Chương 242
Côn Tông? Trong lòng Tiển Tắc trầm xuống, nếu là tu sĩ Thừa Đỉnh khác, ông ta có thể dùng cảnh giới Hóa Chân tầng ba để nghiền ép, thế nhưng hai chữ Côn Tông này lại làm ông ta không dám vọng động.
Côn Tông là một trong ngũ đại tông môn tại Thế giới Tiểu trung ương. Ở Thế giới Tiểu trung ương quả thật còn có một tông môn cấp mười là Thiên Cơ Các, bất quá có được danh hiệu cấp mười này cũng bởi vì bọn họ nắm giữ tài nguyên và tin tức nhiều hơn những môn phái khác mà thôi. Về phần trong Thiên Cơ Các có tồn tại cường giả Vực cảnh hay không thì chẳng có ai biết được. Nói một cách khác, ngũ đại tông môn chính là vương giả ở Thế giới Tiểu trung ương.
Cho dù Địch Cửu có liên quan đến sự mất tích của tông chủ Côn Tông hay không thì bọn họ tìm đến Địch Cửu cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Đừng thấy Địch Cửu đang xếp trong tốp 10 trên Ngũ Lục Đạo Tháp mà lầm, cho dù Côn Tông có dám công khai bức tử sưu hồn Địch Cửu cũng chẳng một ai dám lên tiếng.
- Cúc đạo hữu, theo ta được biết thì tu vi của Địch Cửu rất thấp. Tông chủ quý tông là cường giả Hóa Thần, cho dù thế nào thì sự tình tông chủ quý tông ra ngoài làm sao lại liên quan đến Địch Cửu được?
Tiển Tắc tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe hòa hoãn một chút.
Ông ta không biết tông chủ Côn Tông hiện giờ là ai, nhưng ông ta có thể chắc chắn, đã là tông chủ Côn Tông thì tu vi ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Hóa Chân rồi.
Cúc Khải cũng có chút kiêng kỵ Tiển Tắc, cho dù gã từng xếp hạng hai trên Hải Bảng hay là cảnh giới Thừa Đỉnh tầng một hiện tại, thì gã ở trước mặt cường giả Hóa Chân cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Ha ha ha…
Đột nhiên, một tràng cười to tiếng truyền đến.
- Ý ngươi là Côn Tông chúng ta không biết nói lý ư?
Lời nói vừa dứt, một lão giả mặc áo đỏ đã đáp xuống quảng trường.
Lão giả này trông như một cây củi khô, thân thể gầy đến độ giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
Tiển Tắc nhìn thấy lão ta thì không kiềm được khẽ giật mi mắt một cái, tu vi lão tuyệt đối là cường giả Hóa Chân, hơn nữa còn cao hơn ông ta rất nhiều, hẳn là Hóa Chân trung kỳ rồi.
- Tiển Tắc gặp qua vị đạo hữu này. Lời vừa nãy thật không dám nhận, ta chỉ nói thực lực Địch Cửu quả thật hơi kém một chút.
Tiển Tắc nói năng rất cẩn thận, ông không dám đắc tội với cường giả Hóa Chân Côn Tông.
Nói bóng gió thực lực Địch Cửu yếu kém chỉ để hắn tránh thoát hiềm nghi liên quan đến sự mất tích của tông chủ nhà bọn họ.
Cúc Khải bên kia cũng nhanh chóng khom người thi lễ.
- Cúc Khải gặp qua Đàm trưởng lão.
Người tới tên Đàm Khô, là trưởng lão nội môn Côn Tông, địa vị cao hơn hẳn trưởng lão ngoại môn như Cúc Khải.
- Tông chủ Côn Tông ta sau khi đến Bái Dạ Hồ thì biến mất, đến tận bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Chuyện kỳ quái là Địch Cửu mất tích hai ba năm cũng trùng hợp xuất hiện ngay ở đấy. Ta cũng chẳng muốn làm khó dễ gì các ngươi, ta chỉ muốn biết chỗ Địch Cửu dừng chân hiện giờ để đến gặp hắn hỏi thăm một chút mà thôi.
Đàm Khô nhàn nhạt lên tiếng.
Cúc Khải đương nhiên biết chuyện Thúc Hạo Lan đến Bái Dạ Hồ. Sau khi tông chủ mất tích, bọn họ điều tra liền phát hiện ra việc ông ta từng bố trí không ít người ở xung quanh khu vực đó nhằm chú ý hành tung của Địch Cửu.
Mặc dù cuối cùng chẳng có ai phát hiện tung tích của tên họ Địch kia ở gần Bái Dạ Hồ, nhưng khoảng thời gian Thúc Hạo Lan mất tích, vừa vặn Địch Cửu lại xuất hiện ở Ngũ Lục quảng trường, hơn nữa còn thể hiện ra sức chiến đấu không tồi khi giành chiến thắng trước Kim Huân trên Hải Bảng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Côn Tông lại muốn tìm hắn hỏi chuyện.
Côn Tông không chỉ tìm Địch Cửu ở Thế giới Tiểu trung ương mà còn truy đến tận Á Luân đại lục. Bọn họ tra ra tin tức Địch Cửu đến đó, chỉ tiếc là lại chậm một bước, Địch Cửu không còn ở đại lục Á Luân nữa, cũng chẳng cùng Huyễn Minh Tử trở về.
Theo như Huyễn Minh Tử nói, Địch Cửu đã đi hư không lịch luyện. Côn Tông cũng không quá tín nhiệm Thiên Cơ Các, bọn họ cho rằng ông ta dẫn tỷ tỷ của Địch Cửu đến Thế giới Tiểu trung ương hẳn là muốn Địch Cửu thay Thiên Cơ Các tham gia thiên tài Chân Vực chiến mà thôi. Thế nên việc Địch Cửu có quay lại Thế giới Tiểu trung ương hay không vẫn còn là một câu hỏi bỏ ngõ...
Mặt khác, Huyễn Minh Tử vừa trở lại Thế giới Tiểu trung ương và nghe được tin Côn Tông đang ra sức tìm kiếm Địch Cửu thì lập tức dẫn Địch Địch và Điền Khô đến Thiên Cơ Đảo.
Địch Cửu đã nhờ ông chiếu cố hai người này, nếu như không có sự tình rắc rối kia thì ông ta đã cho Địch Địch và Điền Khô ở lại Ngũ Lục thành. Thế nhưng Côn Tông đã hoài nghi tông chủ bọn họ mất tích có quan hệ với Địch Cửu, Huyễn Minh Tử cũng không dám mạo hiểm để hai người bọn họ ở đây, ông ta biết rõ cách làm việc của Côn Tông, cho dù chỉ là hoài nghi nhưng bọn họ cũng sẽ tìm cách bắt bằng được Địch Địch để sưu hồn.
Địch Cửu là niềm hy vọng của ông ta, thế nên ông nhất định phải bảo vệ Địch Địch, nếu như Địch Địch mà xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ giữa ông và Địch Cửu không thể nào hàn gắn lại được mất.
- Côn Tông các ngươi thật lợi hại, Địch Cửu thì có tu vi gì cơ chứ? Tông chủ Côn Tông các ngươi mất tích vậy mà lại tìm hắn, ha ha ha... Nếu nhìn trúng đồ vật gì trên người người ta thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải lấy cớ như thế.
Một giọng nói mỉa mai thanh thúy truyền đến.
Đàm Khô và Cúc Khải nhìn thấy người vừa tới liền đổi sắc mặt. Nữ tử áo tím này Côn Tông không thể dây vào, nàng chính là thiên tài Hàn Thanh Y đến từ Chân Vực.
- Hàn tiên tử, chúng ta tìm Địch Cửu quả thật chỉ là muốn hỏi thăm một chút, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác đâu.
Đàm Khô bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm quyền nói một câu.
Hàn Thanh Y không buồn để ý đến lão ta, ánh mắt của nàng rơi vào đám người đứng bên cạnh Tiển Tắc.
- Mấy người các ngươi ai có quan hệ thân mật với Địch Cửu nhất?
Lúc Cảnh Kích đang định nhận mình chính là người có quan hệ tốt nhất với Địch Cửu thì bỗng sực nhớ tới Cảnh Mạt Song, Cảnh Mạt Song là thê tử của Cửu ca, vậy xét về quan hệ thân mật thì nhất định phải là tỷ ấy.
- Đương nhiên là tẩu tử của ta.
Cảnh Kích nhanh nhảu đáp.
- Địch Cửu có đạo lữ à? Là ai?
Hàn Thanh Y kinh ngạc, lập tức hỏi lại.
Cảnh Mạt Song bước lên trước, khẽ khom người nói:
- Thiếp thân Cảnh Mạt Song.
Nàng không dám hình dung sau khi Địch Cửu biết nàng tự xưng là đạo lữ của hắn thì sẽ có cảm nghĩ gì, nhưng lúc này nàng không thể không đứng ra nhận.
- Rất tốt.
Ánh mắt của Hàn Thanh Y không dừng lại lâu trên gương mặt bị hủy dung của Cảnh Mạt Song, nàng chỉ nhìn sơ qua nàng ta một chút rồi gật đầu:
- Ngươi cùng ta đi Chân Vực đi, ta thiếu một người bạn tu, ngươi làm là được.
Ý nghĩa của bạn tu kỳ thật cũng giống như tỳ nữ vậy, là người chiếu cố cho cuộc sống của chủ nhân.
Cảnh Mạt Song lắc đầu.
- Ta ở đây chờ tướng công quay về, không có hắn, ta sẽ không rời khỏi Ngũ Lục thành một mình.
Hàn Thanh Y cười lạnh.
- Cảnh Mạt Song, ngươi là thật không biết hay đang giả bộ không biết vậy? Nếu như người đi cùng ta, Côn Tông sẽ không dám tìm mấy người bằng hữu của ngươi gây phiền phức gì. Cho dù bọn chúng muốn tìm Địch Cửu cũng không dám động thủ với các ngươi. Vả lại hoàn cảnh tu luyện ở Chân Vực còn tốt hơn Thế giới Tiểu trung ương rất nhiều. Tu vi của ngươi mới là Nguyên Hồn sơ kỳ mà thôi, chỉ cần tư chất ngươi không tệ, thành tựu sẽ cao hơn hẳn so với việc ở lại nơi này.
Nghe Hàn Thanh Y nói như thế, Đàm Khô đành phải đáp lấy lòng.
- Hàn tiên tử nói đùa rồi.
Quả là khi thực lực chênh lệch tới một mức độ nhất định thì lúc người ta nói chuyện chẳng cần phải cố kỵ gì cả. Hàn Thanh Y nói những lời này ngay trước mặt Đàm Khô, Đàm Khô cũng không dám có chút bất mãn hay ghi hận nào.
Cảnh Mạt Song cũng không phải loại tu sĩ không hiểu sự đời, nàng nghe thấy ngữ điệu của Đàm Khô lúng túng như thế liền biết không phải Hàn Thanh Y đang phịa chuyện.
Nàng nhìn về phía Tiển Tắc hỏi ý, Tiển Tắc lắc đầu thở dài.
- Mạt Song chất nữ, vị Hàn tiên tử này nói thật đấy. Hoàn cảnh tu luyện ở Chân Vực tốt hơn nơi đây nhiều, lấy tư chất của ngươi, nàng cũng không cần phải lừa ngươi làm chi.
Cảnh Mạt Song khẽ dạ một tiếng, lần nữa hạ thấp người với Hàn Thanh Y.
- Đã như vậy, ta sẽ cùng đi với Hàn tiên tử. Bất quá cho dù Cảnh Mạt Song ta có chết cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình không muốn.
Hàn Thanh Y mỉm cười.
- Ngươi yên tâm đi, ngươi chỉ là bạn tu trên danh nghĩa mà thôi, ta sẽ chẳng ép buộc ngươi làm gì đâu. Huống hồ ngươi đừng tưởng ai cũng có thể đến Chân Vực, đấy là may mắn của ngươi. Ngươi theo ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất, cứ gọi ta là Thanh Y sư tỷ là được.
Nàng mang Cảnh Mạt Song đến Chân Vực, mục đích chủ yếu vẫn là vì Liệt Giới Phù. Liệt Giới Phù là đồ vật được Thượng Cổ truyền lại, dùng một cái sẽ ít đi một cái. Nếu như muốn Địch Cửu chủ động tìm nàng thì nàng nhất định phải nắm cho bằng được nhược điểm của hắn.
Về phần nàng không cho Đàm Khô chút mặt mũi nào cũng không phải do tính tình nàng quá cao ngạo. Mà là nàng hoài nghi Côn Tông cũng đánh chủ ý lên Liệt Giới Phù trên người Địch Cửu. Hiện tại nàng đi trước cảnh cáo Đàm Khô, mong rằng dù tương lai Đàm Khô có tìm được Địch Cửu cũng không dám làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.
Sự xảo trá của Địch Cửu nàng đã từng thấy qua, Đàm Khô muốn moi thứ gì từ trong miệng hắn quả thật là chuyện không có khả năng.
- Đa tạ Thanh Y sư tỷ.
Cảnh Mạt Song không biết vì sao Hàn Thanh Y lại muốn nàng làm bạn tu, thế nhưng nàng khẳng định tuyệt đối không có chuyện chỉ vì nàng ta muốn giải vây cho đám người bọn họ.
...
Địch Cửu ngã ngồi ở giữa dòng dung nham đáng sợ, trong lòng nặng nề thở dài. Cực phẩm linh tủy ở trong đây quả thật cường đại, hắn chỉ dùng thời gian nửa năm mà đã bước vào cảnh giới Tích Hải tầng chín. Nhưng bệnh cũ tái phát làm hắn có chút bất đắc dĩ, ấy là dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể đột phá cảnh giới Thừa Đỉnh được. Thậm chí, có một lần xém chút hắn đã xông nứt cả nhục thân ra nhưng vẫn không thấy bóng dáng tấm màn ngăn cách cảnh giới Thừa Đỉnh ở đâu.
Thân thể của hắn hiện tại đã chính thức bước vào Thần cảnh, thức hải thì đã đạt cấp mười. Cho dù muốn mượn nhờ sự đột phá thân thể hay đột phá thần niệm đều không thể.
Địch Cửu cũng không hối hận, hắn cảm nhận được tầng ngăn cách cảnh giới Thừa Đỉnh này còn xa xôi hơn tầng ngăn cách Tích Hải khi trước. Cho dù hắn mượn nhờ nhục thân và thức hải để xông phá thì xác suất thành công cũng sẽ cực kỳ thấp thôi.
Đáng tiếc cho bảo địa tu luyện nơi này, ở đây không chỉ có cực phẩm Linh Tủy Trì mà còn có một đầu cực phẩm linh mạch và vô số linh thảo dung hợp lại, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa dùng được đến một phần mười nữa.
Lúc Địch Cửu bước ra khỏi dung nham liền vung ra mấy trăm cái trận kỳ để bố trí một cái Thúc Linh Trận. Tương lai nếu như xông phá Thừa Đỉnh cảnh thành công, có lẽ hắn sẽ còn quay lại đây để tiếp tục tu luyện.
-