Thâu Hương

Chương 785: Lý do mà ngươi cần.

Chương 785: Lý do mà ngươi cần.


Khi Tôn Chung nói đến cơ hội tốt nhất, cuối cùng đã lộ ra vẻ kích động.
Đơn Phi lại không hề kích động.
Cơ hội tốt nhất thường là lựa chọn sai lầm nhất, vô số người đã đắp cả tính mạng của mình vào cái được gọi là cơ hội tốt đó. Đơn Phi hiểu rõ điểm này, bình tĩnh nói:
-Ta không nhìn ra có cơ hội gì, cái mà chúng ta gọi là cơ hội chỉ nói ra từ miệng Tôn Chung ông thôi!
Đồng tử Tôn Chung hơi co lại:
-Ngươi vẫn không tin ta!
Đơn Phi nhìn sang Lã Bố nói:
-Lã Bố, ta xin ngươi thành thật trả lời ta một câu. Ta biết ngươi nhất định muốn cứu Điêu Thiền, hơn nữa hiện giờ hi vọng cứu được Điêu Thiền xem ra chỉ ở trên người Tôn Chung, ngươi thật sự tin Tôn Chung sao?
Lã Bố trầm mặc, y không phải người nói nhiều, trầm mặc cũng là dụng cụ tự bảo vệ của y.
Đơn Phi gật đầu nói:
-Ngươi muốn cứu Điêu Thiền nên không muốn đắc tội Tôn Chung, rất thông minh, nhưng ngươi không tin, có phả không?
Lã Bố vẫn không nói gì.
Y cũng là người cuồng ngạo, đã sống hai đời người, y thà lựa chọn trầm mặc cũng không muốn nói dối tiếp nữa, y rất chán ghét việc này.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Tôn Chung nói:
-Tôn Chung, từ khi ta biết đại danh của ông liền phát hiện vận mệnh của ta và ông liên hệ rất lớn. Chuyện mà ông làm tuy không tính là thương thiên hại lí, nhưng cũng không phải quang minh lỗi lạc. Hôm nay ta có thể ở đây ít nhiều cũng là nhờ Tôn Chung ông ban cho. Ông đích thực đã nói với ta rất nhiều, nhưng điểm mấu chốt ông vẫn che giấu. Từ chỗ của ai mà ông biết Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh kế thừa y thuật ở đâu chứ? Lương Hiếu Vương rốt cuộc còn nói bí mật của thần miếu gì với ông chứ? Lương Hiếu Vương bây giờ đi đâu rồi? Ông làm sao biết trong Quỷ môn có cách thoát khỏi trói buộc của Nữ Tu? Ông không nói gì cả liền muốn ta mở Quỷ môn sao?
Một lúc sau Tôn Chung mới nói:
-Chuyện này nói trắng ra chính là sự tin tưởng, ngươi không tin ta mới muốn ta cho ngươi lý do.
-Ông không có lý do khiến người ta tin tưởng.
Đơn Phi lạnh lùng nói:
-Ông nói ông già rồi nên hối hận, nhưng ông vào Quỷ môn làm gì? Ông muốn cứu Tôn Thượng Hương hay là A Cửu? Ông cảm thấy ta sẽ cho rằng ông đột nhiên có thể làm vậy sao? Chỉ vì bọn họ có liên quan đến Tôn gia? Ông còn ít gặp mặt họ nữa là!
Người có thể hoàn toàn tỉnh ngộ thực sự vô cùng ít ỏi, người chứng nào tật nấy lại gặp quá nhiều. Đơn Phi hiểu điểm này nên mới nhất định phải làm rõ đến tột cùng.
Tôn Chung cúi đầu xuống, một lúc sau liền đột nhiên ngẩng lên, khàn giọng nói:
-Được, ngươi muốn lý do, thì ta cho ngươi lý do!
Đơn Phi ngẩn ra, không phải vì thần sắc Tôn Chung thấp thoáng vẻ điên cuồng, mà là vì trong mắt Tôn Chung đột nhiên có ánh lệ.
Tay Tôn Chung vỗ nhẹ vào bàn đá, có ánh quang bao khác bao trùm lên không trung trên đầu ba người.
