Chương 241
“Oanh!”
Linh Thảo Viên lúc này không khác gì núi lửa bộc phát, dòng dung nham đáng sợ liên tiếp chảy ra từ khắp mọi nơi, thậm chí còn có một cột dung nham vọt lên tới tận mấy chục trượng.
Địch Cửu nhìn thấy khung cảnh trước mặt thì trong lòng không khỏi trầm xuống, dung nham này nửa điểm cũng chẳng đáng sợ bằng Địa Hỏa mạch hắn từng lấy được ở Huyền Hỏa Tông lúc trước, nhưng dung nham đang điên cuồng tuôn ra từ hướng Dược Viên, mà Địch Cửu thì không thể cử động được dù chỉ là nhúc nhích đầu ngón tay, điều này khiến hắn không khỏi tưởng tượng tới cảnh một khi nó triệt để bao phủ thì mình sẽ ra sao đây.
- Địch Cửu, xin lỗi ngươi, lần này là ta hại ngươi rồi.
Sắc mặt Trác Văn Xu tái nhợt, thần niệm của nàng chỉ mới đạt tới cấp tám mà thôi, tuy thực lực nàng cao hơn so với Địch Cửu nhưng vẫn cảm thấy bản thân khó mà có thể đối phó với tai họa trước mắt. Càng trông thấy xu thế tuôn trào của dung nham, Trác Văn Xu càng tin chắc lần này mình phải bỏ mạng tại nơi đây.
Địch Cửu hoàn toàn không để ý tới Trác Văn Xu mà chỉ biết điên cuồng thúc giục thần niệm của mình lao ra ngoài, hắn không tin nơi này sẽ trói buộc được thần niệm cấp mười của mình.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Địch Cửu, chờ đến khi thần niệm hắn mở rộng đến cực hạn liền mơ hồ cảm nhận được không gian xung quang có một đạo âm thanh tan vỡ, điều đó khiến hắn cảm thấy áp lực áp lên thân hắn nhẹ hơn rất nhiều.
Mắt thấy thứ đáng sợ kia đã vọt tới vùng phụ cận, Địch Cửu không kịp ngẫm nghĩ thêm gì nữa mà trực tiếp sải bước đến, bắt lấy tay Trác Văn Xu để chạy trốn. Thế nhưng chưa kịp thi triển Thần Niệm Độn thì Địch Cửu đã cảm giác được thần niệm của mình đột nhiên bị áp bức dữ dội, hắn không còn cách nào khác, đành buộc phải đẩy Trác Văn Xu ra ngoài trước. Không đợi Địch Cửu kịp tránh thoát khỏi việc áp bức nọ, dòng dung nham kinh khủng đã cuốn tới với khí thế ào ào tựa vũ bão.
Hồn phách Địch Cửu không dám nhập vào Tiểu thế giới, bởi vì với nhiệt độ khủng bố của dung nham thì dù hắn có làm gì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
“Xuy Xuy!”
Dung nham chỉ vừa tiếp xúc với quần áo mà đã khiến hắn cảm giác cả người nóng cháy như đang bị hỏa thiêu vậy. Một bên Địch Cửu điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, một bên khác hắn lại chuyên tâm dùng Đạo Hỏa Quang Minh để tạo thành một kết giới hình bầu dục bảo hộ xung quanh mình. Hắn có thể khẳng định nếu nhục thể bản thân không phải là Tôn Cảnh thì nãy giờ hắn đã xong đời từ lâu rồi.
Điều duy nhất mà Địch Cửu cảm thấy may mắn trong suốt cả ngày hôm nay chính là việc kết giới Đạo Hỏa Quang Minh đã thành công ngăn được dòng dung nham kinh khủng kia. Không chỉ vậy, đạo hỏa cũng nhân cơ hội đó nhanh chóng tăng cấp, xem ra rất có thể nhờ vào cơ hội này mà hỏa diễm của hắn sẽ vững chắc bước vào hàng ngũ cấp chín rồi.
Tuy Đại Khôn Luyện Thể Quyết giúp nhục thân Địch Cửu được tăng cường hơn, nhưng để thẩm thấu thần niệm ra ngoài thì vẫn chưa được.
Hiện giờ hắn chỉ có thể cố gắng điều khiển kết giới bảo hộ nhằm đem một ít nhiệt độ của dung nham từ ngoài vào để luyện thể mà thôi.
….
Trác Văn Xu bị Địch Cửu ném ra liền rơi vào bên ngoài pháp trận thủy tinh, nàng ta đờ đẫn nhìn dung nham đang quay cuồng bên trong Linh Dược Viên, nơi đó đã không còn bất kỳ một gốc linh thảo nào nữa. Cũng may pháp trận thủy tinh đã ngăn trở nham tương thoát ra ngoài, bằng không dù nàng có được Địch Cửu đẩy đi cũng không nhất định toàn mạng mà trở ra được.
Sau một hồi lâu, nàng đứng lên, hướng mặt về phía dược viên rồi khom người vái ba vái.
- Thật xin lỗi huynh, là ta hại huynh. Trác Văn Xu thiếu huynh một mạng, thật xin lỗi….
Nàng hiểu rõ khi ấy nếu không phải Địch Cửu cứu mình thì hắn đã chạy thoát được rồi. Còn bản thân nàng dù có cách thoát ra được nhưng thần niệm vô pháp kích phát cũng phải bó tay chịu trói thôi.
Không chỉ vậy, lúc trước Địch Cửu đã nhắc nhở nàng liên tục nhưng một lần Trác Văn Xu cũng chẳng nghe lọt tai, cuối cùng không ngờ lại còn hại Địch Cửu mất mạng.
Vái lạy xong, nàng liền lấy ra một khối mặc ngọc để điêu khắc thành một khối bia mộ dựng đứng bên ngoài, sau đó mới kích phát cái viên bàn trong tay nhằm bao phủ hoàn toàn Linh Dược Viên lại.
Trác Văn Xu có thể khẳng định Địch Cửu sẽ không sống nổi dưới loại dung nham này, mà một khi nó thẩm thấu ra ngoài thì sớm muộn gì chỗ nàng đang đặt chân ở đây cũng sẽ bị quét sạch.
Lấy được linh thảo mà bản thân cần, lại còn chiếm được một đầu linh mạch cực phẩm hiếm thấy, việc này đáng lẽ phải làm nàng cực kỳ vui sướng, vì nhờ nó mà trước khi cuộc thi Chân Vực Thiên Tài diễn ra tu vi nàng sẽ tiến thêm một bước. Vậy mà hiện tại nội tâm Trác Văn Xu lại vô cùng thê lương, có lẽ nàng không nên tới nơi này mới đúng.
….
Bên trong Linh Dược Viên lúc này, Địch Cửu vẫn đang tập trung vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết. Ban đầu hắn chỉ để một chút nhiệt độ từ dung nham lọt vào mà thôi, không lâu sau, hắn quyết định thả thêm một ít dung nham vô nữa.
Bị nhiệt độ ác liệt từ dung nham vây xung quanh khiến nhục thân Địch Cửu kịch liệt tăng trưởng, không rõ đã qua bao lâu, hắn cảm giác xương cốt chính mình một lần nữa được gây dựng lại, tản mát ra quang mang long lanh, cả người hắn lúc bấy giờ giống như vừa được thăng hoa vậy.
Chẳng nhẽ nhục thân của hắn đã được rèn luyện tới Thần Cảnh rồi sao?
Dưới sự kinh hỉ tột cùng kia, Địch Cửu trực tiếp bỏ đi vòng bảo hộ từ Đạo Hỏa khiến vô số dung nham không ngừng cuốn tới, thế nhưng lúc này nó đã chẳng còn cách nào đốt cháy dù chỉ là một sợi tóc của hắn.
Địch Cửu đi qua đi lại mà dung nham vẫn chẳng có nửa điểm tổn hại đến cơ thể, hắn xòe tay ra thì thấy được màu xanh đen từ Đạo Hỏa càng thêm rõ ràng hơn, lúc này Đạo Hỏa hẳn đã chân chính bước vào hàng ngũ cấp chín cực kỳ vững chắc rồi.
Đáng tiếc là sức công phá của nham tương khiến khắp nơi không còn lấy nửa cây linh thảo, thậm chí cả linh mạch dưới sức nóng mãnh liệt từ đợt phun trào núi lửa cũng đã hóa thành hư vô.
Đợi dung nham bạo phát xong, Địch Cửu liền thẩm thấu thần niệm ra ngoài một lần nữa. Từ lúc bước vào Thần Cảnh hắn đã có thể tự do hành tẩu tại nơi đây. Cuối cùng, dưới tình huống thần niệm không còn bị giam cầm hắn đã quét được toàn bộ nơi này, chỉ là không tìm ra được bảo vật nào mà thôi.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Địch Cửu tính rời đi thì nham tương bên dưới bỗng dưng nứt ra một cái khe…
Không đợi thần niệm Địch Cửu tiến tới thì khe hở ấy đã bị dòng dung nham khỏa lấp. Trong lòng Địch Cửu chấn động cùng cực, không lẽ đây là Linh Tủy Trì cực phẩm sao?
Rốt cuộc lão bà kia có bao nhiêu đồ tốt vậy hả?
Một cái Tẩy Thần Tủy Trì ở núi tuyết, lại thêm một cái ao cực phẩm khác nữa ở đây, quả thật khiến người ta kinh ngạc mà! Nghĩ lại thì hắn đã hiểu vì sao linh thảo nơi này lại tươi tốt đến thế rồi.
Linh Tủy Trì đã bị dòng dung nham che lấp làm Địch Cửu căn bản không có cách nào rút ra cả, cảm nhận được linh khí đạo tắc xung quanh càng ngày càng rõ ràng khiến trong lòng hắn không khỏi có chút bất an, hắn thật sợ chính mình đã vô tình gây ra đại họa.
Lão bà đó có nhiều bảo vật đỉnh cấp như vậy, nói bà ta mà không có lai lịch gì thì đánh chết Địch Cửu cũng chẳng tin, mà cái dạng người như thế lại bị hắn tiêu hủy hết hai nơi thuộc quyền sỡ hữu. Đã vậy, Ly Địa Diễm Quang Kỳ còn bị hắn chiếm về tay, ao Tẩy Thần Tủy cũng bị hắn trực tiếp cắt mất một khúc, cộng thêm Uẩn Linh Hỏa đã là chất dinh dưỡng cho Đạo Hỏa, còn dòng dung nham này chắc chắn được lão bà chuẩn bị cho Uẩn Linh Hỏa cũng đã nằm gọn trong “bụng” Đạo Hỏa Quang Minh của hắn.
Nguyên Thần của bà ta bị hắn tiêu diệt, toàn bộ đồ vật bị hắn cướp mất, một khi để người thân, bằng hữu hay hậu duệ của bà ta biết hung thủ là hắn, vậy chỉ sợ dầu hắn có trốn đến chân trời góc biển thì bọn họ nhất định cũng sẽ truy lùng cho bằng được mất.
Địch Cửu thở một hơi dài rồi nhanh chóng ném những lo lắng này qua một bên. Hiện tại với hắn mà nói, việc tranh thủ thời gian thôn phệ Linh Tủy Trì mới là chuyện trọng yếu.
Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu cứ để ngày mai sầu đi. Bây giờ hắn chỉ có thể ôm cái suy nghĩ ấy trong đầu rồi tiếp tục tu luyện dưới đáy nham tương này mà thôi.
Tinh Hà Quyết được hắn dùng toàn lực vận chuyển nhằm dung nhập vào bên trong nham tương để rút lấy linh khí của Linh Tủy Trì, sau đó tiến nhập vào thân thể Địch Cửu.
Tinh Không Mạch Lạc chẳng khác nào một cái đáy không động, bao nhiêu linh khí chuyển vào cũng đều không đủ. Hết linh khí này tới linh khác đi qua vòng chu thiên và thẩm thấu vào bên trong cơ thể Địch Cửu giúp tu vi hắn liên tục tăng lên.
Tích Hải cảnh tầng năm, Tích Hải cảnh tầng sáu….
…..
Quảng trường Ngũ Lục Đạo Tháp.
Tiển Tắc đứng ngây người nhìn chằm chằm vào Ngũ Lục Đạo Bia, ông không ngờ mình lại thấy tên của Địch Cửu trên bảng xếp hạng. Đã vậy còn chẳng phải là hạng thấp kém gì, hắn đã leo lên tới tầng 90 của Ngũ Lục Đạo Tháp và đứng trong tốp 10 của Đạo Bia, đây quả là chuyện rất khó tin.
Tuy bọn Cảnh Mạt Song không hiểu rõ khái niệm của chuyện đấy nhưng ông thì khác. Điều này nói lên ông không hề nhìn lầm người, Địch Cửu hoàn toàn có đủ khả năng hoàn thành giấc mộng của ông.
Sau lưng Tiển Tắc là Cảnh Mạt Song, Cảnh Kích, Hà Thai, Du Tiệp, Tăng Bắc Tử và mấy người Ngụy San San. Trong đó, người có tu vi cao nhất chính là Cảnh Kích.
Thế nhưng tại Thế giới Tiểu trung ương thì tu vi Nguyên Hồn tầng chín chẳng là cái đinh gì hết.
- A, ta trông thấy Địch Cửu sư huynh kìa…
Ngụy San San giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên kêu to.
- Địch Cửu là sư huynh của ngươi ư?
Một tên tu sĩ dáng người tầm trung, mặc áo bào Thanh Văn, chẳng biết từ lúc nào lại đột ngột xuất hiện trước mặt Ngụy San San. Gã dùng một loại giọng điệu như đang tra hỏi, nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhận ra thái độ của người vừa đến có chút bất hảo, Ngụy San San đề phòng, khẽ lùi về sau hai bước.
- Ngươi biết Cửu ca của ta ư?
Cảnh Kích lên tiếng hỏi.
Tiển Tắc đứng gần đó chỉ hừ lạnh một tiếng, ông quay đầu nhìn thoáng qua gã tu sĩ nọ nhưng chẳng nói gì.
- Ta chính là ngoại môn trưởng lão Cúc Khải của Côn Tông, Hồng Anh Thiếu Gia Địch Cửu có khả năng liên quan đến việc mất tích của Tông Chủ nhà ta, nên hiện giờ cả Côn Tông ta đều đang đi tìm tung tích của hắn.