Thâu Hương

Chương 779: Thủ túc ám đấu

Chương 779: Thủ túc ám đấu


Hai chữ “các ngươi” của Tôn Chung ý chỉ Mạc Kim Giáo Úy, Mạc Kim Giáo Úy từng đào mộ của Đế Tử Đông Thổ sao?
Đơn Phi biến sắc.
Dù hắn từng là thống lĩnh của Mạc Kim Giáo Úy, nhưng giữa hắn và Mạc Kim Giáo Úy không có qua lại thân thiết. Trừ lúc mới bước vào Tào doanh, hắn từng cùng Thạch Lai đến đào mộ của Bặc thị, sau đó đến ngôi mộ của người khổng lồ, sau đó dù hắn mang danh nghĩa thống lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, nhưng không còn làm thêm việc nào nữa.
Vì sao Tôn Chung lại dám khẳng định Mạc Kim Giáo Úy họ từng đào mộ của Đế Tử Đông Thổ?
Hắn không biết rõ về lịch sử của Mạc Kim Giáo Úy…
Đơn Phi vốn cảm thấy buồn cười, nhưng chẳng hiểu tại, trong đầu hắn lại thoáng qua một chuyện cũ từng nói với Tào Quan.
Cả đời ta đào mộ vô số, ngôi mộ có ấn tượng lại không nhiều, lăng của Lương Hiếu Vương là một trong những ngôi mộ đó!
Đế Tử Đông Thổ?
Phản ứng đầu tiên của Đơn Phi khi nghe cái tên này chính là người này là con của một đế vương Trung Nguyên đến Tây Vực lập quốc. Thời đại của A Dục Vương Thân Độc ắt hẳn là cuối thời Chiến Quốc thất hùng, hắn khi đó chỉ cho rằng đã có không ít người ẩn lui Tây Cương khi mà Trung Nguyên đang lúc chiến tranh ác nghiệt như thế, con của Đế vương hẳn cũng là nhân vật của thời đại đó.
Nhưng…người Tôn Chung nói có phải là con trai của đế vương nào đó của thời đại rất lâu sau hay không?
Ý nghĩ này khiến người ta run rẩy.
Tôn Chung nhìn nét mặt của Đơn Phi, sau một lúc lâu mới nói: - Xem ra ngươi đã đoán ra là ai rồi?
- Y là ai? Dù đã có dự đoán nhưng Đơn Phi vẫn khàn giọng hỏi.
Ánh mắt Tôn Chung lộ ra nét kỳ dị, nhưng vẫn nói thẳng đáp án:
- Đế Tử Đông Thổ chính là Lương Hiếu Vương! Mạc Kim Giáo Úy các ngươi từng đào mộ của y!
Bốn phía trầm lặng.
Đơn Phi kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, nhưng thoáng chốc hắn đã nhớ ra rất nhiều chuyện xưa liên quan đến Lương Hiếu Vương.
Lúc trước Tào Quan đã từng nói, “Tào Tư Không đào mộ Lương Hiếu Vương là vì quân lương, còn ta vào lăng Lương Hiếu Vương là vì muốn nhìn thấy thi thể của Lương Hiếu Vương và Vương Hậu của y. Người ngoài đồn đãi, chúng ta vào lăng Lương Hiếu Vương, phá quan đoạt thi, cướp đoạt kim bảo. Trên thực tế, đúng là bên trong có rất nhiều châu báu, nhưng bên trong quan tài của Lương Hiếu Vương và Vương Hậu lại không có gì cả.”
“Thi thể cũng không có?”
“Không sai! Có lẽ nên nói là còn có một vài thứ… một ít tro tàn của nén hương còn sót lại!”
Đó là cuộc đối thoại giữa hắn và Tào Quan khi lần đầu hắn nghe về truyền thuyết Tam hương, lúc đó hắn không hề biết gì về Tam hương.
Hắn luôn cho rằng Tào Quan đang tìm Trường Sinh Hương. Nhưng đến khi vào hố trời ở ngôi mộ người khổng lồ, hắn mới phát hiện cái Tào Quan đang tìm không phải Trường Sinh Hương, mà là Vô Gian Hương!
Lúc đó, câu trả lời của Thạch Lai khiến hắn kinh ngạc vô cùng.
“Sao ngươi lại không biết Tam gia đi đâu chứ?”
“Vậy ngươi biết Lương Hiếu Vương đi đâu không?”
Hoá ra Tào Quan, Thạch Lai sớm đã biết Lương Hiếu Vương không hề dùng Trường Sinh Hương, mà là dùng Vô Gian Hương, mục đích lúc đó của họ chính là Vô Gian Hương, dù Tào Quan biết mười ba kim nhân dùng Vô Gian Hương từ Đông Hán đến thời kỳ Tần Thủy Hoàng, nhưng e là Tào Quan cũng không thể đoán được Lương Hiếu Vương đã đi đâu.
Kết quả chính là Lương Hiếu Vương dùng Vô Gian Hương đến cuối thời Chiến Quốc thất hùng, trở thành Đế Tử Đông Thổ, thậm chí còn khai sáng nước Vu Điền?
Nghĩ đến đây, mí mắt Đơn Phi co giật mạnh:
- Ông có chứng cứ không? Hắn biết Tôn Chung không bắn tên không đích, chuyện này cũng rất có khả năng, nhưng hắn cần chứng cớ xác thực.
Tôn Chung cười cười: - Ta biết chắc ngươi sẽ hỏi thế. Lúc nói ông ta đưa một tấm da cừu cho Đơn Phi: - Đây là ghi chép ta lấy từ kho báu của nước Vu Điền, xem rồi ngươi sẽ hiểu.
Đơn Phi cầm lấy tấm da cừu chậm rãi mở ra, hàng mày khẽ nhíu, hắn nhận ra tấm da cừu này đã rất cũ rồi, trên đó toàn là văn tự thời Hán.
Những con chữ trên tấm da cừu như được khắc vào, nét chữ sắc bén như đao, Đơn Phi nhìn chữ biết người, ít nhiều đã đoán được tâm trạng lúc đó của người cầm bút.
Vừa đọc được vài câu thì hàng mày của hắn đã nhíu chặt, vì trên đó ghi rất rõ, “Huynh hứa truyền ngôi cho ta, lời nói quân chủ đáng ngàn vàng, vì sao lật lọng? Đại hận!”
Đơn Phi từng cùng Thạch Lai, Tào Quan và Lư Hồng thảo luận về chuyện Lương Hiếu Vương, hắn biết khi đó Lư Hồng lấy đi châu báu trong mộ Lương Hiếu Vương, còn Tào Quan thì mang tất cả công văn về để nghiên cứu.
Những gì trên tấm da cừu ghi và ám phù mà Thạch Lai nói chẳng qua là có thêm sự phát tiết tình cảm mà thôi.
Đại hận!
Lương Hiếu Vương hận Hán Cảnh Đế, vì Lương Hiếu Vương luôn muốn lên ngôi Hoàng đế, y chưa chắc thật sự muốn nắm đại quyền, nhưng cũng giống như đứa trẻ được chiều hư vậy, y cái gì cũng muốn có được. Hán Cảnh Đế từng nói với y, sau khi thiên thu vạn tuế, sẽ truyền ngôi cho Lương Vương đệ!
Lương Hiếu Vương khắc ghi trong lòng, cũng ghi hận trong lòng.
Mỗi một chữ thoáng qua đều hoàn toàn khác nhau, nhưng đều giống hệt như chữ “Hận” trên vách đá kia.
Đơn Phi càng xem càng cau chặt mày, ánh mắt dừng lại trên một đoạn văn tự.
“Ta nhiều lần nhắc đến hẹn ước, Lưu Khởi đã nổi sát tâm. Nếu không nhanh chóng quyết định, e là bại bởi Lưu Khởi. Ta luôn muốn làm điều thiện, nhưng không lấy được đế vị thì khó bình được oán hận này”
Đoạn ghi chép rất đơn giản, nhưng đọc những dòng chữ đơn giản này, trong lòng Đơn Phi lại có cảm giác tâm kinh động phách.
Thời kỳ Văn Cảnh có thể xem là thời kỳ nổi tiếng nhất của Hoa Hạ, nhưng nền văn trị này trong cuộc tranh đoạt quyền mưu mấy ngàn năm này thật sự chỉ là chiếc áo khoác văn nhã dùng để che đậy máu tanh bên trong mà thôi. Lương Hiếu Vương gọi thẳng tên Hán Cảnh Đế - Lưu Khởi có nghĩa là y đã không còn xem Lưu Khởi là huynh trưởng nữa. Mà xem ra Lưu Khởi cũng không coi Lương Hiếu Vương là đệ đệ nữa.
Nhà đế vương, thật sự khó mà có được tình thân thật sự.
Đường Thái Tông vì đế vị giết chết đại ca và em trai, Tống Thái Tông vì đoạt quyền không tiếc xử trí Tống Thái Tổ đã bệnh nặng, để lại nghi án “ánh nến tiếng búa” thiên cổ...
Đây đều là việc làm của các đời đế vương Hoa Hạ được người ta ca tụng.
Rất kinh khủng, nhưng rõ mồn một trước mắt.
Đơn Phi đọc xong mấy câu của Lương Hiếu Vương thì đã hiểu lúc đó Lương Hiếu Vương cuối cùng đã xé nát bức màn tình thân với Hán Cảnh Đế rồi, chỉ còn lại là kiêng kị và oán hận.
Trong khi suy nghĩ, ánh mắt của hắn lại dừng trên hai hàng chữ.
“Ta suốt ngày trông mong tin tức Bặc Ấp, may được Bặc Ấp truyền tin. Sau khi gặp Bặc Ấp, ta biết trên đời thực sự có quá nhiều việc khó lòng tưởng tượng, cũng hiểu thế gian huyền bí. Ta được hương, có diệu pháp đoạt đế vị?”
Đơn Phi xem đến đây cũng có chút sững sờ.
Hắn nhớ lúc ở Mang Sơn, khi Thạch Lai nhắc đến Lương Hiếu Vương từng nhấn mạnh ba điều, lời hứa của Hán Cảnh Đế dành cho Lương Hiếu Vương, Lương Hiếu Vương không chiếm được đế vị liền quay sang cầu trường sinh, sau đó Lương Hiếu Vương cầu được nhìn thấy dị hình ngưu, dị hương…
Bản ghi chép của Tôn Chung đưa cho hắn và ám phù mà Thạch Lai nói có chút khác biệt, điểm khác biệt lớn nhất chính là Lương Hiếu Vương chưa từng bỏ ý niệm giành đế vị, xem ra y muốn dựa vào dị hương giành đế vị?
Vì sao lại có sự sai lệch này?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi liền đọc tiếp, lượt bỏ vài dòng Lương Hiếu Vương cảm thán, chỉ thấy trên tấm da cừu viết, “Cuối cùng ta cũng có kế hay đoạt vị, nhưng gian tế Lưu Khởi trải khắp nước Lương, ngoài Ấp, Uyển muội ra, ta khó tin tưởng người nào. May mắn có Bặc Ấp hiến kế, che giấu tai mắt Lưu Khởi, ngộ nhận ta đang mưu cầu trường sinh, giảm bớt đề phòng, ngược lại giúp ta hoàn thành mộ táng Mang Đãng. Chuyến đi Mang Đãng, lòng ta do dự, chỉ có Uyển muội kiên trinh đi theo, giảm bớt nỗi lo.”
Người ngoài xem đến đây có lẽ không hiểu cho lắm, nhưng trong lòng Đơn Phi thầm kinh ngạc, trong đầu lại chợt nảy sinh ra một suy nghĩ.
“Để diệt trừ sự nghi ngờ của Lưu Khởi, Uyển muội và mộ thất của ta chia ra chôn cất, Uyển muội đi sớm hơn vài tháng, ta thầm ước hẹn, dù bị kẻ không hiểu cười chê, nhưng lại có thể cùng chung mộ táng với Uyển muội. Hôm sau cũng là lúc ta chết, không còn đường lui!”
Ghi chép đến đây là dứt, Đơn Phi vẫn cau mày, chú ý chỗ đoạn cuối tấm da cừu hình như có dấu vết bị xé rách.
Đây là ghi chép chưa hoàn chỉnh của Lương Hiếu Vương, nhưng đã công bố quá nhiều bí mật.
- Tin chắc ngươi đã đoán ra rất nhiều chuyện trong đó rồi? Tôn Chung chậm rãi hỏi.
Đơn Phi trầm ngâm một lát:
- Lương Hiếu Vương muốn dùng Vô Gian để thay đổi, giúp y đoạt đế vị sao?
Đáp án của hắn thực sự kinh người, nhưng Tôn Chung không hề ngạc nhiên, vỗ tay mỉm cười nói: - Đơn Phi, ngươi quả nhiên đã nhanh chóng nhìn ra điểm này.
Khẽ thở dài, Tôn Chung nhìn thần miếu mờ mịt phía trước nói: - Năm xưa Lưu Khởi hứa truyền ngôi cho đệ đệ Lương Hiếu Vương, thế nhưng lại nuốt lời. Không những thế, Lưu Khởi lâu ngày sinh hận, luôn coi Lương Hiếu Vương là cái gai trong mắt. Ngươi phải biết, rất nhiều người đều như thế, không hoàn thành lời hứa của mình liền đổ lỗi cho người mà mình hứa hẹn.
Đơn Phi không lên tiếng, nhưng cũng biết Tôn Chung đang nói đến sự bi ai của con người.
Khổng Tử có nói, cái gì mình không muốn thì đừng làm với người khác, nhưng từ cổ chí kim đều là cái gì không muốn cũng đều đổ lỗi cho người khác mà thôi.
Tôn Chung nói tiếp: - Thời Cảnh Đế, bảy nước đại loạn, Lương Hiếu Vương từng trợ giúp Lưu Khởi ngăn liên quân Ngô Sở, tử thủ Lương đô Tuy Dương, gián tiếp bảo vệ Trường An, khiến phản quân không thể tiến quân xông vào. Nếu không nhờ Lương Hiếu Vương, chưa chắc Lưu Khởi có thể ngồi vững trên ngôi đế vương. Xét từ điểm này, Lương Hiếu Vương không hề nợ Lưu Khởi cái gì cả, ngược lại là Lưu Khởi nợ Lương Hiếu Vương một lời hứa. Chính vì thế, Lưu Khởi khó lòng bịt miệng thiên hạ, sát tâm nổi dậy. Lương Hiếu Vương có thể đánh bại liên quân Ngô Sở suy cho cùng cũng có đầu óc, biết bản thân đã rước họa vào thân, không những không thể ngồi vững chức vương gia, thậm chí rất có thể chết dưới tay Lưu Khởi. Nhưng ngại vì thiên hạ Lưu Khởi khi đó đã định, Lương Hiếu Vương một mình khó chống đỡ, nhưng y không phải người dễ dàng bỏ cuộc, vì thế quyết định dùng Vô Gian Hương cược ván cuối cùng, quay lại quá khứ, thay đổi chuyện tiếc nuối không thể đăng cơ của y.
Hơi dừng lại, Tôn Chung lại nói: - Nhưng Lưu Khởi không ngốc, để giám sát Lương Hiếu Vương, y đặt gian tế ở khắp trong ngoài nước Lương. Lương Hiếu Vương biết được điểm này nên cố ý để lộ chuyện trường sinh mê hoặc Lưu Khởi, lại để lại lời nhắn trường sinh trong mộ thất, dụng ý đương nhiên chính là nhiễu loạn phương hướng của gian tế, không phòng bị y.
Đơn Phi không khỏi thán phục, thầm nghĩ, con cái nhà đế vương đúng là không đơn giản. Khó trách lúc đó hắn cho rằng Lương Hiếu Vương truy tìm Trường Sinh Hương, mà Thạch Lai cũng kết luận như thế, thật ra chỉ là mê cục mà Lương Hiếu Vương cố ý sắp xếp mà thôi.
Nhưng dù Lương Hiếu Vương gạt được Hán Cảnh Đế, nhưng chung quy cũng không thể qua mắt Tào Quan được.
Tào Quan từ lâu đã đoán được Lương Hiếu Vương dùng Vô Gian Hương, ông ta đoán được điểm này từ khi không nhìn thấy thi thể Lương Hiếu Vương và Vương Hậu trong quan tài, và ông ta chắc cũng đoán ra suy nghĩ của Lương Hiếu Vương.
Đối với những việc ngươi lừa ta gạt này, Tào Quan quen thuộc hơn bất cứ ai.
Tào Quan, Lương Hiếu Vương dù không cùng mục đích nhưng đều muốn dùng Vô Gian thay đổi chuyện tiếc nuối trong quá khứ! Tào Quan đã sửa lại rồi, còn Lương Hiếu Vương thì sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất