Chương 780: Hành động kỳ lạ
Ghi chép của Lương Hiếu Vương rất đơn giản, nếu lạc vào tay người không biết lịch sử, phần lớn đều sẽ u mê không hiểu gì. Hành trình tìm hương của Đơn Phi bắt nguồn từ chuyện Lương Hiếu Vương, hiện giờ coi như đã hiểu ra những chuyện cũ này rồi.
Tất cả đều vì lời hứa trong lúc lơ đãng của Hán Cảnh Đế Lưu Khởi, sau khi thiên thu vạn tuế, truyền ngôi cho Lương Vương đệ!
Lương Hiếu Vương có được lời hứa này vẫn luôn đợi ngày thực hiện lời hứa đó.
Trên đời này, cái gọi là miệng vàng lời ngọc chẳng qua cũng chỉ là sự đơn phương tình nguyện của phe yếu mà thôi, Lưu Khởi không thực hiện được lời hứa, ngược lại còn sinh lòng muốn giết Lương Hiếu Vương, còn Lương Hiếu Vương cuối cùng đã tỉnh ngộ, cho dù là quân vương, người thân đến cuối cùng cũng sẽ không giữ lời hứa, y vì oán sinh hận, thề đoạt lại tất cả những gì nên “thuộc về” mình.
Lương Hiếu Vương không thể phát động binh biến, vì thế dùng đến Vô Gian Hương để thay đổi!
Rất nhiều người thất bại không phải vì vô năng, mà là vì chưa từng nghĩ đến mặt nào đó, đợi khi y thật sự đối diện thì thông thường sẽ biến thành một người vô cùng đáng sợ.
Lương Hiếu Vương vốn là con của đế vương, y có ưu thế bẩm sinh về mặt quyền mưu. Y sợ Lưu Khởi phát hiện kế hoạch của mình nên bày trận nghi binh, dùng danh nghĩa truy tìm trường sinh, chuẩn bị đích thân sử dụng Vô Gian. Có lẽ Uyển nhi trong ghi chép nhắc đến chính là Vương Hậu của y, y đào đường hoàng tuyền giữa hai lăng mộ, tuyên bố với bên ngoài là phu thê tình thâm, hy vọng gặp lại Vương Hậu dưới âm phủ, nhưng thật chất là muốn cùng nàng thực thi kế hoạch này.
Đường hoàng tuyền lưu truyền đến đời sau được coi là điển hình của tình yêu ân ái, nhưng có mấy ai biết bên trong lại có ẩn tình không thể cho người khác biết chứ?
Nhưng vì sao Lương Hiếu Vương lại đến cuối thời Chiến quốc thất hùng chứ?
Dù Vô Gian huyền diệu, nhưng dù là Đơn Phi thì trước mắt chỉ hiểu sơ lược, người ngoài căn bản đều sử dụng như người mù sờ voi. Mười hai kim nhân từng thử một lần, lại chết rất thê lương ở thời Tần, Lương Hiếu Vương tỉ mỉ vạch kế, chẳng lẽ cũng giẫm lên vết xe đổ sao?!
Lương Hiếu Vương và Quỷ môn có quan hệ gì? Vì sao Tôn Chung vì người này mà ngồi ở đây?
Tôn Chung như hiểu được nghi vấn của Đơn Phi: - Lương Hiếu Vương giả chết vào mộ, tuy có dã tâm liều một phen cùng với Vương Hậu, nhưng dù sao thì họ vẫn chưa hiểu hết sự thần kỳ của Vô Gian, càng không thể vận dụng Vô Gian như người của Đơn gia, sau khi họ dùng Vô Gian, lại đến trước thời đại của Tần Thủy Hoàng.
- Sau đó thì sao? Đơn Phi hỏi.
Tôn Chung khẽ thở dài: - Y vốn một lòng hùng tâm muốn nhân cơ hội quay về quá khứ này đoạt lấy đế vị, ai dè vận mệnh đã trêu đùa y quá lớn. Nếu là người thường, e là đã sớm bỏ cuộc rồi.
Đơn Phi nghe ra ngụ ý của Tôn Chung, hơi rét nói: - Y còn muốn vãn hồi sao? Thấy Tôn Chung gật đầu, Đơn Phi lập tức hỏi: - Y làm cách nào?
- Y hy vọng quay lại trước đó. Tôn Chung thong thả nói.
Hồi lâu Đơn Phi mới hỏi: - Làm cách nào quay về trước đó?
Tôn Chung nhìn Đơn Phi:
- Hy vọng quay về trước đó của y…đặt trên người Đơn gia ngươi! Y cho rằng nếu Vô Gian có thể đưa y quay về mấy trăm năm trước thì nhất định cũng có thể mang y quay lại.
Đơn Phi hơi kinh ngạc. Hắn một mặt kinh ngạc Lương Hiếu Vương lại có cách nghĩ này, mặt khác cũng kinh ngạc vì Quỷ Phong cũng từng có suy nghĩ tương tự!
Có thể đi cũng có thể về?
Phương pháp sử dụng Vô Gian này vốn là độc quyền của người Đơn gia sau khi sử dụng Thông Linh Kính, nhưng thật tế, không chỉ Đơn Phi hắn làm được điểm này, Tào Quan không phải cũng có thể đi có thể về sao? Dù Tào Quan nhờ Nữ Tu mà quay về được, nhưng đã chứng minh một việc, đám người Hoàng Đế, Nữ Tu có năng lực làm được điều này.
- Đây chính là lý do y đến Vu Điền sao? Đơn Phi như đã hiểu ra.
- Đúng vậy.
Tôn Chung hơi cảm khái nói: - Từ nhỏ Lương Hiếu Vương đã được Thái Hậu cưng chiều, làm người tùy hứng, nhưng bị Lưu Khởi bức bách, ngược lại đã kích phát sự quật cường từ trong xương tủy y. Y vốn đã biết về Tam hương, nhưng khi lạc đến một niên đại xa lạ, người thường có lẽ sẽ thích ứng theo hoàn cảnh, hoặc có lẽ sẽ như nước chảy bèo trôi, chỉ có y là kiên quyết chấp hành kế hoạch của mình thôi.
Đơn Phi chỉ có cười khổ.
Hơi trầm ngâm, Tôn Chung tiếp tục nói: - Chuyện sau đó thế nào, tin chắc ngươi có thể đoán ra. Lúc đó Lương Hiếu Vương căn bản không có lai lịch, tự xưng Đế Tử Đông Thổ, y suy cho cùng cũng là con của đế vương, từng đối kháng liên quân Ngô Sở trong loạn thất vương. Sau khi đến Tây Vực, với năng lực của y dễ dàng đánh bại thủ hạ A Dục Vương, lập nước Vu Điền, trở thành quân chủ khai quốc của nước Vu Điền.
Bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, Đơn Phi hỏi: - Lương Hiếu Vương cũng là cao thủ võ công sao? Hắn vì nhớ đến bức họa Đế Tử Đông Thổ nhìn thấy lúc trước có ánh sáng chiếu rọi, nên mới hỏi thế.
Tôn Chung ngẩn ngơ, hỏi ngược lại:
- Sao ngươi hỏi thế?
- Chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Đơn Phi không có nói rõ.
Tôn Chung ngược lại nghiêm túc suy nghĩ nói: - Năng lực dẫn binh thống trị dĩ nhiên là y có, nếu là võ công, trước khi vào lăng mộ Mang Sơn chỉ e cũng không cao minh cho lắm. Nhưng… Nhìn sang Lã Bố đã có chút bực mình bên cạnh, ông ta nói - Sự thần kỳ của Tam Hương chúng ta đều biết, Lương Hiếu Vương có thể lập nước Vu Điền, không chừng cũng nhờ Tam hương trợ giúp.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Tây Vực có nhiều quốc gia, nhưng Lương Hiếu Vương chỉ lựa chọn Vu Điền, hẳn là muốn từ Phi Lai thạch tìm hiểu nhiều hơn về Đơn Bằng, sau đó phá giải bí mật Vô Gian… Nếu hắn là Lương Hiếu Vương thì cũng sẽ làm điều tương tự.
- Đúng vậy, đối với dân chúng bản địa mà nói thì Phi Lai thạch càng giống như thần thoại, nhưng Lương Hiếu Vương đã từ Tam hương mà phát hiện ra chuyện xưa, biết đó là do Đơn Bằng để lại. Y biết nếu muốn quay lại, thì nhất định phải tìm hiểu sâu hơn về Vô Gian.
Tôn Chung nhìn thần miếu mờ sương trên bàn nói: - Phi Lai thạch thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng rất có thể cũng giống như thần miếu, ẩn chứa vô số bí mật bên trong.
Đơn Phi cũng có cảm nhận đó, hắn cho rằng Phi Lai thạch tuyệt đối không chỉ có thể ghi lại chuyện xưa…
- Lão phu không am hiểu về Phi Lai thạch này, nhưng biết Phi Lai thạch ít nhất thì rất giống với Càn Khôn Na Di của Xi Vưu, có thể chớp mắt đưa người ta đến nơi này. Tôn Chung lại nói.
Đơn Phi hơi ngạc: - Sao cơ? Không sai… Trong phút chốc, Đơn Phi đã hiểu: - Cũng giống Thiên Nhai và Càn Khôn Na Di, Phi Lai thạch có thể giúp người ta di chuyển đến nơi nào đó trong chớp mắt sao?!
Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, hắn và A Cửu từ chùa Tán Ma của Vu Điền đến gần Quỷ môn ở bí địa Bạch Lang một cách thần kỳ, lúc đó hắn chỉ cho rằng là do mộng cảnh chân thật, nhưng sau đó biến cố liên tục xảy ra, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nghe Tôn Chung nói vậy, hắn nhất thời nghĩ thông đầu đuôi mọi việc.
Sau khi linh phù Thần Nữ kích hoạt Phi Lai thạch, hắn và A Cửu bị hút vào Phi Lai thạch giống như khi bị hút vào thần miếu thu nhỏ vậy, Phi Lai thạch đưa họ đến gần Quỷ môn!
Phi Lai thạch giống như Càn Khôn Na Di, có tác dụng di chuyển không gian.
Chỉ có cách giải thích này mới có thể lý giải vì sao Phi Lai thạch trong tay đột nhiên biến mất, tin chắc khi đó Ban Doanh và Vu Điền Vương đều cho rằng hắn và A Cửu bị pháp bảo tiê gia hút vào trong đó…
Nghĩ đến đây, Đơn Phi vừa thán phục vừa buồn cười. Hắn nghĩ đám người Ban Doanh không hiểu chân tướng, lúc này e rằng đã gấp như lửa đốt rồi rồi. Nhưng trước mắt, bản thân hắn tự lo không xuể, thấy Tôn Chung gật đầu thừa nhận, Đơn Phi lại hỏi: - Làm cách nào ông biết những việc này?
Tôn Chung cười nhạt nói: - Đương nhiên từ thư do Lương Hiếu Vương để lại mà biết, ngươi cứ nghe ta nói tiếp là được. Sau khi Lương Hiếu Vương lập nước Vu Điền, biết hy vọng quay về của y nằm ở Phi Lai thạch, vì thế xây dựng chùa Phi Lai, vô cùng cung kính Phi Lai thạch, để lại tổ huấn chùa miếu, điện Phi Lai có thể làm đơn giản nhưng không thể đổi, nếu có kẻ vi phạm, thần quỷ đều ghét, chém không tha!
Tôn Chung đều đều nói tiếp, tuy nhiên có chút khác biệt so với những gì Đơn Phi biết. Trong lòng Đơn Phi cân nhắc, cho rằng lời nói của Tôn Chung có độ chân thật khá cao.
Thở dài một hơi, Tôn Chung có chút cảm khái nói: - Những người thành công trên đời chẳng phải đều trầm mê trong ước nguyện như nhập ma sao. Lão phu xuất thân trồng dưa, nếu không phải tiếp xúc với Tam hương, lão phu chưa từng nghĩ sẽ có ngày thống nhất thiên hạ, lại lún sâu vào đó mấy mươi năm, nhưng rồi lại phát hiện mọi thứ cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Lã Bố vốn đã mất kiên nhẫn, nghe vậy không khỏi suy nghĩ, “Năm xưa chẳng phải ta cũng giống như tẩu hỏa nhập ma sao? Ngẫm lại, rốt cuộc những năm đó ta đã làm những gì nào? Trường An và Lạc Dương phồn hoa cũng thiêu rụi trong một ngọn lửa, quyền quý luôn cao cao tại thượng đến cuối cùng chỉ là một đống xương trắng. Nếu thật sự có thể quay lại quá khứ, sau khi ta giết Đổng Trác, sẽ dẫn Điêu Thiền rời khỏi chốn Trường An bẩn thỉu này, đấy chẳng phải là ước nguyện cả đời sao? Nhưng lúc ấy vì sao ta lại trầm mê trong đó…”
- Khi đó Lương Hiếu Vương tin rằng không có tâm thái như lão phu lúc này, y giống như đã nhập ma chỉ muốn quay về trước đó, cố chấp cung phụng Phi Lai thạch, thời gian đó còn phái người đi thu thập chuyện cũ viễn cổ, ghi lại tường tận những gì y đã làm trong mật thất của nước Vu Điền, tấm da cừu lão phu đưa cho ngươi chính là lấy từ mật thất vô cùng bí ẩn trong cung điện Vu Điền.
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, suy tư nói: - Nhưng ta thấy tấm da cừu này không hoàn chỉnh…
Tôn Chung giải thích nói: - Những gì Lương Hiếu Vương ghi lại rất rườm rà, sau khi lão phu có được ghi chép của y, chỉ giữ lại những gì tự cho là quan trọng nhất. Ngươi chưa từng vào mật thất mà Lương Hiếu Vương ở…
Lắc đầu, Tôn Chung lẩm bẩm nói: - Trong đó có hơn ngàn tấm da cừu, ghi chép lại rất nhiều việc xảy ra từ Cảnh Đế đến khi xây dựng nước Vu Điền. Lão phu khi đó may mắn vào được mật thất, vốn nghĩ sẽ có thu hoạch lớn, nhưng không ngờ nội dung bên trong thú vị nhưng lại rất vụn vặt, vô dụng. Nhưng nếu không có những tấm da cừu này, lão phu có nằm mơ cũng không ngờ Đế Tử Đông Thổ chính là Lương Hiếu Vương.
Bỗng nhiên Đơn Phi hỏi: - Vì sao Lương Hiếu Vương lại ghi chép tường tận những việc này?
Tôn Chung ngược lại ngẩn ra:
- Có vấn đề gì sao?
Đơn Phi hơi có trầm ngâm, rốt cục đã hiểu mình lấy làm lạ cái gì rồi. Đúng là trên đời có những người thích làm việc tốt không cần lưu danh, lại có sở thích ghi nhật ký, nhưng trong tình huống bình thường, người thường sẽ không ghi lại một cách chi tiết tường tận chuyện mình đã làm như thế này. Huống chi thời cổ công cụ ghi chép hạn chế, chuyện ghi chép cũng có rất nhiều điều bất tiện, phần lớn ghi chép đều đơn giản sơ lược, Lương Hiếu Vương làm vậy thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại khiến người khác có cảm giác quỷ dị khôn kể.
Đang hoang mang, Đơn Phi quay lại chủ đề chính: - Sau đó Lương Hiếu Vương có thu hoạch gì?
Trên mặt Tôn Chung thoáng lên vẻ quái dị, chậm rãi nói:
- Ghi chép cuối cùng y để lại trong mật thất Vu Điền là… Ta được thần linh nhắc nhở, Phi Lai thạch đi thẳng đến Quỷ môn, đáp án ta cần đều nằm trong Quỷ môn, hôm sau ta liền khởi hành.
Chẳng hiểu sao Đơn Phi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. - Sau đó thì sao?
- Sau đó Đế Tử Đông Thổ từ đó biến mất khỏi Vu Điền, có lời đồn y đã đắc đạo thành tiên… Tôn Chung chậm rãi nói.
Đơn Phi cau mày hỏi: - Ông cũng nghĩ thế sao?
- Thật ra lão phu rất muốn hỏi ngươi nghĩ thế nào? Tôn Chung hỏi ngược lại.
Cố gắng đè nén bất an trong lòng, Đơn Phi trầm giọng nói: - Nếu ta đoán không sai, Lương Hiếu Vương cũng như ông và ta, thông qua Phi Lai thạch đến nơi này!