Thầy Dời Mộ

Chương 42: Tiệc sinh nhật

Chương 42: Tiệc sinh nhật

Căn nhà của bác gái ba ở tiểu khu Hoàng Phủ, thuộc khu phòng học điển hình. Trên đường đi tôi suy nghĩ về việc ông tôi dặn phải chăm sóc mấy người bác gái, tôi có nên đưa cho bọn họ một ít tiền khôngNếu tôi đi đến thủ đô để gia nhập môn phái Dời mộ, thì không biết đến ngày tháng nào mới có thể quay về.
Trong lòng đang suy nghĩ, bỗng tôi bật thốt ra câu hỏi: “Bác gái ba, bác có tiền không ạ?”
Chính tôi cũng phải trợn mắt vì câu hỏi của mình, bác gái ba thật thà nhìn tôi rồi hỏi: “Tiểu An, có phải cháu đi học bị thiếu tiền không?”
“Dạ?” Tôi há hốc mồm, rõ ràng là tôi hỏi bác có tiền không, sao quay đi quay lại thành bác hỏi lại tôi thế này.
Bác gái ba thấy tôi dạ một tiếng thì tưởng tôi thật sự thiếu tiền, hai mắt bác lập tức đỏ lên, bác khẽ nói: “Cha cháu đi rồi, ông cũng đi, tinh thần của mẹ cháu lại không tốt, bà đã lớn tuổi nên không biết cho cháu tiền tiêu, cháu cũng ngốc thật, chẳng nhẽ còn không biết xin sao? May mà bác biết được đấy, nếu không cháu sẽ sống ở trường thế nào?”
Bác gái ba nói xong thì bắt đầu lau nước mắt, sau đó nắm lấy tay tôi và bảo: “Đợi lát nữa bác đưa cháu cái thẻ, sau này bác sẽ gửi tiền sinh hoạt cho cháu giống chị họ cháu”
Tôi cảm động trước thái độ của bác gái ba, đành để mặc cho bác nắm lấy tay tôi. Nhưng đi được vài bước tôi thấy không đúng, tôi đang định cho bác gái ba tiền, vậy tại sao lại biến thành tôi xin tiền rồi.
Tôi dở khóc dở cười vội vàng xua tay: “Trước khi cha cháu mất đã cho cháu một khoản tiền rồi ạ, cháu chỉ lo bác ba qua đời nên bác và chị họ không có tiền tiêu, vì thế cháu muốn chia một ít cho hai người”
Bác gái ba nghe tôi nói như vậy thì lại càng khóc to hơn, bác ôm chầm lấy tôi rồi xoa đầu tôi, bác nói tôi đã như vậy rồi mà còn lo cho cuộc sống của bọn họ.
Cuối cùng bác gái ba nói với tôi là không cần phải quan tâm đến hai mẹ con bác ấy. Khi bác ba còn sống cũng kiếm được một số tiền, chỉ tính nhà ở nội thành cũng có đến ba cái, hơn nữa bác gái ba cũng mở cửa hàng quần áo trong thành phố nên hàng tháng cũng kiếm đủ tiền cho hai mẹ con tiêu.
Khi tôi biết bác gái ba không thiếu tiền thì cũng cảm thấy hơi yên tâm, nếu đã như vậy thì tôi không cần để tiền cho bọn họ, cũng tránh việc họ lại hỏi tiền ở đâu ra, đến lúc đó tôi lại phải nghĩ ra đủ cách để giải thích.
Sau khi đến nhà bác gái ba, chị họ út đang rửa rau dưới bếp, chị nhìn thấy tôi thì vui vẻ nói: “Trần An, chị đã đi chợ từ sớm mua thức ăn về nấu cho ăn em đấy. Chị mua tôm càng xanh mà em thích cùng với cá vền*”
(*) Cá vền là một loại cá nước ngọt ở châu Âu thuộc họ Cá chép.
Tôi cười nói cảm ơn, bác gái ba bảo tôi ở phòng khách xem tivi còn bác thì đi làm cơm. Buổi chiều sẽ dẫn tôi đi chơi một vòng.
Tôi ngồi xem tivi, ngửi mùi thơm từ phòng bếp, nghe tiếng bác gái ba và chị họ cười cười nói nói, bầu không khí này khiến mũi tôi hơi ê ẩm. Từ lúc bác cả xảy ra chuyện đến giờ, gia đình tôi đã không còn cảm giác ấm áp nữa.
“Tiểu An, buổi tối ra ngoài giúp chị một chút nhé”
Tranh thủ lúc bác gái ba làm đồ ăn, chị họ bí mật chạy đến nói thầm vào tai tôi.
Tôi hỏi đi làm gì?
Chị họ nhăn nhó nói: “Hôm nay là sinh nhật của một người bạn cùng lớp, bọn chị đã hẹn đi đến sinh nhật của cậu ta. Em cũng biết tính của mẹ chị đấy, đêm hôm khuya khoắt chắc chắn không yên tâm cho chị đi một mình, chị đã nghĩ cả ngày rồi, may mà em lại đến đây. Chị nghĩ chỉ cần em đi cùng thì mẹ sẽ yên tâm”
“Được không Tiểu An, chị xin em mà” Chị họ năn nỉ.
Tối nay tôi cũng rảnh nên đồng ý ngay, “Được thôi, nhưng với điều kiện là không được uống rượu”
“Ha ha, chị cũng không dám uống, nếu không lúc quay về mẹ sẽ mắng chị chết mất” Chị họ út cam đoan.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bác gái ba dẫn tôi và chị họ ra cửa hàng mua sắm, bác nói tôi sắp khai giảng nên giúp tôi mua vài bộ quần áo. Bác bảo mẹ tôi bây giờ không lo cho tôi được nên bác phải lo.
Trên đường đi, cả bác và chị họ đều giúp tôi chọn, tôi cứ như một người rối hết thay quần áo lại đến soi gương.
Cuối cùng mua năm chiếc áo khoác, ba bộ mặc ở trong, còn bít tất, đồ lót, giầy thể thao, gần như nhét kín cốp phía sau của bác gái ba.
“Trần An, tối nay nhất định phải mặc đẹp một chút, trong đám bạn học của chị có rất nhiều người đẹp đấy” Chị họ út trêu chọc tôi.
Tôi gật đầu bất đắc dĩ, trong lòng lại nhớ đến Cố U Hoàng. Không biết vì sao mà từ khi quen Cố U Hoàng, những cô gái được gọi là xinh đẹp trong mắt tôi lại trở thành rất bình thường, thậm chí ảnh những nữ minh tinh trong điện thoại, tôi cũng thấy bình thường.
Nhớ đến Cố U Hoàng làm tôi lại nghĩ đến bác Tùng, sáng nay ông ta lên xe, không biết bây giờ đã đi đến đâu rồi.
Tôi lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho bác Tùng, dặn ông ta khi đến nơi bình an thì báo cho tôi biết.
Khi về đến nhà, cả ba chúng tôi đều mệt đứt hơi, chúng tôi ăn tạm chỗ thức ăn còn thừa buổi trưa. Chị họ cũng tranh thủ nói với bác gái ba là mình muốn đi dự sinh nhật bạn học.
Đúng như dự đoán, bác gái ba gạt phắt đi. Chị họ tôi cũng không tức giận mà chỉ vào tôi rồi nói để Trần An đi cùng chị.
Bác gái ba thấy chị họ kéo theo tôi thì yên tâm, đồng thời liên tục dặn dò nhất định phải về sớm.
“Còn ngồi ngây ra đó làm gì, mau tắm rửa thay quần áo đi” Chị họ vui vẻ nói.
Tôi định cứ thế mà đi ra ngoài, nhưng chị họ bảo không được làm chị mất mặt, thế là chị đổi cho tôi một bộ thể thao mới mua hồi chiều, sau đó còn gội đầu vuốt keo cho tôi nữa, chị nói là phải làm kiểu tóc Tây một chút.
Sau khi sửa soạn cho tôi xong, chị họ mới đi sang phòng bên cạnh thay quần áo. Khoảng hơn một tiếng sau khi tôi sắp ngủ gật, chị ấy mới đi ra, chị mặc một bộ váy màu xanh lá sen trông cực kì nữ tính.
Mà phải nói là chị họ tôi được thừa hưởng gen di truyền quá hoàn hảo, nếu đặt chị ấy ở trường thì cũng phải đạt cấp bậc hoa hậu giảng đường.
“Đi thôi” Chị họ thấy tôi kinh ngạc thì đỏ mặt hô.
Tôi ngây ngốc ừ một tiếng khiến bác gái ba cũng không nhịn được phải bật cười, bác nói tính tình của tôi giống hệt cha tôi.
Sau khi ra ngoài chúng tôi bắt một chiếc xe, chị họ nói tiệc sinh nhật hôm nay tổ chức tại khách sạn năm sao nổi tiếng nhất trong thành phố. Người bạn học nam kia là con nhà giàu, nhà cậu ta buôn bán bất động sản, chị dặn tôi đến đó phải chững chạc một chút, đừng để gây ra trò cười.
Tôi hỏi có phải chị thích đối phương không.
Chị họ đỏ cả mặt, sau đó véo tay tôi và bảo: “Đừng nói lung tung, bọn chị chỉ là bạn học bình thường”
“Vậy tại sao chị lại đỏ mặt?” Tôi trêu chọc.
Mặt chị tôi càng đỏ hơn, giọng nói cũng trở nên ấp úng: “Ai, ai đỏ mặt, người ta giống em đều là nam sinh có IQ cao, cũng thi vào cùng một trường trung học với em đấy, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta”
Tôi suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho bác gái ba biết không. Vì tính cách của chị họ tôi quá ngây thơ, chỉ sợ bị người khác lừa mà cũng không biết.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị tôi bóp cho tắt ngúm, tôi cảm thấy mình quá nhạy cảm, chị họ chỉ đến tham dự tiệc sinh nhật thôi mà. Có lẽ chị thầm mến đối phương, nhưng nam và nữ tuổi này biết yêu cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi ngồi xe hai mươi phút, cuối cùng cũng đến một khách sạn sang trọng. Chị họ sửa sang lại váy và bảo tôi xuống xe.
Tôi đi theo chị họ út vào khách sạn, ngay lập tức có nhân viên phục vụ tiến đến hỏi thăm, chị tôi nói với đối phương là mình đến dự tiệc sinh nhật của Từ Cẩm Phong, đối phương mỉm cười nói cho chúng tôi biết tiệc được tổ chức ở phòng VIP 188 tầng 5.
Đi thang máy lên phòng 188 tầng 5, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng nam sinh, nữ sinh cười đùa vui vẻ, chị họ thở hắt một cái rồi nở một nụ cười siêu cấp đáng yêu, sau đó đẩy cửa bước vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất