Chương 787: Biết trước
Đơn Phi kinh ngạc vô cùng.
Đương nhiên hắn biết thế nào là hiệu ứng cánh bướm rồi, đây là từ trong thời hiện đại của hắn, theo phát hiện của các nhà khoa học, sau khi một con bướm vỗ cánh có thể sẽ khơi dậy một cơn sóng thần trên biển.
Đơn Phi vẫn cảm thấy con bướm này không phải đang vỗ cánh, mà là vỗ quạt ba tiêu của Công Chúa Thiết Phiến, hắn không ngờ đạo nhân đó lại biết về lý luận này.
Lúc trước nghe Mã Vị Lai nhắc đến cụm từ “hướng hai giờ”, Đơn Phi liền nghĩ Mã Vị Lai xuyên không đến đây, kết quả Mã Vị Lai bảo ông ta chỉ là người Đông Hán, chẳng qua là người ta có tri thức uyên bác thôi. Bây giờ đột nhiên có người nhắc đến hiệu ứng cánh bướm, liệu đạo nhân đó có phải cũng xuyên không như Đơn Phi hắn không?
Đạo nhân này cố chấp muốn đến bí địa Bạch Lang làm cái gì?
Tôn Chung trông thấy sắc mặt âm tình bất định của Đơn Phi, không khỏi nói:
- Ngươi biết hiệu ứng cánh bướm là gì sao?
Đơn Phi “ừ” một tiếng, nhìn biểu cảm bất mãn của Tôn Chung, cuối cùng nói:
- Theo ta biết, là khi khởi đầu có một sự thay đổi nhỏ nào đó, sẽ dẫn đến kết quả cực kỳ phức tạp phía sau.
Tôn Chung hơi kinh ngạc nói:
- Đạo nhân đó cũng có cách nói tương tự. Khi đó y thấy lão phu không hiểu, còn nhắc đến câu chuyện trong “Lã thị Xuân Thu” nữa. Y bảo, nước Sở có biên ấp Ti Lương, cô gái hái dâu của người này bị Ngô nữ đả thương trong trò chơi, người Ti Lương liền chất vấn, người Ngô không nhận lỗi, ngược lại thái độ vô lễ, người Ti Lương lửa giận công tâm, giết chết người Ngô. Người Ngô bất mãn, dẫn người giết cả nhà người Ti Lương gây chuyện. Thủ thành Ti Lương nghe tin, cho rằng người Ngô khiêu khích công thành, ngược lại tiêu diệt thôn Ngô. Cứ thế có qua có lại, sự việc càng thêm rắc rối, truyền đến tai quốc chủ, hai nước Sở Ngô do vậy giao chiến. Đến sau trận chiến Kê Phụ, Ngô công tử Quang cướp đi phu nhân của Sở Bình Vương quay về mới kết thúc. Nội dung câu chuyện rất giống với hiệu ứng cánh bướm, rất nhiều những thay đổi đáng buồn có lẽ chỉ bắt đầu bởi một nguyên nhân rất nhỏ mà thôi.
Đơn Phi nghe xong chỉ cau mày, một mặt là vì giải thích của Tôn Chung rất phức tạp khó hiểu, mặt khác là vì sự đáng buồn của trận chiến Kê Phụ. Nhưng sự đấu tranh trong mấy ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ, thậm chí của toàn cầu đều đáng buồn như thế, cũng không thiếu những chiến dịch không nguyên do.
Chiến sự tại thành Lâu Lan đã đi vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, Đơn Phi quay về đề chính nói:
- Ta biết hiệu ứng cánh bướm, người đó nhắc đến hiệu ứng cánh bướm làm gì?
Tôn Chung trả lời:
- Đạo nhân kể xong câu chuyện này lại than thở, Ky Tử vì đôi đũa ngà voi của Trụ Vương mà lo âu, Ngô Sở vì nữ tử mà khởi tranh. Đều bảo thái thượng tri thuỷ, kỳ thứ tri chung, tái thứ tri trung, người có thể tri trung đã coi như là kiêu hùng thế gian rồi, thế nhân có bao người có thể bắt đầu từ việc nhỏ, quan sát chi tiết thấu đáo đây? Y bảo…y đã làm một thay đổi như hiệu ứng cánh bướm, không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
- Cái gì?
Đơn Phi vội hỏi:
- Y đã thay đổi gì rồi?
Thầm nghĩ, bất cứ một việc nào mà hắn làm cũng đều có thể gọi là hiệu ứng cánh bướm rồi, nhưng hiệu ứng này mạnh yếu khác nhau, có những việc chưa đợi đến lúc thay đổi đã biến mất rồi. Dù hắn luôn cẩn thận dè dặt để không muốn thay đổi quá nhiều, nhưng nào ngờ cuối cùng cũng sửa đến tình cảnh diệt thế. Đạo nhân lo âu như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề rồi sao?
- Đạo nhân không giải thích quá nhiều.
Tôn Chung cau mày nói:
- Y có nói, đến bí địa Bạch Lang sinh tử khó đoán, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội quay lại thế gian. Nhưng y đã làm ra thay đổi, thì phải trước sau vẹn toàn, giải quyết xong đoạn trần duyên này. Y muốn trao đổi với lão phu, muốn nhờ lão phu làm giúp y một việc. Đương nhiên, để báo đáp, y sẽ nói ra một số bí mật của bí địa Bạch Lang cho lão phu nghe. Lão phu nghe thế, đương nhiên là động lòng, lúc đó tuy lão phu ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại hỏi y muốn lão phu làm giúp việc gì?
Hơi dừng lại, Tôn Chung liếc nhìn Lã Bố, rồi nói:
- Y nói từng có một nữ tử tên Điêu Tàn hỏi y làm cách nào để diệt Đổng Trác.... Tên của nữ tử này có chút kỳ lạ.
Lã Bố nghe rồi thân hình rung động.
Thần sắc Đơn Phi kinh ngạc, lập tức nghĩ đến lúc trước Điêu Thiền từng kể với hắn “Có một gã lạ lùng đưa cho ta một thứ thuốc, bảo là thuốc này có tác dụng khắc chế Dị Hình Hương, khiến người sử dụng Dị Hình Hương mất đi bản tính, sau đó biến thành cương thi!”
Dù là đang tường thuật chuyện cũ nhưng Tôn Chung rất nhạy bén với phản ứng của Đơn Phi, thấy thế liền hỏi:
- Ngươi cũng biết việc này sao?
Đơn Phi nhìn sang Lã Bố nói:
- Lúc dùng Vô Gian để thay đổi ở Vân Mộng Trạch, ta từng gặp Điêu Thiền, Điêu Thiền từng nhắc đến việc này với ta.
Bờ môi Lã Bố run rẩy:
- Nàng nói gì với ngươi?
Đơn Phi chậm rãi nói:
- Nàng nói lúc nàng đến Tây Vực tìm cách diệt trừ Đổng Trác từng gặp phải một quái nhân, gã đưa cho nàng một loại thuốc, nàng lừa Đổng Trác uống loại thuốc đó, mà ngay thời khắc quan trọng diệt trừ Đổng Trác, chỉ có ngươi đã đắp một tấm chăn gấm cho nàng, nàng nhớ mãi sự giúp đỡ của ngươi. Sau khi nàng rời khỏi ngươi, nàng quay về Tây Vực lần nữa …là vì muốn tìm cách phá giải Dị Hình Hương cho ngươi.
Bỗng dưng khóe mắt Lã Bố ngấn lệ, thấp giọng nói:
- Nàng…chưa từng nói với ta những việc này.
Tôn Chung thầm kinh ngạc, thầm nghĩ, tên tiểu tử Đơn Phi này sao lại giống như cái gì cũng biết thế nhỉ?
- Đơn Phi nói không sai, Điêu Thiền gặp được đạo nhân đó, cầu xin phương pháp phá giải Dị Hình Hương, đạo nhân đó đã đưa nàng một loại thuốc.
Tôn Chung chậm rãi nói:
- Lúc nhắc đến việc này, đạo nhân đó từng than, nói đó vốn dĩ là việc không nên xảy ra, nhưng y đã để việc đó xảy ra, thật sự không biết sẽ dẫn đến kết quả như thế nào. Đơn Phi, lần này lão phu không hề giấu diếm, chỉ là kể lại những gì đạo nhân đó nói thôi, lão phu không biết đạo nhân đó đang ra vẻ huyền bí gì nữa.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Tôn Chung có vẻ hoang mang, nhưng Đơn Phi hiểu rõ vị đạo nhân đó cũng giống hắn, biết việc này không nên xảy ra, đạo nhân đó còn biết hướng đi của lịch sử nữa?! Hơn nữa đạo nhân đó còn biết nếu đã thay đổi rồi thì sẽ xảy ra một loạt phản ứng tiếp theo! Vị đạo nhân này đúng là một biến số!
- Đạo nhân kia còn nói, thuốc đó có thể khiến người dùng Dị Hình Hương biến thành cương thi bất tử viễn cổ. Ai nấy đều cho rằng Đổng Trác tàn bạo bất nhân, nhưng lại không biết ông ta cũng là hạng người kiêu hùng tri trung, nếu nói về tâm cơ tàn nhẫn ngươi lừa ta gạt, Đổng Trác đã lên tới đỉnh cao. Nhưng ông ta cũng vì thế mà u mê, sau khi biến thành cương thi sẽ gia tăng sự u mê của ông ta, ngược lại sẽ khiến người khác có cơ hội tiêu diệt ông ta.
Nói đến đây, Tôn Chung phát hiện Đơn Phi và Lã Bố đều không có vẻ ngạc nhiên, không khỏi than thở nói:
- Các ngươi không thấy lạ, nhưng khi đó lão phu nghe thế thì nhiệt huyết sôi trào, biết lão đạo này e rằng có mối quan hệ sâu sắc với Tam hương đây.
Đơn Phi cũng nghĩ vậy. Với năng lực của Quỷ Phong, mà cũng chỉ có thể tạo ra loại quái vật giống như sơn tiêu thôi, loại quái vật này còn kém yêu ma quỷ quái rất xa, càng đừng nói là sánh ngang với cương thi.
Lã Bố có thể biến thành cương thi chắc hẳn có mối liên hệ khó hiểu với vị đạo nhân đó. Nói cách khác, trên đời này, ngoại trừ người của bí địa Bạch Lang ra, chỉ có mỗi đạo nhân đó có khả năng tạo ra cương thi!
Vì sao đạo nhân đó lại có thần thông như vậy?
- Đạo sĩ đó còn nói, theo suy đoán của y, người giết Đổng Trác hẳn là Lã Bố, mà Điêu Thiền và Lã Bố hẳn là nhân duyên.
Tôn Chung khâm phục nói:
- Đạo nhân đó trông rất giống thần tiên tiên biết trước việc của năm trăm năm.
Tôn Chung biết, đích thật sau đó là do Lã Bố giết chết Đổng Trác, hơn nữa Điêu Thiền và Lã Bố chính là đôi uyên ương số khổ.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, giờ phút này bỗng dưng nghĩ đến, Hoa Hạ từ xưa đến nay có không ít người có thể tiên tri chuyện của năm trăm năm trước năm trăm năm sau, dù đa phần là do người đời sau miễn cưỡng gán mác cho, nhưng trên đời này có thể có truyền thuyết này, liệu có liên quan đến người biến số này hay không?
Chẳng phải Đơn Phi hắn cũng có thể suy tính một số sự việc một cách đơn giản sao?
- Đạo sĩ đó còn nói gì nữa?
Đơn Phi không khỏi hỏi.
- Đạo sĩ đó còn nói, theo y thấy, Lã Bố không giống người sẽ giết nổi Đổng Trác, vì Lã Bố rất yếu đuối.
Lúc nói thế, Tôn Chung nhịn không được nhìn sang Lã Bố giải thích:
- Lã Bố, lão phu đang lặp lại lời của đạo sĩ kia, không phải đang chế giễu ngươi.
Lã Bố nghiêm nghị nói:
- Đạo sĩ đó nói đúng, Lã Bố đích thật là người nhu nhược.
Hơi lấy làm lạ, Lã Bố hỏi:
- Nhưng đạo nhân đó từng gặp ta sao?
Tôn Chung nở nụ cười quỷ dị:
- Lúc ngươi truy sát Hoa Hùng, đạo nhân đó đứng bên cạnh nhìn thấy, hơn nữa còn do y nói với lão phu việc này. Nếu không sao khi lão phu gặp được ngươi liền nhắc đến chuyện của Hoa Hùng và Dị Hình Hương trước tiên chứ?
Trong lòng Lã Bố chấn động.
Nếu là dĩ vãng, nói không chừng y đã ra tay ngay lập tức rồi, nhưng bây giờ Hoa Hùng đã chết, Đổng Trác cũng chết rồi, mọi thứ thoạt nhìn chẳng qua đều giống mây khói thoáng qua mà thôi. Điều khiến y khó hiểu là với tính cẩn trọng lúc đó của y mà còn không phát hiện hành tung của đạo sĩ đó, xem ra đạo sĩ đó rất thần thông quảng đại. Nếu vậy, vì sao đạo sĩ đó không đoạt Dị Hình Hương của y đi?
Đơn Phi không biết chuyện giữa Tôn Chung và Lã Bố, hỏi:
- Là đạo sĩ đó bảo ông đến gặp Lã Bố sao?
- Đúng thế.
Tôn Chung khẳng định nói:
- Đạo sĩ đó bảo chưa chắc Lã Bố có thể giết Đổng Trác, nhưng nếu y đã giúp Điêu Thiền thì phải kết thúc việc này, còn về kết quả thế nào, chỉ có thể tận nhân sự, nghe thiên mệnh thôi. Thế là y bảo lão phu dẫn theo một đám người đến Trường An giúp Lã Bố và Điêu Thiền. Đám người này là cao thủ thật sự, nếu đến trần thế, không biết sẽ tạo ra sóng gió thế nào. Nhưng kỳ lạ là, đám cao thủ đó chỉ giúp Lã Bố cầm chân Đổng Trác, sau khi sự việc thành công liền rút lui, lão phu cũng không thể điều tra ra lai lịch của họ.
Trong đầu Lã Bố thoáng hiện qua một đám cao thủ như đĩa, không ngờ đám người này không phải thủ hạ của Tôn Chung.
Đơn Phi thấy Lã Bố không phản bác, biết việc này là sự thật, trầm ngâm hỏi:
- Sau đó thế nào?
- Sau khi căn dặn những việc này, đạo nhân đó đưa cho lão phu một tấm bản đồ, bảo lão phu đến bí khố của nước Vu Điền nhìn xem sẽ biết nhiều hơn về bí địa Bạch Lang. Lão phu có được chỉ dẫn của y, nên dễ dàng lẻn vào mật thất của nước Vu Điền phát hiện bí mật của Lương Hiếu Vương, lần theo hành tung của Lương Hiếu Vương đến được nơi này, từ thư từ do Lương Hiếu Vương để lại biết được cách dùng thần miếu Lâu Lan. Nhưng...
Nói tới đây, trên mặt Tôn Chung hiện lên vẻ hối hận.
- Đạo nhân đó đã vào bí địa Bạch Lang trước ta, y giống như đã đoán được ta sẽ đến đây, để lại lời nhắn nói đã biết lão phu vào bí địa Bạch Lang là để cứu sống Kiên nhi. Ý nghĩ này thoạt nghe hơi hoang đường, nhưng y lại biết y thuật của Hoa Đà vốn lĩnh ngộ được từ Tam hương, càng biết trên đời này có lẽ thật sự có thuật cải tử hồi sinh. Y có lòng giúp lão phu một tay, nếu y có được thuật này, y sẽ giúp lão phu một tay cứu sống Kiên nhi.
Nước mắt lại tuôn rơi, Tôn Chung hối hận nói:
- Sau khi lão phu biết đạo nhân đó đã đi vào bí địa Bạch Lang liền hối hận vì đã không đi cùng y. Mấy năm nay thuỷ chung không hề có tin tức của đạo nhân đó, lão phu đã dùng đủ cách nhưng lại không thể làm gì Quỷ Môn được. Không ngờ, Đơn Phi ngươi đúng là phi thường, vừa đến đã đánh nứt một đường trên Quỷ Môn, vì thế lão phu mới muốn cùng ngươi và Lã Bố xông vào Quỷ Môn.
Vẻ mặt tội nghiệp nhìn Đơn Phi, Tôn Chung cầu khẩn nói:
- Đơn Phi, những gì lão phu biết đã nói hết, bây giờ đến lúc ngươi ra tay rồi chứ?