Chương 789: Phong vân hội tụ.
Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt đỏ máu của Lã Bố, khoảnh khắc này y lòng đau như cắt.
Tôn Chung trông thấy Lã Bố đau lòng như thế, ngược lại mừng thầm, bảo:
- Lã Bố, lão phu biết ngươi đang đau lòng vì hiểu được tâm ý của Điêu Thiền quá muộn, nhưng cũng không phải không thể vãn hồi.
Tiến lên một bước, Tôn Chung dụ dỗ:
- Điêu Thiền vẫn muốn cứu ngươi, ngươi không thể đứng nhìn nàng chết mà không làm gì đúng không?
Ông ta sợ Lã Bố trở mặt vô tình này đã quên mục đích ở đâu.
Lã Bố làm ngơ, trái tim đau nhói như bị đao xoáy thẳng vào vậy. Đương nhiên y phải cứu Điêu Thiền, lần này, mặc kệ là sống hay chết, Lã Bố y cũng không quan tâm nữa, y phát hiện những nỗi sợ lúc trước thật buồn cười, một kẻ không sợ chết thì còn gì để sợ nữa? Nhưng có một số việc không phải cứ liều chết là có thể làm được.
- Chỉ cần ba chúng ta đi vào bí địa Bạch Lang, chúng ta sẽ có thể bù lại tiếc nuối trước đây!
Tôn Chung khổ tâm chuẩn bị nhiều năm, biết Đơn Phi và Lã Bố là nhân tố không thể thiếu để bước vào bí địa Bạch Lang, vì thế mới nhẫn nại khuyên bảo. Nếu là người khác, ông ta đã sớm khởi động cơ quan trong thần miếu Lâu Lan, đưa họ đến ngục cấm dưới Bồ Xương Hải rồi.
Lã Bố ngẩng phắt đầu lên nói:
- Chúng ta đến thành Lâu Lan.
- Cái gì?
Tôn Chung thiếu chút nữa tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
- Đến Lâu Lan làm gì? Lã Bố, ngươi hồ đồ rồi hay sao? Chúng ta không cần đến Lâu Lan, kẻ chủ mưu tấn công Lâu Lan muốn lợi dụng thủy đạo Lâu Lan đi vào bí địa Bạch Lang, nhưng chúng ta không cần làm thế, chúng ta chỉ cần mở Quỷ Môn…
- Đến Lâu Lan.
Lã Bố khó khăn đứng dậy, nhìn Đơn Phi nói:
- Đơn Phi, ta cùng ngươi đến Lâu Lan!
Ánh mắt Đơn Phi cảm thán, đã hiểu được ý của Lã Bố.
Tôn Chung giận dữ, khàn giọng thét lên:
- Không cần đến Lâu Lan! Lã Bố, chẳng lẽ ngươi đã quên mục đích của ngươi rồi sao? Ngươi đến đây không phải là vì cứu Điêu Thiền sao?
Lã Bố trầm mặc.
Đơn Phi xúc động nói:
- Đương nhiên y hiểu, nhưng Tôn Chung ông lại không hiểu mục đích của mình là gì!
- Ngươi nói cái gì?
Lần này Tôn Chung không nghi ngờ mình nghe nhầm, mà nghi ngờ đầu óc Đơn Phi có vấn đề.
- Lão phu chuẩn bị nhiều năm như vậy, ngươi lại nói lão phu không biết mục đích của mình là gì sao?
- Ông có mục đích gì?
Đơn Phi hỏi ngược lại, thấy Tôn Chung cực kỳ ngạc nhiên, Đơn Phi lại hỏi:
- Cứu Tôn Kiên để bù đắp nỗi tiếc nuối đáng thương trong lòng ông sao?
Trong lúc nhất thời Tôn Chung không biết Đơn Phi muốn nói gì.
Đơn Phi nói một cách sắc bén hiếm có:
- Tôn Chung, ông luôn nói Lã Bố là người ích kỷ, nhưng ông lẽ nào cũng không phải thế?
- Lão phu là người thế nào không cần Đơn Phi ngươi đánh giá.
Tôn Chung thẹn quá thành giận nói:
- Đơn Phi, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không đồng ý liên thủ, lão phu tự có cách khác!
- Vậy sao?
Đơn Phi giễu cợt nói:
- Tôn Chung, không có ta, có lẽ ông có thể đi vào bí địa Bạch Lang, ta cũng cảm thấy ông có thể cứu được Tôn Kiến đấy. Nhưng ông đạt được ước muốn rồi thì sao nữa?
Trong một khắc đó, Tôn Chung mờ mịt.
Ông ta luôn xem việc cứu sống Kiên nhi là mục đích cuối cùng trong quãng đời còn lại, nhưng chưa từng nghĩ sau khi cứu được Kiên nhi thì sẽ làm gì? Có lẽ từ sâu thẳm trong lòng, ông ta cảm thấy việc này vốn tuyệt đối không thể nào làm được.
- Tôn Chung, ông có biết vì sao ta khó lòng tin tưởng ông không?
Đơn Phi lại hỏi, thấy Tôn Chung mặt lạnh không đáp, Đơn Phi lắc đầu nói:
- Bởi vì từ đầu đến cuối ông chỉ nghĩ cho bản thân. Đến lúc này rồi ông vẫn không biết mình sai ở đâu sao?
Tôn Chung miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt mỉm cười, bờ môi khẽ động, nhưng không hề phản bác.
Đơn Phi tiếp tục nói:
- Chẳng qua là ông đang hối hận trong lòng thôi, chỉ mong Tôn Kiên sống lại và nói câu “tha thứ cho cha”, để giảm nhẹ sự hối hận trong lòng ông. Ông bày mưu tính kế nhiều năm, cực khổ bấy lâu nay, thoạt nhìn rất vĩ đại, nhưng thực chất cũng chỉ vì giảm nhẹ sự đau khổ trong lòng ông mà thôi. Nhưng cội nguồn sự hối hận của ông là gì? Ông thông minh như thế, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?
- Ta nghĩ không ra.
Tôn Chung cười lạnh nói:
- Hay là ngươi nói ta nghe đi?
Đối thoại này lặp lại lần nữa, lần này chẳng qua chỉ là đổi người nói thôi.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Tôn Chung nói:
- Được, ta nói cho ông nghe! Cội nguồn khiến ông hối tiếc như hôm nay chính là vì ông tâm khẩu bất nhất! Ông nói Lã Bố lừa người dối mình, nhưng ông không phải cũng vậy sao? Viễn cảnh ông nói ngay cả chính ông cũng không tin, những gì ông làm thì không thể cho người khác biết. Trong lòng ông, đây chính là thế giới ngươi lừa ta gạt, nhưng ông lại cứ lừa Tôn Kiên, nói rằng đây là một thế giới tươi đẹp. Ông cần sĩ diện, vì thế trước mặt con trai ông, ông phải che đậy mục đích đen tối của ông bằng vẻ ngoài đẹp đẽ. Nhưng cũng vì thế, ông luôn dằn vặt. Chân tướng hay dối trá không quan trọng, quan trọng là duy trì hiện trạng, ông chỉ nghĩ đến bản thân mình, muốn bản thân mình dễ chịu một chút, dù là ông muốn cứu sống Tôn Kiên cũng chỉ vì để lòng ông được bình yên. Nhưng ông có từng nghĩ đến suy nghĩ của người khác không, ông có biết Tôn Kiên đang nghĩ gì không?
Tôn Chung kinh ngạc bật cười, chế giễu bảo:
- Nó là con trai ta, chẳng lẽ ngươi hiểu nó hơn ta sao…
Nói được một nửa thì Tôn Chung hoang mang ngừng lại.
Đơn Phi không hỏi, ông ta cũng chưa từng nghĩ xem trong lòng Tôn Kiên nghĩ gì.
Cái Tôn Kiên nghĩ đến luôn là mục đích của Tôn Chung ông ta, nhưng trong lòng Tôn Kiên rốt cuộc nghĩ thế nào?
Giờ phút này Tôn Chung hoang mang mờ mịt, đột nhiên ông ta phát hiện, nhi tử chung sống nhiều năm với ông ta lại giống như một người xa lạ vậy.
Vì sao?
Tôn Chung không biết, trong lòng ông ta đột nhiên sợ hãi, bởi vì ông ta phát hiện có lẽ Đơn Phi nói cũng có lý. Những lời hợp lý thường không dễ lọt tai.
- Một tên đâm ngay tim rất đau, nhưng nỗi đau lớn hơn chính là nỗi đau sau khi biết được chân tướng, thế giới bắt đầu sụp đổ.
Lời nói của Đơn Phi sắc bén, đâm đến mức khiến thân hình Tôn Chung run rẩy, cũng đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong lòng Lã Bố.
- Cuối cùng Lã Bố đã hiểu được khổ tâm của Điêu Thiền. Không phải là nàng muốn cùng y rời Trường An dơ bẩn, Trường An và nàng nào có liên can chứ? Nàng một lòng chỉ muốn Lã Bố thoát khỏi Lã Bố dơ bẩn trước kia mà thôi.
Khóe mắt Lã Bố ướt đẫm lần nữa, chưa bao giờ y nghĩ một người trẻ tuổi như vậy lại nhìn thấu mọi việc hơn cả y nữa.
- Sai cũng đã sai rồi. Việc bi ai nhất trên đời này chính là vô số người sau khi mắc lỗi, đa phần đều chỉ biết tạo ra nhiều sai lầm hơn để gọi là bù đắp, không có dũng khí thay đổi bản thân mình một cách thật sự!
Đơn Phi khàn giọng nói:
- Cuối cùng Lã Bố đã hiểu được điểm này, y biết Điêu Thiền hy vọng nhìn thấy một Lã Bố chính trực, dũng cảm, chứ không phải một Lã Bố bất chấp thủ đoạn cứu nàng, để sau đó gặp lại nhau mà chẳng biết nói gì. Cứu được nhưng lại chìm vào luân hồi trước kia, vậy thì có tác dụng gì chứ?
Lời nói sắc như dao, khiến nếp nhăn trên mặt Tôn Chung càng hằn sâu thêm.
- Tôn Kiên là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, năm xưa mang danh mười tám lộ chư hầu vây công Đổng Trác, kì thực chỉ có một mình y tiến lên một cách gian khổ, không hổ danh hiệu anh hùng thiên hạ!
Lã Bố chậm rãi cúi đầu, trong lòng rất đồng ý với lời Đơn Phi nói. Trên đời này, hiếm khi Lã Bố khâm phục ai, vì y biết những người đó cũng đều như y, diễn vở kịch thắng làm vua thua làm giặc, nhưng Tôn Kiên là một trong số ít người đáng để y khâm phục.
- Tôn Kiên có thể trở thành anh hùng hiếm có trên thế gian là vì Tôn Chung ông. Trong lòng Tôn Kiên luôn xem Tôn Chung ông là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Trong lòng mỗi đứa trẻ không phải đều xem cha mình là anh hùng sao? Y không hề sợ hãi, vì lòng y không thẹn, nhưng ông vì một lời tha thứ mà muốn đến bí địa Bạch Lang cứu sống y, lúc y tỉnh lại, ông sẽ làm gì? Nói gì với y?
Hai mắt Đơn Phi ngập tràn lửa giận.
- Ông sẽ nói với y mọi thứ lúc trước đều là gạt y sao? Sau khi gạt y, lại bất đắc dĩ phải dùng càng nhiều lời nói dối để che đậy? Chết cũng đã chết rồi, sai cũng đã sai rồi, chẳng lẽ mọi vấn đề chỉ cần một lời tha thứ là có thể hóa giải, vậy là đủ sao?
Hơi dừng lại, Đơn Phi ít khi giận dữ quát:
- Không đủ! Không bao giờ đủ! Nếu một câu tha thứ nhẹ nhàng hời hợt có thể bù đắp mọi lỗi lầm, vậy cần lương tâm để làm gì? Lương tâm không phải để sau khi ông làm hại người khác, tỏ vẻ đáng thương để cầu mong trong lòng yên ổn, mà là để ông thay đổi! Nếu Tôn Kiên biết được chân tướng sự việc, còn nói lời tha thứ cho ông, lương tâm ông thật sự sẽ yên ổn sao? Hay là ông sớm đã chuẩn bị sẵn những lời dối trá khác, ông muốn nói với y, những gì Tôn Chung ông làm là bất đắc dĩ, vì thế Tôn Chung ông rõ ràng nhìn thấy dân chúng thiên hạ chịu khổ, bá tánh Lâu Lan gặp nạn nhưng ông vẫn từ bỏ tất cả, lừa gạt người khác đến bí địa Bạch Lang, thể hiện tình cha vĩ đại của ông?
- Đủ rồi!
Tôn Chung cuối cùng đã giận không kềm được rống lên:
- Đơn Phi, lão phu dẫn ngươi đến đây không phải để ngươi giáo huấn lão phu!
- Vậy ông vì cái gì?
Đơn Phi phản bác:
- Vì muốn ta cùng nói dối với ông sao? Hay muốn ta cùng ông càng đi càng xa trên con đường sai lầm này? Chẳng phải ông từng nói, đi xa không có nghĩa là đi đúng hướng! Ông nhìn thấu mọi việc, nhưng ông chỉ nói thôi sao? Ông có thể dẹp bỏ lương tâm mà hành động, nhưng ta không làm được!
Tôn Chung tức giận đến mức bộ râu run run, liếc mắt nhìn về hướng Lâu Lan, phẫn nộ quát:
- Đơn Phi ngươi nói đúng, lão phu là một người ích kỷ, nhưng lão phu còn có đầu óc, Đơn Phi ngươi vĩ đại, nhưng đến Lâu Lan rồi ngươi làm được gì? Cộng thêm một Lã Bố thì làm được gì? Chỉ cần thêm một khắc, thành Lâu Lan nhất định bị công phá!
Dù sao ông ta cũng từng cùng Tôn Kiên nam chinh bắc chiến, Tôn Chung cũng có hiểu biết về tình thế quân sự.
Lực lượng phòng vệ bên trong thành Lâu Lan đã suy yếu, dù không rõ ràng, nhưng hiện tại hai bên đang tranh đấu bằng dũng khí và lòng tin, quân sĩ thủ thành có vẻ đã đánh mất lòng tin rồi.
Phạm thị cũng là người, dù họ có am hiểu phòng ngự đến đâu, nhưng dưới sự tấn công hùng hổ của phe địch, phía sau lại không có chi viện, chung quy họ cũng khó lòng chống chọi được.
- Đơn Phi ngươi và Lã Bố cũng chỉ có hai người, dù là người thép thì có thể chống được bao lâu? Dù các ngươi giúp Phạm thị giết được quân địch, nhưng sự xuất hiện của các ngươi lẽ nào không nằm trong tính toán của phe địch sao?
Tôn Chung khàn cả giọng nói:
- Họ có lực lượng đối phó ngươi và Lã Bố! Nhất định bọn họ có! Đơn Phi, ngươi đừng gạt Lã Bố và lão phu, rõ ràng ngươi biết chỉ cần ngươi xuất hiện, dù đối thủ không phái cao thủ ra đối phó ngươi cũng sẽ có kế để kiềm chế ngươi. Đơn Phi, hãy trả lời lão phu, ngươi có nghĩ đến việc này không?
Đơn Phi trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Tôn Chung ông ngoài lương tâm ra, những tính toán khác lại rất chu toàn. Nhưng dù ông có tính toán nhiều đến đâu, câu đầu tiên của ông đã sai rồi. Một khắc nữa, thành Lâu Lan tuyệt đối sẽ không bị công phá.
- Muốn đánh cược một phen với lão phu không?
Tôn Chung lập tức nói.
Ánh mắt Đơn Phi chớp loé, trầm giọng nói:
- Được, ta cược với ông, dù cho không có ta và Lã Bố, một khắc nữa, thành Lâu Lan cũng sẽ không xảy ra chuyện. Nếu thành Lâu Lan bị công phá, ta sẽ không đến Lâu Lan.
Nhìn Tôn Chung phấn chấn, Đơn Phi nói tiếp:
- Nhưng nếu thành Lâu Lan tạm thời không có việc gì, ông phải đưa ta và Lã Bố tới Lâu Lan.
- Được, một lời đã định. Nếu thất hứa, trời tru đất diệt.
Lời vừa dứt, Tôn Chung đã bật cười ha hả:
- Đơn Phi, ngươi thua rồi.
Lúc họ nói chuyện thì phía địch đã tấn công lên đầu thành rồi.
Thế thủ nếu sụp đổ, thế công liền như sóng lớn!
Tôn Chung biết rõ, trong thế tấn công sắc bén như thế, Trung Nguyên cũng không có mấy ai có thể chống cự được, chứ đừng nói chỉ là một Phạm thị ở Tây Vực. Có lẽ Phạm thị không tệ, nhưng chỉ là ở Tây Vực thôi, còn nếu ở Trung Nguyên, Phạm thị khó có thể so sánh với quần hùng Trung Nguyên.
- Ông không thắng.
Đột nhiên Đơn Phi nói.
Nụ cười trên mặt Tôn Chung chợt đông cứng, vì ông ta phát hiện lời nói của Đơn Phi không sai. Khi một nửa quân địch trước tường thành đã xông vào đầu thành, mặt đất trước thành đột nhiên đất cát cuồn cuộn, chỉ chớp mắt đã có vô số thủ quân Lâu Lan tinh nhuệ tràn ra chém giết, cắt đứt đường lui của quân địch công thành.
Chỉ phút chốc, quân thủ thành Lâu Lan chuyển từ thế yếu sang thế mạnh, hình thành cục diện vây công trước sau.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Tôn Chung trợn mắt há hốc mồm nói:
- Phạm Hương tuyệt đối không có bản lĩnh như thế.
Nếu Phạm Hương thật sự có khả năng ngăn chặn đợt hợp công của những binh mã đó, ông ta đã sớm xưng bá Tây Vực rồi.
- Phạm Hương không có bản lĩnh đó, nhưng có một người có.
Lã Bố hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt nghiêm nghị hẳn lên, lạnh lùng nói từng chữ một:
- Là Tào Quan, Tào Quan đã đến Lâu Lan!