này gây rối từ giữa nên mới khiến con đường gặp mặt giữ hắn và Thần Vũ khó khăn trùng trùng.
Tôn Chung lại không để ý:
-Lão phu đích thực không phải bồ tát. Ta muốn cứu Điêu Thiền, là vì…
Ông ta còn chưa dứt lời thì phất tay trên không, hai quan tài kia biến mất không thấy đâu, không biết đã giấu ở nơi nào rồi.
Thấy Đơn Phi nhíu mày, Tôn Chung hạ giọng nói:
-Bởi vì giữa ta và Lã Bố vốn là quan hệ cùng có lợi, ta tách A Cửu ra, là vì…
Ông ta lén nhìn xung quanh, rất căng thẳng nói:
-Đơn Phi, ngươi nên hiểu.
-Ta không hiểu.
Đơn Phi lập tức nói.
Thần sắc Tôn Chung bất mãn, lại đột nhiên dập đầu tụng cái gì đó, một lát sau, ba người lại trở về thạch thất lúc ban đầu.
Đơn Phi cực kỳ ngạc nhiên, biết lần này không phải giả thiết hư cấu gì, mà thật sự đã đến không thời không kỳ dị rồi.
Tôn Chung lúc này mới thả lỏng hơn, chậm rãi nói:
-Lão phu cho rằng ngươi sẽ hiểu, khi ngươi nhìn thấy A Cửu ở Quý Sương, thì sẽ hiểu!
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên, hỏi ngược lại:
-Ta hiểu cái gì?
Tôn Chung hừ lạnh một tiếng:
-Đơn Phi, lão phu thật lòng muốn hợp tác với ngươi, nhưng thái độ của ngươi như thế không khỏi coi lão phu là đồ ngốc mà.
Đơn Phi thở dài:
-Nếu Tôn Chung ông là đồ ngốc thì e rằng trên đời này không còn người thông minh nữa.
Hắn nói những lời này rất thật lòng, thật ra là vì trong số rất nhiều kỳ nhân mà hắn gặp, dụng ý của Tôn Chung này khó lòng cân nhắc nhất.
Lã Bố ở bên cạnh nói:
-Đơn Phi nói cũng không sai. Tôn tiên sinh, lúc trước ông phái nhiều cao thủ đến giúp ta diệt trừ Đổng Trác có phải là có dụng ý khác không?
Đơn Phi ngẩn ra, hắn lại không biết việc này, cau mày nói:
-Tôn Chung, ông lấy đâu ra cao thủ?
Tôn Chung ngồi trên ghế đá, sắc mặt âm trầm bất định, một lúc sau mới nói:
-Việc này nói ra rất dài.
Đơn Phi lập tức nói:
-Ta lại rất rảnh.
Hắn khó khăn lắm mới có cơ hội tra ra manh mối sự việc, bất luận thế nào cũng phải đào tiếp. Hắn cố ý dùng lời nói kích thích, là muốn khiến Tôn Chung tiết lộ càng nhiều hơn.
Tôn Chung hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi sai hoàn toàn rồi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa.
-Cái gì?
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, lại cảm giác Tôn Chung cũng không phải đe dọa.
Tôn Chung cười lạnh nói:
-Hiện tại mưa gió nổi lên, Nữ Tu bày kế nhiều năm chính là muốn tiêu diệt hoàn toàn bí địa Bạch Lang. Nàng vì nó mà vạch kế đã lâu, cho dù hy sinh A Cửu và Tôn Thượng Hương cũng không tiếc. Nếu ngươi không muốn A Cửu và Tôn Thượng Hương chết, thì tốt nhất là hợp tác với lão phu đi.
Đơn Phi siết chặt hai đấm, ngưng thanh nói:
-Ôngbiết cái gì?
Bốn phía tuy không người, nhưng giọng Tôn Chung vẫn hạ thấp xuống:
-Lúc trước, trước khi ta đưa ngươi đến Quý Sương thì đã nói với ngươi, Thượng Hương, truyền nhân Nữ Tu, đám người đi Nghiệp Thành như lão phu, chẳng qua chỉ là con cờ của Nữ Tu thôi. Nữ Tu không cần truyền nhân, mà cần con rối, nàng ta muốn mượn con rối truyền nhân này, thực hiện mục đích thực sự là tiêu diệt bí địa Bạch Lang.
Đơn Phi trầm mặc.
- Lão phu bôn ba Tây Vực nhiều năm, đã tra được cháu gái thật sự đang ở Quý Sương.
Tôn Chung cười lạnh nói:
-Lão phu càng nghe ngóng được ý trung nhân của A Cửu là ngươi…Nhưng ngươi đã sớm tin Tôn Thượng Hương mới là Thần Vũ, có phải không? Vậy sao lại có thay đổi như thế? Truyền thuyết tam sinh? Trùng hợp? Sai rồi, tất cả tuyệt đối không phải trùng hợp!
Ngừng một lát, nhìn sắc mặt xanh mét của Đơn Phi, Tôn Chung nói từng chữ:
-Theo lão phu đoán, tất cả là kế hoạch của Nữ Tu, mà A Cửu luôn đi theo ngươi e rằng cũng là kế hoạch của Nữ Tu.