Chương 178: Một lời khó nói hết
Ánh mặt trời mùa xuân yếu ớt.
Trong tiểu viện của Tùng gia, Từ Đan Thanh đứng trong góc nhìn nữ tử mặc trang phục cung đình dưới mái hiên, vẻ mrặt bất đắc dĩ.
Người giang hồ gọi Từ Đan Thanh là"Họa Thánh", Tuyên Hòa Bát Khôi là tác phẩm nổi trội của hắn.
Nam nhân thì thích damnh, nữ nhân sao lại không.
Có thể lấy nhan sắc khuynh thành đè bẹp một thế hệ người, lưu danh muôn đời giống như Tây Thi, sức hấp dẫn của điềuy này sợ là không có mấy nữ nhân chống cự được.
Tuyên Hòa Bát Khôi chỉ có tám người, nữ nhân trong thiên hạ lại nhiều vô kể. Trong đó lại có rất nhiều kiểu xinh đẹp khuynh thành, tài nghệ vẹn toàn, còn có địa vị cao quý, võ nghệ thần thông nữa.
Thấy Từ Đan Thanh không công bằng như vậy, luôn sẽ có một bộ phận nữ nhân thấy không phục, mà số người như vậy thì mở rộng ra đến tận ngoài thiên hạ, có thể hiểu có bao nhiêu người tìm đến gây sự.
Mong muốn ban đầu của Từ Đan Thanh thật sự là muốn vẽ hết người đẹp trong thiên hạ, làm một kẻ phóng túng trong giang hồ. Nhưng sau khi bức tranh mỹ nhân thứ nhất vang danh thiên hạ thì bản chất đã thay đổi, người đẹp trong thiên hạ nhiều như vậy làm sao mà vẽ hết được. Người nhan sắc kém một chút thì võ công lại cao cường, người có thân phận cao thì không thể bảo người ta xấu quá không vẽ được. Từ Đan Thanh chỉ có thể lấy danh nghĩa đi mua rượu để đuổi những nữ nhân tới tận cửa rồi len lén chuồn mất.
Những nữ nhân bị chơi xỏ đương nhiên sẽ không bỏ qua Từ Đan Thanh, ví dụ như sư phụ của Chung Ly Sở Sở đến giờ vẫn đuổi giết Từ Đan Thanh.
Hơn nữa danh gia vọng tộc trong thiên hạ cũng phát hiện tác dụng bút vẽ của Từ Đan Thanh, không tránh khỏi có suy nghĩ khác, muốn đưa con gái trong tộc mình lên vị trí mỹ nhân để về sau có thêm lợi thế trong đám hỏi.Dưới tình huống như vậy, một du hiệp giang hồ lang thang như Từ Đan Thanh có võ công cao cường tới đâu, có năng lực như thế nào cũng không thể chọc vào một số người. Có thể sống mà vẽ xong Tuyên Hòa Bát Khôi rồi cất bút thoái ẩn, nói thật là rất may mắn rồi.
Hiện giờ hoàng đế ban thưởng cây bút vàng, lệnh Từ Đan Thanh xuống núi vẽ mỹ nhân trong thời Chiêu Hồng.Đối với hoàng đế thì chỉ là một câu đơn giản bâng quơ, nhưng đối với Từ Đan Thanh thì đúng là đòi mạng.
Lúc xuống núi Chung Nam, Từ Đan Thanh đã biết lần này đi vào giang hồ là không xong rồi. Nhưng ngươi trăm triệu lần không ngờ tới còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị người túm được, hơn nữa nhìn tình huống hôm nay thì có vẻ không được tốt lành lắm.Từ Đan Thanh cầm cây dù giấy dầu màu đen ôm trước ngực, nhìn bốn vị môn khách Tiêu gia phía trước, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Thái hậu cũng ở trong Tuyên Hòa Bát Khôi, Từ Đan Thanh chắc chắn là biết, hơn nữa ký ức vẫn còn mới.Năm đó hắn nghe đồn Hoài Nam có một vị đại mỹ nhân đã cưỡi ngựa cầm bút chạy sang muốn nhìn xem có thể lọt vào mắt không. Ai ngờ mới vào trong địa phận Hoài Nam, chưa tìm được tới cửa lớn Tiêu gia đã có cái bao đen chụp lên đầu, sau đó đưa đến trong vườn hoa Tiêu gia.
Lúc ấy trong rừng hoa muôn hồng nghìn tía có một tiểu cô nương mặt mũi linh động đang giả vờ người lớn cầm quạt tròn đứng, giơ tay vuốt hoa vờ như đang ngắm nghía. Có đến mười người giang hồ mạnh mẽ không biết là cướp hay thần tiên đứng bên cạnh, dáng vẻ như tiểu thư ra lệnh một tiếng sẽ lao lên loạn đao phanh thây.Từ Đan Thanh tự cho là văn nhân phải có khí khái, cảm thấy người không thể vẽ thì sẽ không vẽ.
Lúc ấy cô nương kia quả thật là khuynh quốc khuynh thành, nhưng tuổi còn nhỏ quá, quan trọng nhất là tính tình có vẻ điêu ngoa. Mỹ nhân thì nên là kiểu đẹp từ trong ra ngoài, gương mặt, tính cách, khí chất không thiếu cái gì mới xưng là khuynh quốc giai nhân, nữ tử điêu ngoa bốc đồng đương nhiên là không được.Lúc ấy Từ Đan Thanh nói một câu"không vẽ", tiểu cô nương thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu lải nhải nói bao nhiêu là lời hay cũng không đồng ý, sau đó trực tiếp giơ tay lên để mười mấy người vây quanh đánh một trận.
Khí khái của văn nhân cũng chỉ có hạn.Từ Đan Thanh không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng vẽ một bức.
Hiện giờ lại bị Thái hậu ép buộc lần nữa, Từ Đan Thanh hiểu rõ hôm nay trốn không nổi rồi, suy nghĩ hồi lâu vẫn giơ tay lên làm cái lễ, Thái hậu đừng làm khó thảo dân. Thánh thượng ban bút vàng là muốn để thảo dân vẽ Chiêu Hồng Bát Khôi. Lục phu nhân.
Mắt hạnh của Thái hậu mở to, cắt đứt lời của Từ Đan Thanh.
Sao? Hồng Loan không kham được danh mỹ nhân à?
Từ Đan Thanh cúi người lắc đầu, thành thật nói.
Tất nhiên không phải thế, hoàn toàn xứng. Ừm. theo lẽ thường thì Tuyên Hòa Bát Khôi đều là những nữ tử chưa tới tuổi cập kê.
Thái hậu hơi nhíu mày.
Ngươi thấy tuổi của Hồng Loan lớn?
Nghe thấy câu này, Từ Đan Thanh còn chưa kịp phản ứng, Lục phu nhân đã thể hiện sự không vui, lặng lẽ chọc lưng Thái hậu.
Từ Đan Thanh hơi cười, lắc đầu nói.
Danh tiếng cũng không hoàn toàn là việc tốt. Nếu hôm nay thảo dân vẽ Lục phu nhân, người giang hồ trên phố phường tất nhiên sẽ nghĩ là hai nhà Tiêu Lục cậy thế khinh người, ngược lại còn làm tổn hại đến danh dự của phu nhân. Thảo dân là suy nghĩ cho phu nhân, cũng không phải là không muốn vẽ.
Thật ra nói thẳng ra là Từ Đan Thanh sợ nếu vẽ Lục phu nhân thì những người đã lập gia đình hoặc đã qua tuổi cập kê của thành Trường An đều chạy tới đây. ngươi chỉ là một người khách giang hồ, đừng bàn tới Thái hậu, một nhà Quốc công hay Hầu gia tùy tiện tới thì ngươi cũng chả chọc nổi. Vậy nên lần này không thể ngoại lệ được.
Lục phu nhân cũng chẳng cần cái danh Chiêu Hồng Bát Khôi, dù sao nàng đã gả cho người ta rồi, có cái danh ấy thì chỉ trăm hại mà không một lợi. Nàng chỉ đơn giản là muốn có một bức tranh để tặng cho Hứa Bất Lệnh mà thôi. Lúc này mới nhẹ giọng.
Từ tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần một bức tranh của ngươi thôi, không cần phải là một trong Bát Khôi.
Từ Đan Thanh một chút cũng không tin lời nàng nói là hôm nay chỉ cần vẽ. Ở đây nhiều hộ vệ nha hoàn như thế, tin tức chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Rồi đến ngày mai có thể sẽ gây nên sóng gió, cái gì mà"Từ Đan Thanh lại rời núi, Chiêu Hồng đệ nhất mỹ nhân họ Lục tên Hồng Loan", những cái này con người không thể khống chế được.
Phu nhân, giang hồ có quy củ của giang hồ, người đừng làm khó thảo dân.
Lục phu nhân hơi hé miệng, thấy Từ Đan Thanh mạnh miệng nói không vẽ nàng, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ và mất mát, chỉ có thể tìm đến lá chắn.
Trong lòng Thái hậu vui sướng khi người gặp họa, trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ thản nhiên hừ một tiếng.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Mới dứt lời thì giơ tay, bốn hộ vệ hung thần ác sát đã xắn tay áo chuẩn bị lao lên đánh Từ Đan Thanh tơi bời.
Năm đó Từ Đan Thanh bị đánh cũng không ít, lúc này lại chọc vào phiền phức lớn cũng chỉ có thể kiên nhẫn cho Thái hậu và Lục phu nhân đánh cho nguôi giận.
Lục phu nhân thấy vậy, cuối cùng thì cũnghơi ngượng, nâng tay định ngăn cản. Không nghĩ tới bên ngoài tường viện vang lên một loạt tiếng nói chuyện.
Hứa công tử?
Giọng nói như nước mùa xuân tháng ba, dịu dàng thành thục, lại mang theo mấy phần vui mừng ngạc nhiên.
Lục phu nhân và Thái hậu đồng thời nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía tường viện.
Bạch đạo. Ninh đạo trưởng, sao ngài lại đến đây rồi?
Ha ha, bần đạo và Từ Đan Thanh là người quen cũ, mới nãy đi sang bên Tùng phu tử ngồi một lúc thì nghe nói Từ Đan Thanh ở đây mới tới gặp. Nhiều người như vậy, trong viện có khách quý sao?
Đúng thế, ta đưa Ninh đạo trưởng vào nhé, chắc là đều quen đấy.
Nghe thấy cuộc nói chuyện này, Từ Đan Thanh như trút được gánh nặng, biết trận đòn hôm nay không phải ăn rồi. Dù sao thì phụ nữ cũng sẽ không ở trước mặt một nữ nhân cũng ngang tầm mà đánh.
Thái hậu và Lục phu nhân sau khi nghe thấy"Ninh đạo trưởng","người quen cũ của Từ Đan Thanh"thì đều biết ai đến đây.
Thái hậu, Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Lục phu nhân, Có quen biết Lệnh nhi.
Hừ.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng thể hiện mấy phần thù địch..