Thâu Hương

Chương 786: Lão đạo thần bí.

Chương 786: Lão đạo thần bí.


Tôn Chung thấy Đơn Pho cau mày, hình như không có bao nhiêu cảm giác với từ “cải tử hồi sinh”, vội bảo:
- Đơn Phi, ngươi phải tin ta, nhất định phải tin ta! Những năm gần đây, lời đồn về thần tích của Hoàng Đế bị người đời bảo thủ truyền lại sai lệch, càng lưu truyền càng sai lệch. Nhưng kỹ nghệ của bí địa Bạch Lang đã cao đến mức không thể lường được! Chỉ là chịu sự quản chế của Quỷ môn, người ngoài không hề biết về bí mật bên trong bí địa Bạch Lang.
Nuốt nước miếng, Tôn Chung nhiệt tình nói:
- Chỉ cần chúng ta vượt qua Quỷ môn đi vào bí địa Bạch Lang, chúng ta sẽ có cơ hội đoạt được thuật cải tử hồi sinh. Nếu Kiên nhi có thể sống lại, mạng sống của Điêu Thiền không thành vấn đề, còn ngươi…ngươi sẽ tìm được cách để Thượng Hương, A Cửu thoát khỏi Nữ Tu trong bí địa Bạch Lang…Chẳng phải ngươi luôn hy vọng giúp Thần Vũ thoát khỏi vận mệnh của truyền nhân Nữ Tu sao?
Viễn cảnh ông ta nói đến rất có sức hút, Lã Bố cũng vô cùng động lòng, nhưng Đơn Phi vẫn bình tĩnh như thường. Chậm rãi quay đầu nhìn sang Tôn Chung, Đơn Phi hỏi:
- Ai đã nói những việc này với ông? Không lý nào ông lại biết rõ về tình hình bên trong bí địa Bạch Lang?
Tôn Chung lập tức nói:
- Đương nhiên là từ Lương Hiếu Vương.
- Nhờ ghi chép của Lương Hiếu Vương để lại thôi sao?
Đơn Phi lại hỏi.
Tôn Chung hơi có do dự, lập tức nói:
- Đúng vậy.
Liếc thấy nụ cười lạnh của Đơn Phi, Tôn Chung có chút chột dạ hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Đơn Phi thở dài:
- Tôn Chung, lúc nói dối sao ông không suy nghĩ kỹ càng một chút?
Tôn Chung nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, Lã Bố thấy thế, lập tức hiểu ra Tôn Chung đang nói xạo.
Ba người họ đều không phải người ngây thơ, Tôn Chung càng là rừng càng già càng cay, ông ta biết Đơn Phi sẽ không bắn tên không đích, vì thế luôn đề phòng cẩn thận. Nhưng Tôn Chung đề phòng như thế lọt vào mắt Lã Bố ngược lại đã chứng minh cho lời nói của Đơn Phi.
Người trong lòng không âm mưu thì lúc này sẽ lập tức phản bác một cách không thẹn với lương tâm!
Nhất thời trong thạch thất yên lặng.
Trong lòng Lã Bố thấy lạ, đúng là y nghi ngờ Tôn Chung, trừ Điêu Thiền và Đơn Phi ra, y khó lòng tin tưởng người nào khác. Nhưng lời nói của Tôn Chung khi nãy tuy có kỳ dị nhưng cũng hợp tình hợp lý. Với lòng cảnh giác của Lã Bố, y không hề cảm thấy lời nói của Tôn Chung có vấn đề gì, làm cách nào Đơn Phi biết ông ta đang nói dối?
Đơn Phi nhìn thành Lâu Lan đang lúc dầu sôi lửa bỏng, trong lòng ít nhiều cũng sốt ruột.
Thời gian họ nói chuyện, đầu thành đã nhuốm đầy máu.
Đám người Phạm Hương càng manhg áp lực khổng lồ!
Quy Tư Vương dẫn binh lính các nước Tây Vực phụ thuộc, hơn nữa còn liên kết với tinh ky bắc Hung Nô và Thương Lang Tây Lương, bất cứ ai cũng không dám chậm trễ.
Tào Tháo cũng không thể.
Chỉ có điều tiến công của quân Tây Lương đã khiến Tào Tháo đau đầu rồi, chứ đừng nói có thêm nhiều lực lượng bên ngoài tấn công vào như thế này.
Bọn người Phạm Hương còn chống đỡ được, tuy nhiên đó cũng chỉ là sự chống đỡ mang tính giằng co thôi.
Đã nhiều lần quân sĩ công thành đều gần như tới gần lỗ châu mai trên thành, thậm chí sắp vượt qua đầu thành rồi, nhưng đều bị quân trấn thủ Lâu Lan đang trong tình thế bất lợi cản trở.
Xa có mũi tên nỏ cứng, gần có đá lăn thương dài, cộng với dầu lửa, phóng hỏa…
Quân trấn thủ nơi đầu thành dù bị bao phủ bởi khói đặc quỷ dị nhưng không hề hoảng loạn, gắt gao ngăn cản quân địch, nhưng Đơn Phi càng thêm lo lắng... Y biết quân địch và Phạm Hương đều hiểu đạo lý một tiếng trống khơi dậy tinh thần hăng hái. Dù quân địch chết dưới thành Lâu Lan vô số, nhưng binh sĩ công thành không hề có ý lui bước.
Lui là chết!
Có lực lượng hai phe Hung Nô và Thương Lang đàn áp, binh sĩ công thành không còn lựa chọn nào khác ngoài liều mạng. Kẻ địch lại giống như hôm nay sẽ không tiếc trả giá quyết lấy thành Lâu Lan.
Trong lòng lo âu, Đơn Phi nhìn sang Tôn Chung nói:
- Tôn Chung, bất cứ lời nói dối nào đều có sơ xuất, hơn nữa đại đa số con người đều vì che đậy lời nói dối này mà nói dối nhiều hơn.
Dù vội vã nhưng hắn biết, nếu không thuyết phục được Tôn Chung thì dù có vội vàng cũng không thể cứu được Lâu Lan.
- Ta nói dối chỗ nào?
Tôn Chung hỏi.
Đơn Phi cau mày nói:
- Vốn dĩ ta cũng cho rằng ông nói dối không nhiều, vì ông có thể bảo vệ thi thể Tôn Kiên mười mấy năm, cho thấy ông rất thương đứa con của mình, điều này bất luận thế nào cũng không thể là giả được. Nhưng ông hỏi như thế ngược lại khiến ta nghi ngờ ngoài việc của Tôn Kiên, những việc khác mà ông nói đều có chút vấn đề.
Tôn Chung quay về vẻ lạnh lùng:
- Nếu ngươi không vội thì ta cũng đã đợi từng ấy năm rồi, cũng không vội.
Đơn Phi nhìn thành Lâu Lan đẫm máu, nói:
- Sau khi Lương Hiếu Vương đến thời đại của A Dục Vương, cũng là trước thời đại của Tần Thủy Hoàng, dù y có thật sự biến thành Đế Tử Đông Thổ, để lại nhiều bí mật của bí địa Bạch Lang cho ông xem, nhưng bất luận thế nào y cũng không thể biết được Hoa Đà được bí địa Bạch Lang truyền thụ y thuật, đúng không? Vì Lương Hiếu Vương căn bản không hề biết đến Hoa Đà!
Sắc mặt Tôn Chung khó coi.
Đơn Phi ngưng thanh nói:
- Vì thế còn có người khác nói với ông những ẩn tình này, đó là ai?
Lã Bố ngạc nhiên, không thể không thán phục đầu óc cực kỳ chu đáo và tỉnh táo của Đơn Phi.
Tôn Chung hơi hít thở nói:
- Đơn Phi, vì sao ngươi cứ chú ý những chi tiết không hề quan trọng này. Đó là ai không quan trọng, quan trọng là…
- Ông sai rồi. Người đó là ai rất quan trọng!
Đơn Phi phản bác bảo:
- Nếu ông không nói người đó là ai, làm sao ta dám khẳng định người đó không phải đang lợi dụng ông và ta đánh phá Quỷ môn? Chẳng phải Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong đều muốn mở Quỷ môn sao?
Trong lòng Lã Bố hơi trầm xuống, không thể không nói hoài nghi của Đơn Phi vô cùng có lý.
Sắc mặt Tôn Chung xanh mét, nhưng thấy Đơn Phi cố chấp kiên trì như thế, chỉ đành than thở bảo:
- Đơn Phi, ngươi đã sai rồi. Lão phu không nói không phải vì muốn lừa ngươi, chỉ là lão phu cũng không biết đó là ai!
Đơn Phi rất bất ngờ, nói:
- Ông cũng không biết sao?
Việc mở cửa Quỷ môn là chuyện lớn quan trọng, y không thể không thận trọng gấp bội. Hắn biết mục đích của Lã Bố rất đơn thuần, dù là ở Vân Mộng hay ở đây, sự quan tâm của Lã Bố dành cho Điêu Thiền đều không thể nào che giấu được. Một nam nhân si tình như vậy, thực sự không rảnh mà có âm mưu khác.
Nhưng mục đích của Tôn Chung lại khiến hắn hoài nghi.
Khi nhìn thấy thi thể của Tôn Kiên, Đơn Phi cảm thấy Tôn Chung có lẽ đã điên rồi, nhưng mục đích ấy của Tôn Chung rất khó làm giả. Thế nhưng Đơn Phi vẫn cảm giác được Tôn Chung có điều giấu diếm, đột ngột vạch trần lời nói dối của Tôn Chung là muốn Tôn Chung không thể biện giải được.
Nhưng Tôn Chung cũng không biết về người truyền lại bí mật bí địa sao?
Tôn Chung cắn răng nói:
- Đơn Phi, ta biết điều này khó tin, nhưng sự thật là thế, ta sợ nói ra ngươi sẽ nghi ngờ, vì thế liền né tránh không nói. Nhưng nếu ngươi cố chấp muốn hỏi thì ta sẽ nói. Sự thật là sau cái chết của Kiên nhi, lão phu đã từ bỏ ý định thống nhất thiên hạ, mang thi thể của Kiên nhi đi đến Tây Vực. Lúc đó lão phu biết được huyền ảo của Tam hương, thầm nghĩ nếu Tam hương thật sự có thể khiến người ta trường sinh, vậy truyền thuyết về cải tử hồi sinh cũng có thể là thật. Vì suy nghĩ này, lão phu quyết định sẽ liều chết vào bí địa Bạch Lang cứu sống Kiên nhi. Nhưng lão phu gặp phải một đạo nhân ở Tây Vực, đạo nhân đó tuổi tác không còn trẻ, nhưng có trẻ hơn lão phu không thì không chắc, bởi vì y hạc phát đồng nhan, khiến người không thể nhìn thấu tuổi thật của y.
Ông ta nói ngắt quãng nhưng Đơn Phi vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Tôn Chung lại nói:
- Đạo nhân đó gặp lão phu, sau vài lời liền hỏi lão phu có phải đến tìm bí địa Bạch Lang hay không?
Đơn Phi kinh ngạc, thầm nghĩ, nếu những gì Tôn Chung nói là thật, vậy vị lão đạo này thật giống thần tiên.
Tôn Chung khổ sở nói:
- Sự kinh ngạc của lão phu lúc đó không cần nói cũng biết. Lão phu khi đó tâm tư phức tạp, lão phu đương nhiên không dám dễ dàng thổ lộ chân tình, chỉ hàm hồ ứng đối. Lão đạo đó bảo, nhìn tướng mặt và tâm tư của lão phu là y biết lão phu thế tất sẽ đến tìm bí địa Bạch Lang rồi.
Đơn Phi càng thấy lạ, hắn biết có một số người có khả năng chỉ từ việc quan sát vẻ mặt cử chỉ của đối phương là đoán được suy nghĩ tâm tư của đối phương, đến nước ngoài thì diễn biến thành thuật đọc tâm gì đó. Nữ nhân đa số cầu yên ổn, thích quan sát lời nói sắc mặt, vì thế kỹ năng về mặt này cũng là thiên phú. Nhưng nếu đạo nhân này chỉ từ vài câu ngắn ngủi mà đoán ra ý đồ của Tôn Chung, thì thật sự hiếm có.
- Lúc đó lão phu kinh ngạc khôn kể, nhưng bất kể như thế nào đều không dễ dàng nói ra mục đích của mình.
Đơn Phi nghe ý hối hận trong lời nói của Tôn Chung, không hiểu ông ta đang hối hận cái gì, cau mày nói:
- Sau đó thế nào?
Tôn Chung nhớ lại nói:
- Đạo nhân kia thấy lão phu như vậy, cũng không để tâm, chỉ bảo y cũng đang đến bí địa Bạch Lang.
Trong lòng Đơn Phi chấn động:
- Đó là chuyện của mười mấy năm trước sao?
Tôn Chung lấy làm lạ hỏi:
- Sao ngươi biết?
Đơn Phi khẽ hít ngụm khí lạnh, hắn đoán thế là vì tại vương miếu Quý Sương, Huyền Nữ từng nói, mười mấy năm trước bí địa Bạch Lang từng xảy ra một đợt dị động kỳ quái, cánh cửa Quỷ môn từng bị người ngoài mở ra!
Chẳng lẽ người mở Quỷ môn chính là đạo nhân đó?
Kẻ mà hắn thấy lúc chấn mở Quỷ môn cũng là đạo nhân đó?
Từ những gì Tôn Chung và Huyền Nữ nhắc đến, Đơn Phi tin lần này Tôn Chung không nói dối, lắc đầu bảo:
- Ta chỉ là ngẫu nhiên biết được thôi. Tôn Chung, nói về chuyện của ông trước đã.
Tôn Chung hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, tiểu tử ngươi luôn miệng bảo lão phu lừa dối ngươi, nhưng chẳng phải ngươi cũng có nhiều bí mật lắm sao? Nhưng ông ta không có thời gian so đo, ông ta biết, muốn để Đơn Phi mở Quỷ môn thì phải để Đơn Phi cảm thấy việc này không hề hại đến ai, liền tiếp tục nói:
- Lão phu nghe lão đạo đó nói thế, trong lòng lấy làm lạ, bèn hỏi vì sao y muốn đến bí địa Bạch Lang?
Sắc mặt khẽ ửng đỏ, Tôn Chung nói:
- Lão đạo đó hơi do dự, bảo y đến bí địa là có nguyên do, y cần tìm được đáp án tại bí địa Bạch Lang. Còn về đó là đáp án gì, y không hề nói.
Đây là báo ứng!
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, thầm nghĩ, người ta tâm sự nói chuyện với ông, còn Tôn Chung ông thì cố tình đùa giỡn tâm cơ. Bất cứ việc gì cũng có luật nhân quả, ông xây nên bức tường ngăn giữa đôi bên, muốn tháo bỏ không dễ đâu.
- Khi đó lão phu đương nhiên cho rằng y cũng có lòng cảnh giác với lão phu.
Tôn Chung thở dài nói:
- Chúng ta nói chuyện khó có tiếng nói chung, lão đạo có vẻ muốn đi. Trước khi đi y đột nhiên hỏi, ngươi có biết con bướm không?
Đơn Phi gần như bị sặc, khó hiểu nói:
- Đây là ý gì?
- Lão phu cũng khó hiểu, thầm nghĩ con bướm chính là con bướm, lão phu không mù, sao không biết chứ?
Thần sắc của Tôn Chung hoang mang, nói:
- Lão phu bảo biết, đạo nhân đó chỉ khẽ mỉm cười, lại hỏi lão phu có biết thế nào là hiệu ứng cánh bướm* không?
(*sự việc thay đổi hàng loạt khi có một việc nào đó thay đổi)
Đơn Phi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thất thanh hỏi:
- Ông nói cái gì?
Tôn Chung khó hiểu nói:
- Ta bảo…đạo nhân đó hỏi ta có biết thế nào là hiệu ứng cánh bướm không. Chẳng lẽ ngươi biết hiệu ứng cánh bướm là gì sao?
Một khắc này Đơn Phi kinh ngạc tột đỉnh, đương nhiên y biết hiệu ứng cánh bướm, nhưng y không hiểu vì sao cụm từ ở thời đại kia của hắn lại thốt ra từ miệng của vị đạo nhân thần bí đó!
Chẳng lẽ đạo nhân đó và Đơn Phi y là cùng một loại người?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất