Thế Giới Thứ Chín

Chương 224

Chương 224


Hồng Anh thiếu gia tiến vào hạng 89 trên Hải Bảng, tin tức này thoáng chốc đã lan truyền đi khắp nơi. Hồng Anh thiếu gia vốn rất nổi danh, nhưng đó giờ danh tiếng hắn nổi như cồn không phải là vì thực lực hắn mạnh đến cỡ nào, mà là bởi vì tên hắn nằm trong top 10 Ngũ Lục Đạo Bia.
Đại đa số mọi người đều cho rằng Hồng Anh thiếu gia vì muốn nổi tiếng cho nên mỗi lần làm việc gì đều muốn làm thật lớn để thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên thực tế, ý định của Địch Cửu quả thật là như vậy. Trước khi tiến vào Tích Hải cảnh, hắn đã từng nghĩ mình phải gây chuyện sao thật nhiều người biết tới, khi đó mới dễ dàng thu hút sự quan tâm của Ngũ Lục Các để bọn họ cho hắn vào danh sách Tiềm Lực bảng. Chỉ khi tiến vào Tiềm Lực bảng rồi thì hắn mới có cơ hội khiêu chiến cường giả cấp cao. Nhưng lần này chiến đấu với Kim Huân thật sự không phải vì mục đích trên, chỉ đơn thuần là hắn muốn thay thế vị trí của gã, có một danh ngạch trên Hải Bảng mà thôi.
Mặc kệ người khác nghị luận về hắn như thế nào, Địch Cửu lúc này đã nhanh chóng đi đến khu vực truyền tống trận bên ngoài Thiên Đồ thành. Hắn đến Thế giới Tiểu trung ương không phải vì tu luyện, mục đích chưa bao giờ thay đổi của hắn chính là trở về nước Tề để báo thù kia kìa.
- Ta muốn đi Á Luân đại lục, xin hỏi phải cần bao nhiêu linh thạch vậy?
Địch Cửu lần thứ hai đi tới chỗ thu phí truyền tống, trong lòng cũng bùi ngùi không thôi. Hắn ở Thế giới Tiểu trung ương này ngây ngốc mấy năm, cuối cùng cũng có cơ hội trở về rồi.
- Lại là ngươi!
Nữ tử ngồi ở chỗ thu phí sau cửa sổ kia nhận ra Địch Cửu, bèn khó chịu đứng lên vỗ bàn.
Lần thứ nhất có thể nói là không biết, nhưng lần thứ hai lại đến chính là quấy rối. Tại chỗ truyền tống trận Thế giới Tiểu trung ương, người dám gây rối, giết không tha.
Sắc mặt Địch Cửu lạnh lẽo.
- Không sai, lại là ta.
Cảm nhận được sát khí trên người Địch Cửu, nữ tử nọ giật cả mình, ánh mắt của nàng vội lia sang bảng xếp hạng bên cạnh. Trên đó hiện rõ danh tự và hình ảnh của Địch Cửu, đồng thời ở phía dưới còn ghi chú rất rõ ràng: Địch Cửu, xếp hạng 89 Hải Bảng.
- Tiền bối…
Sắc mặt nữ tử kia tái nhợt.
Nàng dám dùng thái độ ác liệt như vậy nói chuyện với cường giả trên Hải Bảng, đối phương căn bản không cần giết nàng, chỉ cần báo hành vi này của nàng lên cấp trên thì nhất định nàng sẽ phải chết. Dù đối phương có tự tay xử lý nàng đi nữa thì cũng chẳng có ai bênh đâu, đây là nàng tự làm tự chịu.
- Ta muốn đi Á Luân đại lục.
Địch Cửu không rảnh rỗi tốn thời gian so đo với nữ tử đó.
- Thưa, ngài cần 10 triệu linh thạch thượng phẩm ạ.
Giọng nói của nàng ta khó giấu nổi sự run rẩy.
Địch Cửu hít một hơi lãnh khí, đắt thật. Vậy là du tu sĩ nào đạt được đủ điều kiện truyền tống thì vẫn phải cần 10 triệu linh thạch thượng phẩm. Cũng may trên người hắn có hơn 20 triệu viên, bằng không cho dù hắn có tư cách thì cũng chẳng thể đi được.
- Giúp ta làm thủ tục đi.
Địch Cửu đưa một cái túi trữ vật cho nữ tử trước mặt.
- Vâng, vâng, tiểu nữ lập tức làm ngay cho tiền bối.
Nữ tử kia không ngờ Địch Cửu lại chẳng có ý định làm khó mình, nhặt lại được một cái mạng đã là chuyện quá may mắn rồi, hiện tại làm sao nàng còn dám trì hoãn thời gian nữa, bèn vội dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn tất thủ tục truyền tống cho Địch Cửu.
Không có nhiều người truyền tống giữa các tinh lục, người đi Hằng Vực Tinh lại càng ít. Lúc Địch Cửu giao ngọc bài truyền tống ra, tu sĩ phụ trách nhìn thấy liền kinh ngạc, hiển nhiên bình thường không có mấy ai truyền tống đến Hằng Vực tinh cả.
Địch Cửu đã từng truyền tống giữa các tinh vực, hơn nữa thức hải của hắn bước vào cấp mười, thế nên lúc di chuyển đã có thể dễ dàng nắm bắt được không gian biến đổi. Nhưng lần này không có đá xám hỗ trợ, cho nên dù hắn nắm bắt được không gian nhưng lại không lĩnh ngộ được Không Gian Pháp Tắc giống như lần trước.
“Bành!”
Không biết qua bao lâu, hai chân Địch Cửu đột ngột chạm xuống đất. Thần niệm quét qua liền phát hiện hắn đang đứng ở một cái đại điện xa lạ, xem ra truyền tống đã kết thúc.
- Tiền bối!
Địch Cửu vừa đi ra khỏi truyền tống trận thì một tên tu sĩ phụ trách đã ân cần bước tới chào hỏi.
Tu vi chỉ là Kim Đan cảnh thôi sao, trong lòng Địch Cửu âm thầm cảm thán. Lúc trước khi hắn truyền tống đến Thế giới Tiểu trung ương, căn bản chẳng có ai đến để ý tới hắn. Thậm chí khi đó bởi vì minh ngộ được Đại Cước Ấn nên hắn đã mừng rỡ cười to, kết quả còn bị cảnh cáo vì gây ồn ào, tên gia hỏa cảnh cáo hắn lúc đấy hẳn là một cường giả Kiếp Sinh cảnh.
Tu sĩ phụ trách nơi này tu vi lại chỉ tới tầng Kim Đan, xem ra trình độ tu chân ở Hằng Vực Tinh quả thật xa so với Thế giới Tiểu trung ương.
Tên tu sĩ Kim Đan nọ kích động không thôi, vận khí của mình quá tốt mà, không ngờ lại gặp được cường giả từ Thế giới Tiểu trung ương truyền tống đến, bình thường cái truyền tống trận này mấy năm qua đều không có ai sử dụng. Trong nháy mắt truyền tống trận sáng lên, y liền mang tin tức này báo ra ngoài.
- Đây là nơi nào vậy?
Địch Cửu thuận miệng hỏi.
Tên tu sĩ Kim Đan kia cung kính thi lễ, đáp:
- Bẩm tiền bối, nơi này là Tinh Hằng Truyền Tống Tháp.
Địch Cửu lấy ra một kiện linh khí trung phẩm ném cho y rồi bảo:
- Thứ này cho ngươi đấy, ngươi tìm giúp ta một tấm bản đồ Á Luân đại lục đi.
Mặc dù trung phẩm linh khí Địch Cửu cho y chỉ là vật tầm thường, không phải được luyện chế từ Địa Tâm Văn Kim, nhưng ở Hằng Vực Tinh, một kiện vật phẩm như vậy đối với tu sĩ Kim Đan mà nói đã xem như thứ rất tốt. Trên thực tế, Thiên Sa Đao của Địch Cửu cũng chỉ mới là hạ phẩm linh khí mà thôi.
- Đa tạ tiền bối trọng thưởng.
Người nọ kích động thu hồi linh khí, sau đó cẩn thận lấy ra một cái ngọc giản ghi chép bản đồ đưa cho Địch Cửu.
Thần niệm của Địch Cửu vừa thẩm thấu vào viên ngọc giản này thì liền nhíu mày. Trên ngọc giản không có cái tên Tề quốc, lại càng không có Minh Châu thành.
- Còn có bản đồ nào tỉ mỉ hơn không, loại bản đồ có khu vực mấy quốc gia võ tu ấy?
Địch Cửu thu hồi ngọc giản hỏi.
- Y không có đâu, chỗ ta có, một lúc nữa sẽ đưa cho đạo hữu, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
Một thanh âm cởi mở truyền đến, sau đó một tên nam tử dáng người gầy yếu liền xuất hiện.
Tên tu sĩ Kim Đan kia nhanh chóng đến gần người vừa tới, cung kính chào hỏi:
- Xin chào hội chủ.
Nam tử gầy yếu này gật đầu.
- Được rồi, chỗ này để ta phụ trách, ngươi đi làm việc trước đi.
- Vâng.
Tu sĩ Kim Đan lần nữa thi lễ với Địch Cửu và hội chủ rồi mới lui ra.
Nam tử gầy yếu ôm quyền với Địch Cửu, ngữ khí có vẻ hơi kích động:
- Bỉ nhân là hội trưởng Tinh Hằng công hội, Hợi Hoằng, chắc hẳn đạo hữu đến từ Thế giới Tiểu trung ương phải không?
Địch Cửu cũng ôm quyền đáp lễ lại.
- Không sai, ta tên Địch Cửu, rời khỏi cố hương nhiều năm, vất vả lắm mới mượn nhờ truyền tống trận ở Thế giới Tiểu trung ương để trở về.
Thần niệm Địch Cửu quét qua liền biết tu vi Hợi Hoằng ở cảnh giới Kiếp Sinh sơ kỳ, khí thế mặc dù không yếu, nhưng thực lực lại kém một chút so với tu sĩ Kiếp Sinh cảnh ở Thế giới Tiểu trung ương.
Nghe thấy Địch Cửu vốn chính là người Hằng Vực Tinh, Hợi Hoằng càng thêm nhiệt tình, ông lấy ra một viên ngọc giản đưa cho Địch Cửu.
- Thật không ngờ Địch đạo hữu lại là tu sĩ của Á Luân đại lục chúng ta, viên ngọc giản này bao gồm các đại châu lục ở Á Luân đại lục, trong đó còn có những quốc gia của phàm nhân nữa. Cho dù là đế quốc, vương quốc hoặc là các nước phụ thuộc đều có ở đây cả.
Địch Cửu tiếp nhận ngọc giản liền dùng thần niệm quét qua, lần này hắn đã nhìn thấy vị trí của nước Tề. Trong ngọc giản còn có ghi chú rõ ràng, nước Tề là quốc gia phụ thuộc Lô Nguyên đế quốc.
- Địch đạo hữu, hay là đến công hội ngồi chơi một lúc nhé?
Hợi Hoằng có lòng kết giao với Địch Cửu, hy vọng thông qua hắn sẽ biết được nhiều thêm một chút tin tức ở Thế giới Tiểu trung ương.
Địch Cửu áy náy đáp:
- Hợi Hoằng đạo hữu, ta có chút việc tư muốn trở về xử lý cái đã, chờ sau khi giải quyết xong, ta sẽ trở lại đây để về Thế giới Tiểu trung ương, khi đấy chúng ta trò chuyện tiếp nhé.
- Được, được, ta ở chỗ này chờ Địch đạo hữu.
Hợi Hoằng vội vàng gật đầu. Ông cảm giác tuổi tác Địch Cửu cũng không lớn, nhưng ông lại chẳng thể nào nhìn thấu được tu vi của hắn.
Nghe đồn Thế giới Tiểu trung ương cường giả như mây, tài nguyên khắp nơi, đáng tiếc dù ông là hội trưởng Tinh Hằng công hội nhưng vẫn không có tư cách truyền tống đi đến đó để mở mang tầm mắt một lần.
Tinh Hằng Truyền Tống Tháp nằm ở Tinh Hằng tu chân thành, sau khi Địch Cửu bước ra ngoài mới sâu sắc cảm nhận được trình độ tu chân thấp kém của Hằng Vực Tinh.
Ngoại trừ Hợi Hoằng là một cường giả Kiếp Sinh cảnh ra, cho đến khi hắn ra khỏi Tinh Hằng tu chân thành thì vẫn không nhìn thấy thêm bất kỳ tu sĩ Kiếp Sinh cảnh nào khác nữa.
Trình độ tu chân của Á Luân đại lục không cao, truyền tống trận cực ít. Bất quá Địch Cửu không có ý định dùng truyền tống trận, thi triển Thần Niệm Độn hiệu quả còn cao hơn thì tội tình gì mà không sử dụng.
Sau hai canh giờ, Địch Cửu đã xuất hiện ở bên ngoài Minh Châu thành, thần niệm của hắn đã sớm quét đến vương cung nước Tề. Ô Bá Hồ cũng không hề phong quang như hắn tưởng, mặc dù còn sống nhưng sự già nua và vẻ suy kiệt lại hiện rõ ở trên mặt lão ta.
Nhìn thấy cừu nhân huyết hải thâm cừu, không hiểu sao tâm tình Địch Cửu hiện giờ lại bình tĩnh vô cùng. Hắn cũng không vội vàng đi tìm lão, hắn biết qua hôm nay, Ô gia ngay cả một con kiến cũng không thoát được. Lăn lộn ở tu chân giới mấy năm, Địch Cửu luôn tâm tâm niệm niệm một chuyện, ấy là tuyệt đối không được nương tay với kẻ thù.
Địch Cửu đi tới quán rượu năm đó hắn cùng Khúc Tiểu Thụ thường lui tới, sau ngày hôm nay, hắn sẽ không bao giờ lại trở lại nơi đây nữa. Cho nên hắn không muốn sau khi giết người đến máu chảy thành sông lại đến nơi này hoài niệm Khúc Tiểu Thụ.
Nếu bảo Minh Châu thành còn có ai đáng để hắn nhớ, vậy cũng chỉ có Khúc Tiểu Thụ mà thôi. Khi nãy thần niệm của hắn đã quét qua vài lần nhưng vẫn không tìm thấy Khúc Tiểu Thụ, việc ấy khiến Địch Cửu có chút thương cảm. Hắn chẳng những không nhìn thấy người bạn thân thuở niên thiếu của mình, mà ngay cả những người khác của Khúc gia cũng chẳng trông thấy một ai, đoán chừng đã lành ít dữ nhiều.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ lầu hai chính là nơi hắn và Khúc Tiểu Thụ hay ngồi, nhiều năm trôi qua, nơi này cũng đã sửa sang lại không còn giống như lúc trước. Địch Cửu ngồi ở đó hồi lâu, suy nghĩ có chút mờ mịt.
- Xin hỏi ngài cần gì không?
Tiểu nhị đi tới, kính cẩn hỏi Địch Cửu. Gã mới đến chừng hai, ba năm, căn bản không nhìn ra người trước mắt mình chính là Địch lão cửu vang danh một thời ở Minh Châu thành thuở nào.
- Một bình Túy Ngọc Tang...
Chưa dứt lời, ánh mắt hắn đột ngột nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, một cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt đang cõng trường kiếm đi qua, nhưng Địch Cửu hiện tại đã không còn là Địch Cửu năm đó, nam tử bên cạnh Chân Mạn cũng không phải nam tử áo trắng lúc trước.
Thần sắc Địch Cửu có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới lần uống say quên cả trời đất với Khúc Tiểu Thụ, sau đó nhìn thấy Chân Mạn đi ngang qua, hắn bèn ném chén rượu lên tường, thề nhất định phải tìm được biện pháp tu luyện. Bây giờ hắn đã là đệ nhất thiên tài ở Thế giới Tiểu trung ương trong mắt Huyễn Minh Tử, vậy Khúc Tiểu Thụ vì hắn mà không cần mạng lại đang ở nơi nào rồi?
Địch Cửu cầm bầu rượu tiểu nhị đưa đến nốc hơn phân nửa, nhưng mùi rượu nhạt tựa như nước lã, không còn chút nào hương vị của năm đó nữa.
Chân Mạn tình cờ ngẩng đầu lên liền phát hiện ra thân ảnh của Địch Cửu ở trên lầu hai, nàng khẽ nhíu mày, tại sao Địch Cửu lại quay về chịu chết vậy? Hơn nữa lại còn quang minh chính đại ngồi uống rượu ở nơi đông người lui tới như thế?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất