Thâu Hương

Chương 788: Chân ý của người yêu

Chương 788: Chân ý của người yêu


Thạch thất nhất thời yên tĩnh.
Đơn Phi và Lã Bố chỉ biết đôi điều về việc xưa, nay nghe Tôn Chung giải thích mới như bừng tỉnh hiểu ra. Những lời Tôn Chung nói nghe rất huyền bí, nhưng lại trùng khớp với những gì họ biết, hai người đều nghĩ, lần này độ chân thật trong lời nói của Tôn Chung rất cao.
Thấy vẻ mặt Tôn Chung tội nghiệp nhìn mình, Đơn Phi lắc đầu nói: - Trước mắt ta vẫn chưa thể ra tay.
Tôn Chung ngạc nhiên, bỗng nhiên đứng phắt lên giận dữ hét: - Phải làm sao ngươi mới mở Quỷ Môn đây? Lão phu thật sự không gạt ngươi, trước mắt là cơ hội tốt nhất cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Bỏ lỡ cơ hội lần này, cả ba chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa. Đơn Phi, ngươi vốn không hề yêu Thần Vũ, nếu ngươi yêu nàng sao lại năm lần bảy lượt khước từ như thế!
Đơn Phi hơi nheo mắt, nhìn về hướng thành Lâu Lan.
- Hắn bảo trước mắt chưa thể ra tay chứ không phải không ra tay. Lã Bố đột nhiên nói, thấy Tôn Chung kinh ngạc nhìn mình, Lã Bố chần chờ nói: - Tôn Chung, ý của Đơn Phi là…hắn phải cứu Lâu Lan trước mới có thể giải quyết vấn đề của ông. Ông có việc của ông, nhưng không thể vì thế mà bảo Đơn Phi bỏ qua việc của hắn.
Trầm mặc một lát, Lã Bố nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: - Tôn Chung, hay là chúng ta giải vây cho Lâu Lan trước?
Tôn Chung kinh ngạc nhìn Lã Bố, vẻ mặt như thể ông không hề quen biết y. Ông ta tự cho rằng đã nhìn rõ con người Lã Bố, nhưng nay nghe Lã Bố nói vậy, không khỏi cả giận nói: - Từ lúc nào mà Lã Bố bội tình bạc nghĩa lại bắt đầu suy nghĩ cho người khác rồi?
Lã Bố trầm mặc. Y không phải người nói nhiều, những lời ban nãy đã là hiếm có rồi.
Tôn Chung thấy thế từ bỏ ý niệm trách mắng Lã Bố, quay sang nhìn Đơn Phi nói: - Đơn Phi, Lã Bố đầu óc không minh mẫn, sao có thể biết ngươi đang nghĩ gì…chuyện của Lâu Lan có quan trọng gì…
- Tôn Chung, ông lầm rồi.
Đơn Phi lắc đầu nói: - Lời của Lã Bố chính là ý nghĩ của ta. Ta có thể xem xét cùng ông và Lã Bố đi vào bí địa Bạch Lang, nhưng mọi việc phải đợi sau khi giải trừ nguy cơ cho Lâu Lan đã.
Tôn Chung ngạc nhiên, ông nêu ra sự cấp bách của thành Lâu Lan là muốn Đơn Phi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không ngờ lợn lành chữa thành lợn què. Ông ta không có tình cảm với dân chúng thành Lâu Lan, không muốn tốn thời gian trong việc cứu Lâu Lan, lại chế giễu nói: - Đơn Phi, ngươi đánh giá quá cao bản thân rồi, ngươi nghĩ ngươi có thể phá giải nguy cơ của Lâu Lan sao? Ngươi là thần tiên sao? Thông minh như ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ xem, vì sao kẻ đứng sau màn lại cực lực công hạ thành Lâu Lan chứ?
- Ta nghĩ không ra. Đơn Phi hỏi ngược lại: - Hay là ông nói ta nghe đi?
Tôn Chung cười lạnh nói: - Được, lão phu sẽ nói ngươi nghe. Khi đó Xi Vưu thất bại, bỏ chạy đến Tây Vực, biết Hoàng Đế sẽ không từ bỏ ý nghĩ giết chết ông ta, vì thế xây dựng bí địa Bạch Lang sâu dưới lòng đất. Dù bí địa Bạch Lang ở dưới lòng đất sâu, nhưng Xi Vưu lại có nhiều cách để ra ngoài, nhưng nếu ông ta muốn thả đám người Dị Hình kia ra thì nhất định phải mở một thông đạo dẫn từ dưới lòng đất lên trên.
Đơn Phi hỏi ngược lại: - Chẳng phải ông ta có Càn Khôn Na Di sao?
- Vì một số nguyên nhân đặt biệt mà Càn Khôn Na Di có lúc linh có lúc không. Tôn Chung phân tích: - Với năng lực của Xi Vưu, đương nhiên không thể đặt hết mọi hi vọng vào một phương pháp rồi.
Đơn Phi thầm nghĩ, xem ra Tôn Chung không biết lý do Càn Khôn Na Di mất đi tác dụng. Theo Đơn Phi hắn biết, nếu muốn khởi động Càn Khôn Na Di thì phải có sự giúp đỡ của Phá Thiên Cổ. Hoàng Đế đã đoán được điểm này từ sớm nên để Xi Vưu lấy được Phá Thiên Cổ giả. Xi Vưu bị lừa, vì thế mới bỏ kế hoạch Càn Khôn Na Di sao?
- Nhưng Xi Vưu có thể nổi danh cùng Hoàng Đế, đương nhiên cũng có thần thông tương tự như Hoàng Đế. Xi Vưu xem Lâu Lan là trung tâm, Bồ Xương Hải là chất xúc tác, điều động nước của giang hà biển hồ xung quanh vạn dặm, hội tụ dưới lòng đất gần đây, sau đó với khả năng khai thiên lập địa của mình, Xi Vưu di dời một khoảnh đất, tạo ra thông đạo có thể di chuyển. Con đường lúc ngươi gặp ta ở thủy đạo Lâu Lan chính là thông đạo dưới lòng đất do Xi Vưu tạo ra. Nếu Hoàng Đế tấn công bí địa Bạch Lang thì chắc chắn sẽ đụng phải cơ quan của Xi Vưu, khiến nước lũ tràn ra, vậy thì không khác nào diệt thế. Hoàng Đế hiểu được điều này, nên mới từ bỏ ý định tấn công bí địa Bạch Lang.
Trong lòng Đơn Phi hoảng sợ, thầm nghĩ, Xi Vưu quả nhiên danh bất hư truyền, công trình này thoạt nhìn còn có khí thế vô biên hơn cả mê cung núi Cầm Cổ nữa.
- Năm đó Tứ Hung biết được cách làm này của Xi Vưu, liền mượn đó khơi dậy lũ lụt ngập trời, gần như hủy diệt tất cả nhân loại trên thế giới này.
Tôn Chung quá quen thuộc với những chuyện cũ này, tiếp tục nói:
- Bọn họ dự định tiêu diệt nhân loại trên mặt đất, đợi khi lũ lụt qua đi, người dị hình sẽ đường hoàng xưng bá thế giới này.
Nhìn Đơn Phi, Tôn Chung hơi cảm khái nói: - Người nhà họ Đơn hiện nay không thành tài, nhưng tổ tiên Đơn Bằng của ngươi thật sự có năng lực kinh thiên, y không những diệt Tứ Hung, còn có năng lực trấn áp thủy đạo, không để nó hủy hoại dân gian nữa. Hậu nhân thường bảo Đại Vũ trị thủy, khai thông thủy đạo trong thiên hạ, để người Trung Nguyên không đến mức bị diệt tuyệt, nhưng họ lại không biết Đơn Bằng là người dùng thần thông khiến nước lũ diệt thế đổ ngược về Bồ Xương Hải, đưa nước biển chìm dưới lòng đất, ra ở núi Tích Thạch phía nam thành Hoàng Hà, rồi lại rót vào Đông Hải, nên mới giải trừ được nguy cơ của Trung Nguyên. Đại Vũ chẳng qua là xử lý nhánh sông của thủy đạo, người thực sự khống chế lũ lụt ngăn không cho lan tràn là Đơn Bằng.
Trong lòng Đơn Phi hơi rung động.
Lời nói của Tôn Chung nằm ngoài tưởng tượng, nhưng lại khiến hắn nhớ ra một việc khảo cổ rất đặc biệt. Theo ghi chép khảo cổ, từ viễn cổ đến thời Đường đều tồn tại cách nói Bồ Xương Hải mới chính là cội nguồn của sông Hoàng Hà!
Bồ Xương Hải là biển nội địa vô cùng đặc biệt, theo lịch sử ghi chép lại, Bồ Xương Hải “rộng lớn mấy trăm dặm, có thể ngừng lại, đông hạ không tăng cũng không giảm”.
Đây là một việc vô cùng kỳ lạ, không ai hiểu vì sao ở mảnh đất khô cằn này lại xuất hiện hồ nước không bao giờ khô cạn. Cũng vì thế mà sử sách có ghi lại Bồ Xương Hải có thể lặn xuống đất sâu, ra ở Tích Thạch phía nam thành Hoàng Hà.
Tích Thạch ở đây là chỉ núi Tích Thạch trong nội cảnh Thanh Hải.
Mãi đến thời Đường hình như mới sửa lại lỗi sai cội nguồn của Hoàng Hà là Bồ Xương Hải, nhưng lúc đó Lâu Lan đã là dĩ vãng rồi.
Chẳng lẽ trước thời Đường, thủy đạo dưới lòng đất đã thay đổi, mới khiến hậu nhân thay đổi nhận thức lần nữa? Nhưng truyền thuyết của người đi trước không hề sai, ngược lại còn gần với chân tướng viễn cổ hơn.
Trong lúc Đơn Phi suy tư, chợt nghe Tôn Chung nói: - Đơn Bằng dùng mâu phá thuẫn, khai sáng Quỷ Môn làm trung tâm, dùng nước biển dưới đất phong tỏa bí địa Bạch Lang.
- Nói như vậy... nếu người trong bí địa Bạch Lang đột phá lên đến mặt đất từ đường khác ngược lại sẽ khiến nước biển rót ngược vào sao? Đơn Phi chợt hỏi, hắn luôn lấy làm lạ làm thế nào Quỷ Môn có thể khóa chặt bí địa Bạch Lang, lúc này hắn đã hiểu rồi.
Tôn Chung trầm ngâm nói: - Theo ghi chép của Lương Hiếu Vương thì đúng là thế. Nhưng Lương Hiếu Vương không phải là Đơn Bằng, chúng ta cũng kém Đơn Bằng quá xa, không thể hiểu hết tất cả huyền ảo bên trong.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, biết suy đoán của mình dù to gan, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trò đùa đối với đám người Đơn Bằng mà thôi.
Tôn Chung lại nói: - Cũng vì việc này mà người có lòng ở hậu thế mới biết bên dưới Lâu Lan chính là trung khu thủy đạo do Xi Vưu tạo ra. Nếu họ chiếm cứ được Lâu Lan, nói không chừng có thể tìm được cách không qua Quỷ Môn mà vẫn có thể vào bí địa Bạch Lang được.
Đơn Phi chợt nói: - Vì thế kẻ đứng sau chắc chắn phải chiếm cứ Lâu Lan trước...
- Sau đó ngồi đợi Đơn Phi ngươi đến! Tôn Chung ngưng trọng nói từng chữ một: - Đơn Phi, dù thủy đạo Lâu Lan do Xi Vưu xây dựng, nhưng theo những người biết chuyện, thì trên đời này nếu có ai có thể phá giải thủy đạo này để tiến vào bí địa Bạch Lang, thì nhất định chỉ có Đơn Phi ngươi!
Đơn Phi nghiêm nghị, đã hiểu được ý của Tôn Chung.
- Có lẽ ngươi không thể đánh bại họ, nhưng với năng lực hôm nay của ngươi, họ cũng rất khó làm gì được ngươi. Tôn Chung ngưng trọng lại nói: - Nhưng Đơn Phi ngươi có một điểm yếu cực lớn, nghe nói ngươi đã được Phạm Hương tiến cử làm đương gia, thống lĩnh đám người Trung Nguyên ở Tây Vực?
Thấy Đơn Phi duy trì trầm mặc, Tôn Chung trầm giọng nói: - Người quyền mưu không cần thương tiếc tính mạng của thuộc hạ, nhưng đối với người như ngươi mà nói, quyền lực không phải là chuyện tốt. Vì quyền lực của ngươi càng lớn thì trách nhiệm của ngươi càng nhiều, những điều cần suy xét cũng càng nhiều. Vì thế không cần nghĩ nhiều cũng biết, họ tấn công Lâu Lan ít nhất cũng có hai dụng ý, đầu tiên là chiếm cứ trung khu thủy đạo mà Xi Vưu làm ra, sau đó dùng đám người Trung Nguyên này làm con tin, để Đơn Phi ngươi nghe theo mệnh lệnh của họ! Lão phu có thể đưa ngươi đến Lâu Lan, nhưng lão phu thủy chung không làm thế, chẳng lẽ đến lúc này rồi ngươi còn không hiểu nỗi khổ tâm của lão phu sao?
Đơn Phi nhìn thành Lâu Lan đang rơi vào ác chiến, khổ sở nói: - Thì ra ông đang giúp ta sao?
- Đúng vậy.
Tôn Chung thấy Đơn Phi đã hơi động lòng, liền kích động nói: - Đơn Phi, nếu ngươi xuất hiện ở Lâu Lan, chắc chắn sẽ rơi vào loạn cục nơi đó, tình cảnh khi đó cũng đủ để ngươi sứt đầu mẻ trán rồi, đâu còn được may mắn như lúc này? Trước mắt chỉ cần ngươi mở Quỷ Môn, cả ba chúng ta sẽ lựa chọn thời cơ lẻn vào. Ngươi cũng thấy đó, Lã Bố có khả năng kiềm chế người dị hình tuyệt đối, y chính là vương giả trong đám người dị hình. Ba chúng ta liên kết…
Ông ta vốn đang kích động vô cùng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Đơn Phi, cuối cùng cau mày hỏi: - Đơn Phi…ngươi vẫn không tin lời lão phu sao?
- Ta tin.
Đơn Phi tỉnh ngộ nói: - Cho tới hôm nay, ta mới tin mục đích của Tôn Chung ông không giả dối. Vì cứu sống Tôn Kiên, bảo tồn thi thể y suốt mười mấy năm không nói, thậm chí ngay từ lúc bắt đầu ông đã suy tính được cục diện hôm nay, có phải ông đã sớm đoán được Lã Bố sẽ hóa cương thi, cũng biết sau khi Lã Bố biến thành cương thi sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc ông đi vào bí địa Bạch Lang, vì thế ông mới lừa Điêu Thiền nói ông có cách cứu Lã Bố?
Đơn Phi nhớ lại việc Điêu Thiền lần thứ hai đến Tây Vực đã gặp phải Tôn Chung, thoáng chốc đã hiểu ra dụng ý khi đó của ông ta.
Lã Bố ngẩn ra, không hiểu nhìn về phía Tôn Chung.
Sắc mặt Tôn Chung hơi thay đổi, liếc nhìn ánh mắt tiêu sát của Lã Bố, hơi thở dốc nói: - Đơn Phi, ngươi đoán không sai. Đích thật ta đã lợi dụng Điêu Thiền, nhưng ta không có ác ý. Khi đó Điêu Thiền một lòng muốn cứu Lã Bố, mà nàng đích thật đã cứu được Lã Bố. Nàng một lòng muốn giúp Lã Bố thoát khỏi nỗi sợ trong lòng, càng muốn giúp Lã Bố thoát khỏi cục diện ngươi lừa ta gạt lúc trước, còn con đường nào có thể giải thoát hơn so với việc đến Tây Vực chứ? Lão phu không làm gì sai cả.
- Ông nói sao?
Trong lòng Lã Bố chấn động mãnh liệt, đột nhiên bắt lấy cổ áo Tôn Chung, khàn giọng nói: - Điêu Thiền tới Tây Vực không phải do thần tiên chỉ điểm gì đó sao?
Thạch thất lại yên tĩnh.
Tôn Chung thương hại nhìn Lã Bố, sau một lúc lâu mới nói: - Chỉ có những kẻ từ lựa mình dối người như ngươi mới nghĩ thế, chẳng lẽ đến lúc này ngươi còn không hiểu, Điêu Thiền cùng Lã Bố ngươi đến Tây Vực, không phải vì cứu bản thân nàng, mà là vì Lã Bố ngươi sao?
Trong đầu Lã Bố nổ vang, thân hình lắc lư, giờ phút này chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn.
“Lã Bố, sau chuyện này, muội và huynh sẽ rời khỏi Trường An thối nát này!”
Trước mắt lại hiện lên ánh mắt đầy chờ mong của Điêu Thiền…
Y luôn cho rằng mình hiểu tâm ý của Điêu Thiền, rời khỏi Trường An, sát cánh bên người mình yêu, mặc kệ thế giới dơ bẩn này.
Điêu Thiền cứu y, y cũng phải cứu Điêu Thiền.
Nhưng đến lúc này y mới hoàn toàn tỉnh ngộ... Y chưa từng cứu Điêu Thiền, còn Điêu Thiền lại luôn soi sáng trên con đường của y.
Nước mắt tuôn rơi, Lã Bố bất lực quỳ sụp xuống. Khoảnh khắc ấy y hiểu ra quá nhiều chuyện, cũng lĩnh ngộ được tình cảm sâu sắc trong đôi mắt như có ý, như vô tình ấy.
Tình quá sâu, đáng tiếc khi hiểu ra đã quá muộn.
Trường An vạn cổ lộ, Mang Sơn tam xích mộ, đều lụi tàn lúc hoàng hôn.Thì ra nhu tình người yêu xoay chuyển, lạnh nhạt với sinh tử, tất cả cũng là vì muốn Lã Bố y khổ hải đắc độ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất