Chương 17: Rừng trúc sau núi
Điểm ngữ văn của tôi không tệ, cũng có thể hiểu được nội dung bức thư, đại khái nó nói mùng 9 tháng 9 này là hôn lễ của ai đó, người con gái chờ đợi người con trai đã mười một năm, hi vọng người con trai đừng quên ước hẹn răng long đầu bạc, làm phụ tình cảm của người con gái.
Nhưng cái này có quan hệ gì với tôi? Tôi đâu có kết hôn, cũng không biết cái người gọi là Cố U Hoàng này.
Cầm bức thư, tôi nghĩ trái nghĩ phải rồi đột nhiên nghĩ đến tấm thẻ trúc đeo trên cổ mình, chẳng phải phía trên đó có khắc một chữ “Hoàng” đấy à, giống như đúc với cái tên Cố U Hoàng này. Giữa hai cái này có liên hệ gì với nhau?
Còn cả những gì cha tôi đã nói trước đó nữa, ông nói rằng năm đó vì để giữ được tính mạng cho tôi mà ông đã nhờ một hòa tượng lang thang giúp đỡ, để tôi có thể sống đến hiện tại. Nếu như điều cha tôi nói là sự thật, vậy có phải tấm thẻ trúc này là của vị hòa thượng đó?
Chẳng lẽ vị hòa thượng lang thang đó chính là Cố U Hoàng?
Mặt khác, vị hòa thượng lang thang đã có thể nghĩ ra phương pháp âm tàn độc ác như thế để kéo dài tính mạng cho tôi, thì hiển nhiên cũng là một cao nhân. Như vậy có phải con hồ ly mặt xanh kia là do vị hòa thượng đó nuôi, cho nên nó mới có linh tính như vậy. Mà cha tôi lén lút đến rừng trúc sau núi gặp hồ ly mặt xanh, chính là vì muốn liên lạc với vị hòa thượng lang thang đó để bàn về chuyện kéo dài tính mạng cho tôi.
Vì thế mà lúc đó cha tôi mới nói việc ông ấy đi gặp con hồ ly mặt xanh là có liên quan đến tôi.
Cứ phân tích như thế, tôi càng phân tích càng thấy đúng.
Nhưng còn một điểm duy nhất là tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Tôi nhớ bà tôi đã từng nói, năm tôi năm tuổi trên người mọc đầy bọc mủ đau nhức suýt nữa thì chết, là ông nội ôm tôi đi ra ngoài cả đêm, cũng từ ngày đó trở đi trên cổ tôi mới có thêm tấm thẻ trúc khắc chữ “Hoàng” này.
Nếu theo như lời bà tôi nói thì cái thẻ trúc này là do ông tôi mang về, căn bản không hề có quan hệ gì với vị hòa thượng lang thang kia.
Tôi có nghĩ thế nào cũng không ra được, đúng lúc này trong đầu tôi đột nhiên nghĩ đến lời ông nội nói với mình vào cái ngày mà bác cả chết. Ông nói nếu có một ngày ông không có ở đây, mà tôi lại gặp phải chuyện khó khăn không có cách nào giải quyết được, thì tôi hãy cầm tấm thẻ trúc đi tới rừng trúc phía sau núi, đến lúc đó sẽ có người giúp tôi.
Ông tôi còn bảo tôi đừng quá dễ tin vào người kia, lòng người khó dò, rồi ông lại bảo tốt nhất tôi đừng chọc giận người kia.
Lúc đó, khi ông tôi nói những lời này, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy, cái rừng trúc phía sau núi mà ông tôi nhắc đến chẳng phải là chính là nơi cha tôi gặp mặt con hồ ly mặt xanh kia sao?
Người kia là ai? Hồ ly mặt xanh? Hòa thượng lang thang? Hay là vị Cố U Hoàng thần bí này?
Tôi nhét bức thư vào lại phong bì, bụng đầy bất lực, nhìn thì tưởng như có manh mối nhưng cuối cùng lại chẳng có manh mối gì, trái lại càng nghĩ càng loạn.
Cuối cùng tôi quyết định lén đi một chuyến ra rừng trúc sau núi, để xem cái người mà ông tôi nói sẽ giúp tôi có xuất hiện hay không.
Tôi khẳng định người ấy biết thứ gì đó.
Sáng sớm hôm sau, thừa dịp ông tôi đi lên thị trấn, một mình tôi chạy ra phía sau núi. Đúng là tôi rất sợ hãi, nhưng dù có sợ thì tôi cũng muốn làm rõ chân tướng sự thật. Tôi không thể để cho cha mình chết vô ích, càng không thể để ông tôi bị oan được.
Rừng trúc phía sau núi thật ra là một nơi rất kỳ quái. Nghe người trong thôn nói chỗ phía sau núi này chưa từng có một cây trúc dại nào, cũng chẳng có ai trồng trúc trên đây. Nhưng vào mười sáu năm trước, sau một trận mưa to, mảnh rừng trúc này đột nhiên xuất hiện. Người trong thôn đã tranh luận rất lâu về chuyện này, có người nói ở dưới đất có mầm măng trúc, nhưng do chất đất trên núi khá cứng nên trước kia không mọc dài ra được, nay được cơn mưa to rửa trôi mất tầng đất đá nên tự nhiên có cây trúc mọc lên.
Có người lại nói rừng trúc vẫn luôn ở chỗ đó, chỉ là người trong thôn không chú ý đến thôi.
Đương nhiên, những lời này đều do người trong thôn đồn đoán, cuối cùng vẫn chẳng có ai biết tại sao rừng trúc này lại đột nhiên xuất hiện.
Khi tôi còn bé đi ra sau núi chơi cũng thường tới mảnh rừng trúc này, nhưng chưa từng phát hiện ra có cái gì quái lạ. Nếu phải nói có gì kỳ quái, thì chính là mỗi lần tôi tới đây, tấm thẻ trúc trên cổ lại hơi nóng lên.
Giống như bây giờ vậy, đứng ở trong rừng trúc tôi có thể cảm nhận rõ ràng tấm thẻ trúc vốn đang bình thường lại bắt đầu tỏa ra nhiệt lượng.
“Có ai không?”
Nghĩ đến người thần bí mà ông tôi nói tới, tôi cố lấy can đảm hét lên.
Trong rừng trúc rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá trúc vang lên xào xạc, kèm theo vài tiếng chim hót từ xa vọng lại, đến cả một bóng người cũng chẳng có.
Tôi cảm thấy hơi nhụt chí, ông tôi nói chỉ cần tôi đi đến phía sau núi là sẽ có người giúp tôi, chẳng lẽ ông lừa tôi sao? Nhưng đang êm đẹp ông tôi lại lừa tôi làm cái gì, chẳng có một chút ý nghĩa nào cả.
Trầm tư một lát, tôi đổi cách gọi: “Tôi tên Trần An, là ông nội tôi bảo tôi tới tìm người, ông tôi tên Trần Sơn Hà”
Quả nhiên, lần này sau khi tôi gọi xong, trong rừng trúc vang lên tiếng bước chân, một ông lão mặc áo đạo bào màu xanh, lưng còng, bước ra từ sâu trong rừng trúc.
Ông lão này nhìn cực kì già nua, tóc bạc trắng, bước chân tập tễnh, tay phải chống một cây gậy trúc làm cây ba-toong, khuôn mặt nhăn nheo giống vỏ cây vào mùa đông với từng nếp gấp hằn sâu.
“Cháu chào ông ạ” Tôi xoay người lễ phép nói, cùng lúc đó, lòng cảnh giác của tôi cũng tăng lên mức cao nhất.
Tôi chưa hề nhìn thấy khuôn mặt của ông lão này ở trong thôn, nói cách khác ông ta cũng không phải là người của thôn Lão Loan, vậy ông ta ở trong mảnh rừng trúc này làm cái gì? Còn nữa, tôi vừa gọi là ông ta đã đi ra liền, chứng minh từng giờ từng phút ông ta vẫn luôn ở trong rừng trúc này. Nhưng trong rừng trúc không có căn nhà nào, không có hang động, càng không có đồ ăn, vậy ông ta sinh hoạt thế nào?
Tất cả những chuyện này thật quá quỷ dị.
Ông lão đi rất chậm, khi ông ta đi đến chỗ cách tôi một mét, theo phản xạ tôi lùi lại phía sau một bước, tay phải nắm thật chặt con dao ngắn giấu ở trong túi quần.
“Con dao ngắn trong túi cậu là của Trần Sơn Hà, có tác dụng trừ tà phá âm, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với tôi cả” Ông lão nhìn tôi, cặp mắt sâu trong hốc mắt không đục ngầu dại ra giống những ông già bình thường, mà cực kì sắc bén. Giống như một cây châm, nhìn vào làm toàn thân từ trên xuống dưới của tôi không được tự nhiên.
“Ông là bạn của ông nội cháu ạ?” Tôi cẩn thận dò xét.
Ông già nghĩ ngợi một chút rồi khẽ lắc đầu, “Không được tính là bạn bè, chỉ có thể coi là có quen biết”
Trong lòng tôi nổi lên nghi vấn, nếu không phải bạn của ông tôi, vậy tại sao ông tôi lại nói đối phương sẽ giúp tôi.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, giọng nói của ông lão trở nên hiền lành hơn, “Tôi và ông nội cậu không phải là bạn bè, nhưng tôi lại có duyên phận rất sâu với cậu”
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, trông ông lão này ít nhất cũng phải tám, chín mươi tuổi rồi, mà tôi mới được bao nhiêu tuổi chứ? Tôi mới mười sáu thôi, tôi thề trước đây mình chưa từng thấy qua ông lão này, vậy thì duyên phận rất sâu ở đâu ra?
“Thế nào, ông nội cậu không nói cho cậu biết à?” Ông lão tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.
“Nói cái gì ạ?” Tôi tiếp tục thử thăm dò.
Ông lão nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt hiếu kì, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng ông ta cười to, “Không vội không vội, chúng ta cứ chậm rãi trò chuyện đã, có một số việc cậu cũng phải biết thôi”
Nói thật, tôi sắp bị lời nói của ông lão này làm cho đầu óc quay mòng mòng rồi, tôi bèn đi thẳng luôn vào điểm chính: “Ông nội của cháu nói nếu như cháu gặp phải khó khăn gì có thể tới tìm ông, ông sẽ giúp cháu, vậy ông có biết rốt cuộc các bác của cháu đã chết như thế nào không?”
“Còn nữa, có một buổi tối ở trong rừng trúc này, cha cháu đã cãi nhau với một con hồ ly mặt xanh, ông có nhìn thấy không ạ? Bọn họ cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi hết mọi nghi vấn trong lòng mình và khẩn trương nhìn ông lão. Nếu như ông ta thật sự luôn sống ở trong rừng trúc này, dù không biết chuyện của các bác tôi thì chắc chắn ông ta cũng biết chuyện cha tôi cãi nhau với con hồ ly mặt xanh.
Ông lão lấy từ trong tay áo ra mấy miếng bánh ngọt rồi nhai kỹ nuốt chậm, từ tốn nói: “Tôi không biết rõ chuyện các bác của cậu lắm, còn về phần cha cậu, đó là vì hôn sự của cậu”
“Hôn sự?” Tôi quá kinh ngạc, tôi mới có mười sáu tuổi thôi, cho dù ở nông thôn thường kết hôn sớm thì thế này cũng là quá sớm rồi. Huống chi tôi vẫn còn đang đi học, cha tôi sao có thể làm mai thay tôi được, lại còn hơn nửa đêm đi tìm một con hồ ly mặt xanh để làm mai nữa chứ.
“Đúng vậy đấy, liên quan tới hôn sự của cậu cùng Đại tiểu thư nhà tôi” Ông lão ăn xong bánh ngọt, rồi lại không biết lấy từ chỗ nào ra một cái hồ lô nhỏ, nhấp một ngụm nước, nói tiếp: “Lúc cậu năm tuổi đã được đính hôn với Đại tiểu thư nhà tôi, hôn sự này được chính ông nội cậu đồng ý, có hôn thư làm chứng. Theo lý thuyết thì tôi còn phải gọi cậu là cô gia, nhưng Đại tiểu thư nhà tôi nói mọi thứ phải tuân theo nghi thức đã, tuyệt đối không thể phá vỡ quy củ làm trò hề cho thiên hạ được”
“Tôi nói cậu này Tiểu Trần An, Đại tiểu thư nhà tôi chính là nhân vật Thiên tiên, nói tiểu thư là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm cũng không đủ. Ở trong gia tộc chúng tôi không biết có bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi anh tuấn tài cao vì muốn gặp mặt tiểu thư mà đau khổ chờ đợi. Số mạng của cậu quá tốt, Đại tiểu thư nhà tôi không nhìn trúng ai mà lại nhìn trúng cậu”
“Nhưng cha cậu thì sao, hắn vậy mà lại tới tìm tôi để từ hôn, thế có phải là khinh người quá đáng không hả?” Nói đến đây, khuôn mặt của ông lão trở nên dữ tợn, lạnh lùng cười rồi nói tiếp: “Ai cũng nói có ân tất báo, ân tình lớn hơn trời, Tiểu Trần An cậu có thể sống qua năm tuổi là nhờ có Đại tiểu thư nhà tôi che chở, nếu không nhà họ Trần nhà cậu đã sớm tuyệt tử tuyệt tôn rồi. Cha cậu không nhớ ân tình, không tin hôn thư, đúng là kẻ tiểu nhân vô sỉ”
Giờ phút này, dù tôi có ngốc cũng nghe ra được một vài thứ từ những lời nói của ông lão.
Đầu tiên, tôi có thể sống quá năm tuổi là nhờ Đại tiểu thư nhà ông ta đã cứu tôi, căn bản chẳng phải là vị hòa thượng lang thang nào cả. Liên hệ với tấm thẻ trúc đeo trên người tôi, còn cả bức thư được đưa tới tối hôm qua, thì có thể thấy vị Đại tiểu thư kia hẳn là Cố U Hoàng.
Thứ hai, vào năm tôi năm tuổi, ông nội đã giúp tôi đính hôn, chuyện này đến tận bây giờ ông cũng chưa từng nói với tôi. Không biết tại làm sao cha tôi lại biết được, nhưng hiển nhiên là cha tôi không đồng ý, cho nên vụng trộm tới từ hôn.
Thứ ba, đêm hôm đó cha tôi cãi nhau với con hồ ly mặt xanh về việc từ hôn, nhưng từ trong miệng ông lão này thốt ra lại trở thành cha tôi tìm ông ta để từ hôn, nếu như tôi đoán không lầm thì ông lão này chính là con hồ ly mặt xanh kia.
Thứ tư, ông ta nói mình và vị Đại tiểu thư kia đến từ một cái gia tộc, nếu như ông ta là hồ ly, vậy chẳng phải vị Đại tiểu thư kia cũng là hồ ly sao?