Đơn Phi nhíu mày lại, khó hiểu hỏi:
-Đây là nơi nào?
Theo ánh quang chiếu rọi, một cỗ quang tài hiện ra trước mắt ba người. Quan tài kia xuất hiện cũng giống như quan tài của Điêu Thiền và A Cửu, nhưng người nằm trong đó lại hoàn toàn không phải A Cửu, Điêu Thiền.
Đó là một nam tử trung niên.
Nam tử mặt chữ điền, thần sắc kiên nghị, tay chân dài hơn người bình thường mấy phần, thoạt nhìn giống như thi thể vậy, hoàn toàn không có sức sống.
Đơn Phi cũng là thầy thuốc, khi nhìn thấy Điêu Thiền xuất hiện đã cân nhắc xem có thể cứu mạng nang ta hay không, nhưng hắn đã nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Điêu Thiền thoạt nhìn chẳng qua chỉ hơn người chết ở chỗ có chút hơi thở mà thôi, hơi thở này lại yếu đến mức có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tục ngữ nói “thuốc trị bệnh không chết, Phật độ người có duyên”, tức là nói Phật thần thông quảng đại như thế nhưng độ hóa người đời cũng phải xem điều kiện, thầy thuốc trị liệu cho người bệnh lại càng phải như thế. Điêu Thiền có thể sống sót đã là kỳ tích dựa vào công nghệ cao rồi, nếu nàng muốn sống tiếp nữa thì chỉ có thể dựa vào kỳ tích khác xuất hiện thôi.
Nam tử trung niên kia thật sự đã chết rồi!
Kinh nghiệm gặp thi thể của Đơn Phi không hề kém cạnh khám nghiệm tử thi cho lắm, hắn không cần sờ mạch xem hô hấp, chỉ nhìn sắc mặt xám xịt của nam tử kia thì biết người này nếu không phải thi thể thì đúng là có quỷ rồi.
Kỳ lạ là hắn lại thấy nam tử này hơi quen mắt, khi hắn đang trầm ngâm thì nghe Lã Bố ở bên cạnh nói:
-Tôn Kiên?
Trong lòng Đơn Phi chấn động, thất thanh nói:
-Không sai…là Tôn Kiên!
Hắn từng nhìn thấy hai người Tôn Kiên, Tôn Chung cùng nhau tìm ngọc tỉ truyền quốc ở Vân Mộng Trạch. Có điều khi đó hắn nhìn thấy một Tôn Kiên vẫn còn sinh long hoạt hổ, nhất thời rất khó liên hệ thi thể này với Tôn Kiên.
Tôn Kiên không bị hạ táng? Tôn Chung bảo tồn thi thể của Tôn Kiên ở đây làm gì?
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy quỷ dị, lại có chút cảm giác sởn tóc gáy.
-Lão phu đã từng nói với ngươi, lão phu lúc trước chỉ là người trồng dưa.
Tôn Chung nhìn thi thể của Tôn Kiên, nếp nhăn trên mặt đều run lên. Ông ta như đang tự nói, lại như đang kể chuyện với thi thể của Tôn Kiên:
-Người trồng dưa thì có hi vọng gì chứ? Chẳng qua là hi vọng có thể kiếm thêm chút tiền nuôi gia đình, hi vọng nhi tử thành tài, ta khi đó chỉ muốn Kiên nhi thành tài.
Tôn Kiên thì thào tiếp tục nói:
-Nhưng tất cả đã thay đổi hoàn toàn sau khi lão phu gặp được Ti Mệnh Lang. lão phu biết đến một thế giới khác, vọng tưởng mượn sức mạnh của thế giới này để Tôn gia được rạng rỡ tổ tông. Sau khi lão phu có sức mạnh thần kỳ từ thời viễn cổ, thậm chí cảm thấy không chỉ rạng rỡ tổ tông, cho dù là thống nhất thiên hạ, làm hoàng đế cũng không phải không thể.
Đơn Phi im lặng, biết người đời đều sẽ có ảo giác rằng có được một năng lực nào đó thì sẽ cảm thấy mình không gì không làm được. Những người này rất khó nghĩ tới rằng, không có những năng lực này thì thật ra bọn họ cũng không khác gì mọi người, thậm chí còn yếu ớt hơn người bình thường nữa.
-Vì thế lão phu liền không ngừng thuyết phục Kiên nhi. Lão phu khi đó tuổi không còn nhỏ, Kiên nhi lại đang tráng niên, lão phu đã đặt tất cả hi vọng lên người Kiên nhi, cổ vũ nó đi đánh bại Đổng Trách. Ta nói chỉ cần đánh bại Đổng Trác…chỉ cần đánh bại Đổng Trác, thiên hạ này sẽ yên bình, chúng ta cũng sẽ vang danh thiên hạ, lưu danh thiên cổ. Chúng ta có năng lực làm được chuyện này! Nó tin ta, người nó tin nhất là ta…Nhi tử nào không phải lúc ban đầu đều tin tưởng vào phụ thân của mình sao?
Trong đôi mắt xanh biếc của Tôn Chung ngấn lệ, đột nhiên gào lên với Đơn Phi:
-Kiên nhi tin ta, nó tin tất cả những gì ta nói! Khi nó đang anh dũng chiến đấu đã nói với ta “Cha, cha nói không sai, Đổng Trác là nguồn gốc tai họa trên đời này, đó là một ma đầu giết người, hài nhi nhất định có thể giết được Đổng Trác, trừ đi mối họa này cho Trung Nguyên”. Khi nó bị thương, mệt mỏi đã nói với ta “Cha, cha không cần lo lắng, hài nhi không sợ, hài nhi nhất định có thể hoàn thành chờ mong của người”. Khi nó đang băn khoăn do dự đã nói với ta “Cha, chúng ta thật sự có thể thành công sao? Tại sao khi chúng ta thảo phạt Đổng Trác, toàn bộ các lộ chư hầu Trung Nguyên đều nhìn chúng ta, mà không chịu phái binh viện trợ? Lẽ nào bọn họ đều không phân biệt được thị phi chính tà? Thế giới này làm sao vậy? Nhưng chúng ta không sai, có phải không? Hoa Hùng, Lã Bố tuyệt đối không ngăn cản được chúng ta, chúng ta chỉ cần tiếp tục kiên trì thì có thể đánh bại Đổng Trác, có phải không”.
Lã Bố hơi thay đổi sắc mặt, cuối cùng đã biết nam tử đánh bại y có niềm tin thế nào rồi!
Tôn Chung nhìn chằm chằm Đơn Phi, cơ thịt trên mặt co giật một cách đau khổ, khàn giọng nói:
-Khi đó Kiên nhi đã hỏi ta như vậy, hi vọng ta cho nó một đáp án an tâm, bằng không thế giới này không phải thật khiến người ta thất vọng sao? Bởi vì ta là người khởi xướng tất cả, nó lựa chọn tin tưởng ta, nhưng ta biết ta sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi, ta không nên nói dối nó ngây thơ như thế, bởi vì người cầm quyền có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới này không phải dựa vào nguyện vọng tốt đẹp, mà là thủ đoạn ghê tởm ngươi lừa ta gạt! Kiên nhi không sai, nó chỉ giống như Đơn Phi ngươi nói vậy, không thể lựa chọn tiếp, nhưng nó vẫn hi vọng lão phu nói với nó rằng nó lựa chọn không sai.
Nước mắt chảy xuống gương mặt tang thương, Tôn Chung áy náy nói:
-Nhưng lão phu đã trả lời nó thế nào? Kiên nhi là một đứa trẻ lương thiện, nó đã ghi tạc những đạo lý lớn lao gạt người mà lão phu đã nói với nó ở trong lòng, lão phu làm sao có thể nói cho nó biết tất cả chẳng qua chỉ là dã tâm của lão phu đang tác quái thôi?
Đơn Phi trầm mặc.
Đây cũng là một sự luân hồi, không biết có bao nhiêu cha mẹ vì chưa thể hoàn thành nguyện vọng của mình mà làm giống như Tôn Chung. Bọn họ cũng như Tôn Chung, có lẽ căn bản không biết mục tiêu của mình có chính xác không, nhưng trong lòng thúc giục vẫn lựa chọn như thế.
Vô số đứa con thoạt nhìn không giống như cá thể độc lập, mà chẳng qua chỉ là bản sao trò chơi của cha mẹ thôi.
Trò chơi có thể chơi lại, đời người thì sao?
Vì sao có quá nhiều người chỉ biết hối hận khi đã không thể quay lại được nữa? Những người này tại sao thủy chung không cố lấy dũng khí thay đổi bản thân khi mà còn có thể thay đổi chứ?
Nước mắt chảy xuống, giống như trút hết sự hối hận đè nén nhiều năm qua vậy, Tôn Chung thấp giọng nói:
-Trên đời này có hai con đường, lão phu là người đi trên con đường thứ nhất, biết rõ đây là hứa hẹn dối trá nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Kiên nhi thì không có dũng khí vạch trần. Lão phu biết rõ có vấn đề, nhưng thà là đắm chìm trong sự dối trá đó, bởi vì chuyện đó khiến lão phu dễ chịu hơn một chút. Dần dà, lão phu đã cảm thấy chân tướng của sự dối trá thế nào không sao cả, duy trì hiện trạng không đổi này mới là quan trọng nhất.
Nở nụ cười sầu thầm, Tôn Chung nói:
-Nhưng thế giới này sẽ không bất biến, tất cả cũng sẽ không đi theo ý chí của chúng ta! Cho đến khi Kiên nhi chết, lão phu cũng không thể nói với nó sự áy náy trong lòng. Mấy năm nay, lão phu luôn nghĩ, nếu không có sự mê hoặc của lão phu, Kiên nhi sẽ không chết, là lão phu bức chết Kiên nhi, là lão phu bức chết Kiên nhi…
Ông ta không ngừng gào lên, thạch thất yên tĩnh chỉ còn tiếng hô khàn giọng của ông ta.
Là lão phu bức chết Kiên nhi!
Không biết bao lâu, Tôn Chung cuối cùng ngừng gào. Nhìn chằm chằm Đơn Phi, đôi mắt xanh của Tôn Chung lóe lên lửa giận:
-Ngươi muốn lý do, đây chính là lý do của lão phu!
Do không nhìn gương mặt vặn vẹo điên cuồng của Tôn Chung nữa, quay đầu nhìn sang Tôn Kiên đang lẳng lặng nằm trong quan tài.
Thật lâu sau.
-Đơn Phi, lý do này có đủ hay không?
Tôn Chung chưa khô nước mắt, sau khi hít một hơi sâu liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước kia.
Đơn Phi hỏi ngược lại:
-Ông bảo tồn thi thể Tôn Kiên là muốn vào Quỷ môn để Tôn Kiên sống lại?
Suy nghĩ này của ông ta thật điên cuồng, nhưng hắn biết Tôn Chung đang nghĩ vậy.
Tôn Chung kích động nói:
-Đúng vậy, suy nghĩ này nghe thì điên cuồng, nhưng chúng ta sớm đã nhìn thấy chuyện cũ còn điên cuồng hơn rồi. Hiệu quả kỳ diệu của Tam hương chân thật đáng tin, có quá nghiều huyền bí không để người đời biết được. Bí địa Vân Mộng có lẽ kỳ diệu, nhưng phía sau Quỷ môn đã lợi dụng Tam hương tạo ra thuật cải tử hồi sinh!
Cải tử hồi sinh!
Khi Lã Bố nghe thấy bốn chữ này thì vẻ mặt biến đổi, Đơn Phi vẫn lặng lẽ nhìn Tôn Kiên đã qua đời.
Hắn đột nhiên phát hiện, Tôn Kiên cau mày. Hóa ta khi Tôn Kiên sắp chết, Tôn Kiên đã cau mày. Có lẽ là đau, bởi vì nơi ngực y còn có vết máu loang lỗ. Có lẽ là vì không hiểu, không hiểu tại sao y một mình chiến đấu nhiều năm, chỉ có người ngoài cản tay đâm sau lưng, nhưng không ai đứng bên cạnh y cùng y phấn đấu vì hi vọng tốt đẹp trước nay chưa từng có…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất