Chương 223
Hàn Thanh Y không đuổi theo hắn nữa khiến Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào một hơi. Có lẽ nữ nhân kia vẫn còn hoài nghi hắn, thế nhưng nàng cũng hiểu rõ một việc, ấy là dù có đánh tiếp nữa thì cũng không nắm chắc khả năng giết được hắn.
May mắn tu vi của Địch Cửu đã đạt tới Tích Hải tầng ba rồi, nếu hiện tại hắn mà chỉ là Hư Thần thì dám Hàn Thanh Y đã thành công xử lý hắn rồi.
Trước mặt Địch Cửu là Hải Bảng đang được dựng ngay tại biên giới của Ngũ Lục quảng trường, hắn đứng nhìn hồi lâu rồi quyết định sẽ đi tìm Nhậm Hải khai đao.
Hiện tại Nhậm Hải đang đứng hạng thứ 97 trên Hải Bảng, còn Ngũ Công Tử kia thì không có tên, xem ra có lẽ bọn họ đều đã bước vào Thừa Đỉnh cảnh cả rồi.
- Tên kia, ngươi chính là Hồng Anh thiếu gia mà mọi người vẫn đồn đãi đúng không?
Trông thấy Thiên Sa Đao sau lưng Địch Cửu, một thanh niên áo xám đột ngột gọi với theo hắn.
Ánh mắt hắn rời khỏi Hải Bảng, hướng về phía tu sĩ vừa cất lời. Tu vi của gã là Tích Hải tầng chín, chân nguyên cũng vô cùng cô đọng, đây chắc hẳn là một cường giả rồi.
- Không sai, là bản thiếu đây, người thích làm việc tốt nhưng chẳng cần lưu danh - Hồng Anh Thiếu Gia.
Cảm nhận được sự mỉa mai và khinh thường từ tên áo xám kia nên Địch Cửu chẳng thèm nói chuyện khách khí nữa làm gì.
Tên áo xám nghe vậy bèn cười một tràng dài rồi mới khinh thường hỏi:
- Ta nghe nói ngươi không biết lượng sức, dám đi khiêu chiến Nhậm Hải có đúng không, kết quả thì nhìn xem, ngay cả một chiêu cũng thủ không nổi mà đã bị đánh văng khỏi Đấu Pháp Đài, hừ.
- Nói rất chính xác, bản thiếu còn bị thua mất chiếc nhẫn nữa kìa. Đúng rồi, bản thiếu vẫn chưa biết lý do vì sao mà ngươi lại tới đây huyên thuyên trước mặt ta nhỉ?
Địch Cửu có thể cảm nhận được khí thế quanh thân đối phương không hề yếu hơn Nhậm Hải khi trước, thậm chí còn mạnh hơn một chút nữa kìa, cho nên khả năng rất cao là gã có tên trên Hải Bảng.
Nếu đúng vậy thì vận khí của hắn cũng khá tốt đấy chứ, không cần mất công mất sức đi tìm cái tên Nhậm Hải kia nữa.
Thanh niên áo xám chỉ biết im lặng lắc đầu, rốt cuộc gã cũng hiểu vì sao tên Hồng Anh này dám đấu với Nhậm Hải rồi, hóa ra là một kẻ đần mà.
Quan hệ của gã và Nhậm Hải cũng không tệ. Lúc trước nghe được tin có tên tu sĩ Nguyên Hồn dám không tự lượng sức mình, đi khiêu chiến Nhậm Hải, thì gã còn nghi ngờ không biết liệu mình có nghe nhầm hay không. Về sau khi hai người họ gặp nhau thì gã mới biết đó là sự thật, thế nên bây giờ khi gặp Địch Cửu, Kim Huân mới chủ động hỏi thăm.
Tu sĩ Nguyên Hồn mà dám khiêu chiến cường giả Hải Bảng thì đúng là loại tu sĩ vô tri vô giác điển hình rồi, những người như vậy thường sẽ chẳng sống quá lâu tại Tu Chân Giới nổi đâu.
- Ta chính là Kim Huân của Thiên Hải các…
- Ngươi là người đứng hạng 89 trên Hải Bảng ư?
Không đợi Kim Huân nói hết câu thì Địch Cửu đã kinh hỉ cắt lời.
Kim Huân nghe vậy bèn lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu:
- Cho ngươi một ít thông tin về ta đấy, Hồng Anh Thiếu Gia, danh tiếng của ngươi cũng lớn quá nhỉ. Lúc trước chỉ vì nổi danh mà tặng luôn chiếc nhẫn của mình cho Nhậm Hải. Bất quá ngươi vẫn chưa có tư cách để khiêu chiến ta. Ngươi hẳn nên thấy bản thân may mắn đi là vừa, nếu ta đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi thì sau một chiêu có lẽ Hồng Anh Thiếu Gia sẽ chẳng còn tồn tại trên đời này nữa đâu.
Nói xong, Kim Huân liền xoay người rời đi, gã đã nhìn thấu Địch Cửu rồi, đây chỉ là một tên gia hỏa ham mê danh tiếng mà thôi. Thậm chí có thể vì chút tiếng tăm kia mà không cần cả mạng nhỏ của mình luôn ấy chứ.
Dựa theo việc Địch Cửu có tên trên Bảng Tiềm Lực thì hắn hoàn toàn đủ tư cách để khiêu chiến với tu sĩ trên Hải Bảng rồi, chỉ là Địch Cửu không hiểu liệu có cần phải theo trình tự như nào không thôi. Hiện tại may mắn gặp trúng Kim Huân thì làm sao hắn lại để gã rời khỏi được. Hắn đang rất cần được lên bảng xếp hạng sớm kia kìa.
- Ha ha, ngươi nói không sai, lần trước đúng là ta bị Nhậm Hải đánh bại, nhưng may mà vận khí ta không tệ, không lâu sau đó đã nhặt được khối lớn Địa Tâm Văn Kim nên mua lại được chiếc nhẫn khác rồi, có thể nói là chỉ hời chứ chẳng hề lỗ.
Nói xong Địch Cửu bèn lấy một khối Địa Tâm Văn Kim to hơn cả cái cối xoay gió ra huơ huơ.
- Cái gì, là Địa Tâm Văn Kim thật sao?
Kim Huân kinh ngạc nhìn chằm chằm khối khoách thạch trên tay Địch Cửu, trong mắt gã hiện lên vẻ thèm muốn khó có thể giấu, đây chính là thứ gã vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu đấy.
Trên thực tế, Địa Tâm Văn Kim không chỉ có mỗi Kim Huân là cần thôi đâu, đổi lại là những tu sĩ khác cũng sẽ khát khao vô cùng thôi, nó chính là vật liệu có thể luyện chế ra được pháp bảo Linh khí đỉnh cấp, ai mà chẳng muốn chứ? Hiện giờ nếu gã đoạt được khối Địa Tâm Văn Kim kia thì thực lực của bản thân chắc hẳn sẽ tăng vượt trội cho xem.
- Thế ta và ngươi cam kết với nhau đi, ta sẽ đồng ý đánh với ngươi một chiêu nhưng không giết ngươi, càng không cần nhẫn trữ vật của ngươi nữa, ta chỉ cần khối khoáng thạch kia thôi. Ngươi muốn có danh tiếng thì ta sẵn sàng cho ngươi thứ ngươi muốn đó.
Kim Huân nghĩ, bằng mọi giá gã cũng phải lấy cho bằng được khối vật liệu nọ.
Địch Cửu cẩn thận cất bảo bối vào nhẫn rồi mới từ tốn đáp:
- Ai nói bản thiếu muốn đánh với ngươi một chiêu hả? Bản thiếu là muốn đánh một trận trên Đấu Pháp Đài với ngươi ấy.
- Tốt thôi, thêm vài chiêu nữa cũng được, ta cam đoan sau trận chiến này thì danh tiếng của ngươi sẽ nổi như cồn.
Kim Huân tận lực nói thật chậm, ngữ điệu đậm mùi dụ dỗ trẻ con.
Địch Cửu nghe gã nói thế thì bật cười thành tiếng.
- Bản thiếu cần gì mấy cái danh tiếng tầm thường đó, thứ ta cần chính là vị trí của ngươi trên Hải Bảng kia kìa.
Nghe thấy câu nói ngông cuồng của đối phương, sắc mặt Kim Huân lạnh lẽo đi hẳn:
- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh như vậy thôi.
Khiêu chiến trên Hải Bảng không có cách nào để làm bộ làm tịch được, mà xem như có giả đò đi chăng nữa thì Kim Huân chắc chắn sẽ không vì một khối nguyên liệu mà cố ý bại trận.
Vì cái gì mà cơ duyên của những tu sĩ trên Đạo Bảng lại tốt hơn người khác chứ? Ngay cả tốc độ tu luyện của bọn họ cũng nhanh hơn tu sĩ bình thường nữa? Đó chẳng phải là do Đạo Bảng có chung một nhịp thở với Thế giới Tiểu trung ương ư?
Đạo Bảng của Thế giới Tiểu trung ương đại biểu cho khí vận của một tu sĩ, nếu Địch Cửu muốn giành lấy vị trí trên bảng xếp hạng của gã thì nhất định phải đi tới Đạo Bảng Sàn để khiêu chiến. Một khi gã thua trận, vậy tương đương với việc thua mất khí vận, từ đó về sau khí vận sẽ không còn được như lúc trước nữa.
Điều này chính là điểm giới hạn của Kim Huân, bởi vì như vậy có khác nào bóp chết tiền đồ vô lượng ngày sau của gã đâu?
Thấy thái độ của đối phương trầm trọng hẳn, Địch Cửu đứng cạnh bèn bình tĩnh nói:
- Dù sao bản thiếu cũng là một nhân tố khả thi trong Tiềm Lực Bảng, giao đấu với tu sĩ trên Hải Bảng như ngươi hẳn là có tư cách chứ nhỉ?
Bấy giờ Kim Huân mới nhớ ra Địch Cửu quả thật cũng là một tu sĩ có tên trên Tiềm Lực Bảng, hắn không khỏi thay đổi cách nhìn về kẻ đang đứng trước mặt mình hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
- Được thôi, ta đồng ý khiêu chiến của ngươi, bất quá ta cần một chút tặng thưởng để gia tăng động lực, ngươi nói xem có đúng không?
Địch Cửu tủm tỉm cười:
- Tất nhiên rồi, chỉ cần ngươi có thể thắng được ta, khối Địa Tâm Văn Kim này sẽ là của ngươi.
….
Hiện tại Ngũ Lục thành vô cùng náo nhiệt, mà nơi nóng sốt nhất lúc này chắc chắn chính là sàn khiêu chiến Đạo Bảng.
Hồng Anh Thiếu Gia sau khi biến mất hơn hai năm nay đã về lại Ngũ Lục thành, vừa về đã gây ra một vụ khá oanh động, ấy là khiêu chiến vị đứng thứ 89 trên Hải Bảng - Kim Huân.
Tu sĩ ở Ngũ Lục thành đa phần đều từng nghe qua cái tên Hồng Anh Thiếu Gia này. Hắn ta đã từng trợ giúp rất nhiều tu sĩ bị tiểu đội Thần Mang và Lạc Nhật đuổi đi tại Bái Dạ Hồ mà chẳng cần lưu danh.
Sau đó không lâu hắn lại tạo nên tiếng vang làm người khác kinh ngạc vô cùng, hắn chính là một trong mười người đứng đầu, bước tới tầng 90 của Ngũ Lục Đạo Tháp. Nếu không phải đoạn thời gian trước, Hồng Anh Thiếu Gia làm ra một chuyện ngu xuẩn là khiêu chiến Nhậm Hải thì có lẽ hiện tại hắn vẫn là hình tượng mẫu mực của đông đảo tu sĩ.
Việc này là điểm đen duy nhất của vị Hồng Anh Thiếu Gia đây, bởi vì hắn đi khiêu chiến người ta nhưng lại đỡ không nổi dù chỉ là một chiêu.
Thua xong trận đấu kia hắn liền mất tích mấy năm trời, không ai nghĩ tới vừa trở về Địch Cửu lại tiếp tục khiêu chiến cường giả trên Hải Bảng, mà lần này lại còn tiến thẳng lên sàn khiêu chiến luôn. Sàn khiêu chiến Đạo Bảng không giống với Đấu Pháp Đài, bởi vì đối thủ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Trong suy nghĩ của rất nhiều người thì sở dĩ lần trước Địch Cửu còn sống đều do Nhậm Hải nương tay.
Dù đông đảo tu sĩ vẫn luôn có hảo cảm với Địch Cửu, nhưng giờ phút này nghe tin ấy ai ai cũng cảm thấy nực cười, cho rằng Địch Cửu đây là đang tự mình tìm đường chết mà thôi.
Chỉ trong thời gian một nén hương, tin tức Địch Cửu khiêu chiến cường giả Hải Bảng Kim Huân tại sàn khiêu chiến đã truyền đi khắp Ngũ Lục thành.
Thời điểm Kim Huân đứng trên sàn khiêu chiến thì thấy khắp nơi xung quanh quảng trường trước mặt đã chật ních tu sĩ đến quan sát rồi.
- Địch Cửu, ngươi khẳng định ngươi muốn khiêu chiến tu sĩ Kim Huân có danh tự đứng thứ 89 trên Hải Bảng chứ?
Đợi đến khi cả Địch Cửu và Kim Huân đều có mặt thì một vị nam tử trung niên mới bước lên sàn khiêu chiến hỏi chuyện.
Người nọ tên là Lý Trại, người bình phán tại sàn khiêu chiến. Thật ra hiện giờ trong lòng y đang vô cùng khó chịu, việc này thật quá mất thời gian, kết quả đã thấy rõ trước mắt, nhưng ai bảo Địch Cửu có đủ tư cách để khiêu chiến Kim Huân làm gì, thế nên dù muốn dù không thì y cũng đành phải có mặt ở đây để làm người điều khiển trận đấu.
- Hai người các ngươi có thể bắt đầu rồi.
Sau lời tuyên bố trên, Lý Trại liền nhanh chân đứng vào vị trí của mình. Nếu thực lực song phương tương đương nhau thì đảm bảo trong vòng 12 canh giờ sẽ không có cách nào phân thắng bại cả, dẫn đến việc phải có một người bình phán để quyết định ai là người nhỉnh hơn. Trong mắt của Lý Trại, nếu Địch Cửu có thể chống đỡ nổi một chiêu của đối phương thôi thì đã là chuyện lạ.
Kim Huân khẽ hừ một tiếng, một đầu trượng nhị trường côn đột ngột xuất hiện trên tay gã, cứ như vậy mà thuận đường bổ xuống một chiêu.
Địch Cửu cảm nhận được không gian biến hóa không ngừng bên cạnh, một côn này trực tiếp bao phủ toàn bộ không gian xung quanh hắn, rất hiển nhiên là Kim Huân muốn nhanh chóng hạ hắn với chỉ một chiêu ấy. Chỉ có thời điểm thực lực hai người quá chênh lệch nhau thì đối thủ mới dùng loại thủ đoạn này mà thôi.
Bất quá hắn nhìn ra được, Kim Huân hoàn toàn không có ý định muốn giết mình.
Đồng thời khi Kim Huân tế ra vũ khí của mình, Địch Cửu cũng lấy Thiên Sa Đao ra, thanh mang nổ tung thành từng hồi!
“Oanh!”
Chân nguyên cuồng bạo nhanh chóng quét sạch trường côn của Kim Huân, côn thế được gã khống chế trong nháy mắt tán loạn rã rời, chính bản thân gã cũng phải lùi về sau tận mười mấy bước mới dừng lại được.
Mà Địch Cửu cũng chẳng thèm truy kích Kim Huân làm chi, một đao vừa rồi của hắn còn chưa dùng tới ba thành lực nữa kìa.
Kim Huân kinh ngạc nhìn Địch Cửu, gã đã từng kinh lịch qua không biết bao nhiêu trận chiến, thế nên chỉ bằng một chiêu ban nãy thì gã liền biết thực lực của Địch Cửu vượt xa so với suy nghĩ của mình.
- Là ta xem thường ngươi rồi.
Hít vào một hơi, Kim Huân gằn giọng nói.
Đứng ở phía đối diện, Địch Cửu mỉm cười đáp:
- Hiện tại ngươi có thể dùng toàn lực để xuất thủ rồi nhỉ.
Vốn Địch Cửu muốn thử nhìn xem tu vi Tích Hải đỉnh cấp của tu sĩ khác khác biệt như thế nào nên mới chọc cho Kim Huân dùng mười phần thực lực để ra tay.
- Tốt lắm, như ngươi muốn.
Ngay sau khi dứt lời, từng đợt sát ý trong trường côn của Kim Huân không ngừng khuếch toán ra xung quanh.
- Giết!
Kim Huân quát một tiếng chói tai, cả người dung hợp với từng đợt sóng sát ý đang không ngừng rung động ấy rồi cuốn về phía Địch Cửu, lần này đúng là gã đã dùng hết sức để đối chiến.
Mà ở phía bên kia, Địch Cửu vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chỉ vươn tay bổ một đao ra, thanh mang đụng vào gợn sóng của côn ảnh một cách kinh đào hải lãng, đồng thời đao văn vỡ vụn cũng đem sát thế của Kim Huân oanh thành bã vụn.
Mắt thấy mảnh vỡ vô cùng vô tận của đao ý đang muốn chui hết vào bên trong cơ thể Kim Huân thì Địch Cửu mới thở dài một tiếng rồi điều khiển đao ý ngừng lại.
Còn về phía Kim Huân, khí tức tử vong bất ngờ truyền tới khiến gã giật thót người, miễn cưỡng triệu hồi một tấm lá chắn ra.
Toàn bộ mảnh vỡ đao ý đều đánh lên tấm chắn kia, sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không trung.
Bấy giờ tim của Kim Huân dường như mới quay lại về vị trí ban đầu, gã thu trường côn lại, ôm quyền hướng Địch Cửu nói:
- Đa tạ ngươi đã thủ hạ lưu tình.
Gã nhận ra vừa rồi đối phương thật sự không động sát ý với mình, nếu không gã đã sớm trở thành một bộ thi thể rồi. Kim Huân thật sự không hiểu rõ vì sao Địch Cửu mạnh đến như thế mà năm xưa lại không ngăn được một chiêu của Nhậm Hải, lẽ nào là hắn cố ý giấu tài sao?
Thực lực Nhậm Hải gã biết rất rõ, căn bản không phải là đối thủ của gã.
Mất một hồi lâu Lý Trại mới phản ứng lại được, y nhanh chóng nhảy lên lôi đài, hô lớn:
- Ta tuyên bố, người chiến thắng trận chiến này là Địch Cửu, từ nay trở đi hắn sẽ là tu sĩ đứng thứ 89 trên Hải Bảng, Kim Huân lùi về phía sau một vị.