Chương 778: Ngươi từng đào mộ của hắn.
Tôn Chung trịnh trọng nói, chỉ thấy Đơn Phi vẫn không hề mặn mà như cũ, liền cau mày nói:
- Xem ra ngươi không tin lão phu cho lắm?
Ông ta là người lão luyện, sớm đã nhìn ra sự xa cách giữa Đơn Phi và mình.
Đơn Phi hỏi ngược lại:
- Nếu đổi lại ông là ta, ông có tin tưởng ta không?
Tôn Chung trầm mặc.
Sao ông ta lại không hiểu ý của Đơn Phi? Nguyên nhân quan trọng nhất người khác tin tưởng Đơn Phi là vì hắn thẳng thắn thành thực và không làm điều ác.
Những tiêu chuẩn này nói thì đơn giản, nhưng trên đời này có bao nhiêu người làm được đây? Tôn Chung ông ta luôn đi lại trong sương mù, làm sao khiến người khác tin tưởng được?
- Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng.
Tôn Chung khẽ thở dài:
- Có nhân mới có quả, Tôn Chung ta vì tham lam nên mới ôm ác quả hôm nay, xem ra muốn bù đắp lỗi lầm phải trừ khử ác quả do tham lam trước đó tạo thành mới được.
Lã Bố bên cạnh nghe xong, vẻ mặt suy tư.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Lã Bố, khẽ mỉm cười:
- Nếu ông thật sự nghĩ vậy thì ta cực kỳ tán thành. Nhưng…
Dừng một lúc, hắn nói:
- Không biết Tôn tiên sinh có thể nói về quá trình đến Tây Vực với ta được không?
Tôn Chung nói:
- Nếu ngươi muốn nghe thì ta sẽ kể.
Thấy vẻ mặt Đơn Phi chăm chú lắng nghe, Tôn Chung trầm ngâm một hồi liền mở miệng:
- Lúc trước ta nói với ngươi, càng biết nhiều về chuyện viễn cổ thì dã tâm của ta càng lớn thêm, lúc đó ta chỉ muốn thông qua Hòa Thị Bích có được sự truyền thừa của Nữ Tu và sự trợ giúp của Tam hương để thống nhất thiên hạ, vì thế mới cổ vũ Kiên nhi phản Đổng Trác, mà thật sự ta đã có được tất cả những gì ta muốn.
Lã Bố kinh ngạc, Đơn Phi sớm biết chuyện nên vẻ mặt lộ ra sự thương hại.
Tôn Chung biết Đơn Phi thương hại cái gì, bi ai nói:
- Trên đời này được mất luôn công bằng, lão phu có được tất cả những gì mình mong muốn, nhưng cũng vì thế mà gánh chịu hậu quả của việc có được. Kiên nhi vì thế mất mạng, Bá Phù bị Tam hương hủy hoại người không ra người, ma không giống ma, dù Tôn gia có được sự truyền thừa của Nữ Tu, nhưng thoạt nhìn Tôn gia giống như đã rơi vào sự khống chế của Nữ Tu vậy, bị cuốn vào ân oán viễn cổ.
Giọng nói càng thêm trầm thấp, Tôn Chung nặng nề nói:
- Dần dần, lão phụ phát hiện, dù Tôn gia được lợi từ thần thông viễn cổ, nhưng vận rủi cũng kéo đến theo. Có lẽ Tôn gia đã hùng mạnh, nhưng bị cuốn vào ân oán viễn cổ, Tôn gia có thể tan thành tro bụi bất cứ lúc nào, tình cảnh không thể tự chủ của Thượng Hương hiện tại chính là tả thực về Tôn gia.
Đơn Phi cau mày. Hắn cũng tràn ngập đồng cảm đối với chuyện này, mãi đến hôm nay hắn vẫn không gặp được Tôn Thượng Hương, không hẳn là Tôn Thượng Hương không muốn găp hắn, mà là do Tôn Thượng Hương thật sự không thể tự chủ được!
- Lão phu dần phát hiện, dù Tam hương có thể mang lại thần lực cho người ta, nhưng cái nó mang lại cho thế gian là họa nhiều hơn lợi.
Tôn Chung thở dài một hơi nói:
- Có lẽ đây cũng là lý do đám người Hoàng Đế phong tỏa Tam hương, không để thế nhân biết đến nó.
Đơn Phi yên lặng gật đầu.
Thời đại của hắn cũng thế, rất nhiều nhà khoa học đã ý thức được khoa học công nghệ vượt qua nhận thức của con người mang lại mối họa nhiều hơn, nguyên nhân cũng đơn giản thôi, cũng giống như lý do ban đầu phát minh ra bom nguyên tử là tốt đẹp, nhưng loại khoa học kỹ thuật này ngay ban đầu đã rơi vào tay người quyền mưu, mà điều đầu tiên bọn người đó nghĩ đến tuyệt đối không phải là cầu phúc cho nhân loại.
- Lão phu rất sợ Tôn gia vì thế mà mất cả gốc rễ…
Nếp nhăn trên mặt Tôn Chung cũng run rẩy:
- Do vậy dần dần lão phu đã mất đi hùng tâm, chỉ nghĩ coi làm sao để Tôn gia thoát khỏi kiếp nạn này.
- Ông đã nghĩ ra cách gì?
Đơn Phi lập tức hỏi.
Dù xung quanh không có một bóng người nhưng Tôn Chung vẫn thận trọng nhìn quanh, thấp giọng nói:
- Ta nghĩ cách xem làm sao để Thượng Hương và A Cửu thoát khỏi sự khống chế của Nữ Tu.
Mí mắt Đơn Phi bất giác co giật, hỏi:
- Ông có cách gì?
Hắn biết, trở ngại lớn nhất giữa hắn và Thần Vũ chính là sức mạnh của Nữ Tu! Vừa nghe thấy Tôn Chung dám nghĩ như thế, Đơn Phi không khỏi ngạc nhiên.
Tôn Chung lắc đầu nói:
- Ta không có.
Đơn Phi nhíu mày, lại nghe Tôn Chung nói tiếp:
- Nhưng bí địa Bạch Lang có. Đơn Phi, ngươi phải biết, Xi Vưu và Hoàng Đế là cùng một dạng người, nếu trên đời này nếu có cách để thoát khỏi sự khống chế của Nữ Tu thì nhất định nằm ở bí địa Bạch Lang.
Càng nói càng kích động, Tôn Chung phấn chấn nói:
- Lão phu ôm ý tưởng đó, quyết tâm đến Tây Vực tìm kiếm đến cùng. Thời gian không phụ người có lòng, rốt cuộc lão phu cũng tìm ra nơi này, chứng kiến sự kỳ diệu của thần miếu Lâu Lan, cũng phát hiện chỉ khi mở Quỷ môn thì mới có thể cứu được Điêu Thiền, mới thoát khỏi sự khống chế của Nữ Tu. Lão phu và Lã Bố vừa gặp đã hợp ý, vì thế thương lượng, đợi ngươi đến đây thực thi kế hoạch này, chỉ cần người chịu ra tay mở Quỷ môn, Lã Bố có cơ hội cứu Điêu Thiền, ngươi cũng có cơ hội gặp lại Thần Vũ, còn lão phu cũng có thể giúp Tôn gia thoát khỏi bàn tay Nữ Tu.
Lã Bố dù biết đáp án nhưng vẫn cực kỳ kích động khi nghe Tôn Chung nói như vậy.
Đơn Phi lại không hề thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi:
- Vậy là hết rồi?
Tôn Chung như mơ hồ nói:
- Lão phu nói không rõ sao? Ừ, lão phu cố ý chia cách ngươi và A Cửu, thật chất là sợ Nữ Tu và A Cửu có liên hệ, biết được kế hoạch của chúng ta. Ngươi phải biết, giữa Nữ Tu và truyền nhân Nữ Tu luôn có mối liên hệ thần kỳ.
Đơn Phi khẽ thở dài:
- Tôn Chung, ông thật sự cho rằng ta ngu lắm sao?
Hồi lâu, Tôn Chung bảo:
- Nếu ngươi ngu ngốc thì trên đời này không còn ai thông minh nữa.
Câu này của ông ta vừa hay cũng là câu mà khi nãy Đơn Phi nói, bây giờ nói ra ít nhiều cũng có chút buồn cười.
Ánh mắt Đơn Phi sáng quắc nói:
- Ông nói không ít, nhưng không có việc nào liên can cả.
Không biết Tôn Chung có hiểu ý của “liên can” hay không, Đơn Phi chấp nhất bảo:
- Nếu ông thật lòng muốn hợp tác với ta thì không nên chỉ nói tình cảm với ta vào thời điểm này. Nếu ông cho rằng làm vậy sẽ khiến ta mở Quỷ môn thì không khỏi quá ngây thơ rồi! Ông luôn miệng nói mở Quỷ môn thì cả ba chúng ta đều toại nguyện, nhưng ta chỉ biết, sau khi Quỷ môn mở thì sẽ mang lại mối họa vô cùng vô tận cho thế gian.
Tôn Chung yên lặng, Đơn Phi lại hỏi:
- Nơi này nằm dưới Bồ Xương Hải?
Tôn Chung chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi trầm ngâm nói:
- Nơi này không những nằm dưới Bồ Xương Hải, còn sâu dưới đất bốn ngàn mét, có thể nói là vô cùng bí ẩn, thế gian không ai có thể đặt chân đến đây, chứ đừng nói đến việc khống chế thần miếu Lâu Lan mà Đơn Bằng trấn giữ.
Nhìn không gian thần miếu thu nhỏ trên bàn đá, Đơn Phi nói từng chữ một:
- Thế nhưng, Tôn Chung ông làm được!
Nhìn sắc mắt biến hóa của Tôn Chung, Đơn Phi chất vấn:
- Tôn tiên sinh, Lã Bố sẽ không quan tâm những việc khác, nhưng ông không cảm thấy ông nên giải thích với ta, làm thế nào ông đến được nơi này, làm thế nào ông khống chế được thần miếu Lâu Lan sao?
Lã Bố hơi kinh ngạc, y chỉ quan tâm đến sống chết của Điêu Thiền, nhìn thấy Tôn Chung giống như đã nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, vì thế y không hề nghĩ nhiều, nhưng lúc này nghe Đơn Phi hỏi thế, y liền phát hiện hành động của Tôn Chung đích thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng được.
Tôn Chung cúi đầu nhìn thần miếu trong sương mù, cả người ông ta như hòa vào sương, hồi lâu mới nói:
- Đơn Phi, phát hiện trước nay luôn dành cho người có lòng. Mấy ngàn năm nay, trên trăm vạn người đi qua Bồ Xương Hải, nhưng người có lòng không nhiều.
- Đúng là vậy.
Đơn Phi nhìn Tôn Chung nói:
- Nhưng Đơn Bằng tạo Quỷ môn để phong tỏa bí địa Bạch Lang, hơn nữa có thể dùng thần miếu Lâu Lan giám sát dị động gần Quỷ môn, hành động như thế ngẫm cũng biết là kín đáo bậc nào, Đơn Bằng sao có thể dễ dàng giao lại quyền khống chế thần miếu Lâu Lan cho ngươi chứ?
Giờ đây hắn đã đoán ra mối quan hệ giữa Quỷ môn và thần miếu Lâu Lan, nếu dùng thuật ngữ hiện đại để giải thích, có thể hiểu, Quỷ môn chính là hệ thống ứng dụng, còn thần miếu Lâu Lan chính là hệ điều hành của không gian dị độ.
Đơn Bằng dùng thần miếu Lâu Lan để giám sát bí địa Bạch Lang.
Một người khai sáng hệ thống ưu tú tuyệt đối không thể nào tùy tiện nhường quyền thao tác quan trọng cho người ngoài một cách dễ dàng như vậy.
Tôn Chung cười khổ nói:
- Hỏi rất hay, nhưng ngươi thật sự quá đề cao lão phu rồi đấy. Dù ta có thể vào thần miếu Lâu Lan, nhưng còn xa lắm mới có thể nói là nắm quyền khống chế thần miếu Lâu Lan. Với năng lực của ta, dù có được ngọc tỉ truyền quốc của Tần Hoàng thì vẫn khó lòng mở được thần miếu Lâu Lan, sở dĩ ta có thể ngồi đây đều là vì một người.
- Đó là ai?
Đơn Phi truy vấn.
- Đế Tử Đông Thổ
Tôn Chung trả lời.
Đơn Phi giật mình, lập tức cảm thấy cái tên này hơi quen tai, ngẫm một hồi rồi nói:
- Ý ông là…nước Vu Điền…
Không đợi hắn nói hết thì Tôn Chung đã bảo:
- Không sai chút nào, chính là vị quân vương khai quốc của nước Vu Điền.
Nói đến đây, vẻ mặt Tôn Chung thoáng qua tia kỳ lạ.
Đơn Phi thấy thế liền hiểu trong lòng Tôn Chung đang che giấu một bí mật quỷ dị nào đó.
- Thạch thất ban nãy mà ngươi thấy trên Quỷ môn chính là nơi ở của Đế Tử Đông Thổ.
Tôn Chung lại nói.
Trong đầu Đơn Phi thoáng qua chữ “Hận” to đùng trên vách đá thạch thất, cân nhắc nói:
- Những gì ông nói lúc này đều không thể khảo chứng, ta hoàn toàn không hiểu vì sao quân chủ khai quốc của Vu Điền trong lúc lập nước Vu Điền lại có thời gian nhàn nhã đến thăm đáy Bồ Xương Hải.
Tôn Chung lắc đầu nói:
- Đơn Phi, ngươi nói sai rồi, Đế Tử Đông Thổ vốn không phải nhàn nhã đến đây, y lập nước Vu Điền đều là vì Phi Lai thạch của Đơn Bằng, y có thể đến đây cũng vì Phi Lai thạch của Đơn Bằng.
Trong lòng Đơn Phi giật thót, cau mày nói:
- Nếu ta không đoán sai, dù thời gian lập quốc của Vu Điền không rõ, nhưng hẳn là sau thời A Dục Vương nước Thân Độc?
Hắn nhớ Công Chúa của Vu Điền là Đan Mã từng nói, cận thần của con trai A Dục Vương vì không thể bảo vệ Hoàng Tử nên bị A Dục Vương đày đến Vu Điền, sau đó bị Đế Tử Đông Thổ đánh bại. Thời đại của A Dục Vương là trước thời Tần Thủy Hoàng xưng bá, vì thế hắn liền đoán ra thời gian lập quốc của Vu Điền.
- Ngươi nói không sai.
Tôn Chung chậm rãi nói.
Đơn Phi lập tức nói:
- Vậy đó hẳn là chuyện của bốn trăm năm trước? Nhưng ông có vẻ hiểu rất rõ Đế Tử Đông Thổ này?
Trên mặt Tôn Chung lại lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Nếu lão phu đoán không lầm, không những lão phu, mà ngươi cũng biết rất nhiều về người đó.
- Vì sao?
Đơn Phi đích thật rất kinh ngạc, hắn thật sự không hiểu vì sao hắn lại quen biết một nhân vật của bốn trăm năm trước?
- Vì…các ngươi từng đào mộ của y.
Tôn Chung nói một cách đầy thâm ý.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét.
Hắn không biết làm cách nào Tôn Chung lại xác định hắn từng đào mộ của người này, chẳng lẽ ông ta cũng biết Đơn Phi hắn đến từ tương lai…Không, dù ông ta đoán được lai lịch của hắn rất kỳ dị, nhưng không thể đoán ra được thân phận của hắn trong thời đại kia, nói vậy…
- “Chúng ta” từng đào mộ của y sao?
Đơn Phi lẩm bẩm lời của Tôn Chung, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh thấu xương, hắn chợt hiểu ý của Tôn Chung.
“Các ngươi” ở đây ý chỉ Mạc Kim Giáo Úy!
Ý của Tôn Chung là nói Tào Quan dẫn theo Mạc Kim Giáo Úy từng đào mộ của Đế Tử Đông Thổ?!