Thế Tử Hung Mãnh

Chương 218: Nghiêm đồ xuất cao sư (1)

Chương 218: Nghiêm đồ xuất cao sư (1)




Mưa tới mưa đi, mây cuốn mây bay.

Ngày trong Phù Dung Quan trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã đến hạ tuần tháng ba.

Sáng sớm, nắng ấm vẩy vào trong biển trúc, Hứa Bất Lệnh đi ra phòng xá, đứng bên vách núi nhìn vào tránh nóng sơn trang nơi xa, duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy toàn thân đều. eo mỏi lưng đau.

Trên dưới hai mươi ngày, vì trừ bỏ hàn độc Tỏa Long Cổ trên người, Hứa Bất Lệnh về cơ bản tâm không bàng vụ, một lòng một dạ dày vò thái hậu bảo bảo.

Muốn giải độc phải cần đại giá, như người ta thường hay nói, chỉ có trâu cày mệt chết.

Thể phách Hứa Bất Lệnh đúng là không phải người thường, nhưng rốt cuộc cũng đang bị thương, lại thêm Tỏa Long Cổ trở tắc khí huyết hạn chế phát huy, muốn hầu hạ thái hậu sung sướng đâu có dễ dàng.

Thái hậu không khả năng ngày ngày ở trong Phù Dung Quan, bình thường đều ở lại tránh nóng sơn trang dưới núi, cách năm ba ngày mới sẽ tới dâng hương một lần, đến hiện tại tổng cộng mới chỉ đến bốn lần. Hứa Bất Lệnh vì mau chóng giải độc, chỉ có thể vung mạng ra cày cấy. Khăng khăng muốn giải độc Tỏa Long Cổ này, hắn sung sướng vô dụng, phải là thái hậu sung sướng mới được.

Mặc dù thái hậu nước nôi tràn đầy, tương đối mẫn cảm, tâm lý lại quá mức bảo thủ, không dày vò đến ngất ngư liền không cách nào trầm tĩnh lại, thật không dễ dàng mới khiến nàng mắt trắng dã, nghỉ ngơi hoãn thần một lúc để khôi phục thanh tỉnh, sau đó lần nữa làm lại từ đầu.

Thái hậu còn có một thói quen không tốt, sau một lần xong việc, không quản tình huống thế nào đều phải đứng lên, cầm mộc bài chăm chú khắc mấy nét, đến hiện tại mới khắc được,"Chính chính hạ", quấy nhiễu nàng còn đáp một câu.

Nói một trăm lần liền một trăm lần, nhiều một lần đều không được.Hứa Bất Lệnh hết cách, đành chỉ biết mềm giọng dỗ ngon dỗ ngọt. Biết thái hậu yêu thích làm thủ công, nhân khi giải độc thuận miệng nhắc một câu"trứng chim cút biết nhảy", còn làm ra một bức bản vẽ để chính nàng đi về giày vò, nói là thứ này hữu dụng đối với giải độc, nhờ nàng hỗ trợ chế tác một phen, còn về có thể làm ra được hay không, trước mắt còn chưa biết.

Tuy đây đó đã"giải độc"rất nhiều lần, nhưng giao lưu về mặt tình cảm lại không nhiều, thái hậu vẫn cứ bộ dạng cự người ngàn dặm, trong lòng ôm đầy giới bị, chỉ nghĩ giải độc xong liền tự sát.Điểm cuối tầm nhìn của Hứa Bất Lệnh rơi trên tránh nóng sơn trang, trong lòng không khỏi có chút đau đầu. Yêu thích không phải là điều cứ nói ra là được, hiện tại hắn khẳng định là yêu thích thái hậu, bằng một câu"lấy mạng ta, đổi mạng hắn", vậy là đủ rồi, căn bản không cần lý do khác. Làm sao để thái hậu bảo bảo thả lỏng gánh nặng tâm lý là một đại công trình, trước mắt chỉ có thể nước chảy đá mòn, từ từ sẽ đến.

Ở trên núi này hơn nửa tháng, về cơ bản gần như là cùng thái hậu hưởng tuần trăng mật, trừ ngày đầu tiên thiếu chút bị Lục di bắt gặp, những lúc khác đều an an ổn ổn.Đoạn thời gian này Lục di ngày ngày đều ở trong đạo quán thắp hương cầu phúc, tùy theo thân thể hắn dần dần chuyển tốt, tâm tình tự nhiên cũng theo đó tốt lên, giờ cũng sẽ cùng hắn đi thăm thú cảnh điểm trên núi, lúc nói chuyện không quên đâm chọt thái hậu mấy câu, tỷ như cái gì mà,"Lệnh Nhi, có phải gần đây thái hậu uống thuốc gì đó không? So với trước kia da dẻ có vẻ tốt lên một chút."vân vân.

Với Hứa Bất Lệnh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tự nhiên giả câm giả điếc làm như không biết gì cả.Thái hậu kết hợp với rượu giải độc bỗng nhiên xuất hiện, thân thể Hứa Bất Lệnh khôi phục rất nhanh, đã vượt qua trạng thái trước lúc ở Thái Cực Cung, dần dần khôi phục được khoảng ba phần mười thời kỳ toàn thịnh, chẳng qua vì không để người có tâm chú ý, Hứa Bất Lệnh vẫn ngồi trên xe lăn chậm rãi tu dưỡng, thỉnh thoảng mới đi ra dạo mát tán tâm.

Đứng bên vách núi hồi lâu, Hứa Bất Lệnh quay người định trở về phòng tiếp tục điều dưỡng, đảo mắt lại thấy Ninh Ngọc Hợp đi qua tiểu đạo giữa rừng trúc.Mấy ngày nay Ninh Ngọc Hợp một mực thanh tu ở bên ngoài rừng trúc, bởi vì vốn là đạo sĩ nên cũng chịu được nhàm chán, không thấy ra ngoài, cũng không mấy lần lộ mặt.

Đối với người sư phụ này, Hứa Bất Lệnh còn có chút xa lạ, trừ bạch màn thầu thì cũng không có ấn tượng đặc biệt nào khác cả, lập tức đi tới trước mặt, chắp tay thi lễ nói, Sư phụ, sao ngươi tới đây?

Trên người Ninh Ngọc Hợp khoác đạo bào màu đen, trường kiếm nhấc trong tay, trên gương mặt rất dễ nhìn mang theo ý cười ôn nhuận như nước, dừng lại trong sân viện ngoài phòng xá, khẽ gật đầu nói, Lệnh Nhi, nói qua muốn dạy ngươi công phu, thấy thân thể ngươi tốt lên nhiều, hay là chúng ta bắt đầu luôn? Dạy ngươi xong, vi sư còn phải trở về Trường Thanh Quan, đi ra ngoài quá lâu, sợ sư tỷ ngươi lại chạy đến tìm ta.

Hứa Bất Lệnh nghỉ ngơi lâu như vậy, chưa từng động võ, sớm đã nín đến ngứa tay ngứa chân, cũng có tâm tư tìm người luận bàn một phen, lập tức gật gật đầu.

Vậy làm phiền sư phụ.

Ninh Ngọc Hợp không phải người nói nhiều, hơn nữa Hứa Bất Lệnh dù sao cũng là thế tử phiên vương, không khả năng bưng ra bộ dạng quá nghiêm khắc như khi dạy Ninh Thanh Dạ, lập tức đi đến rừng trúc gần đó, dùng kiếm tước ra hai đoạn cành trúc, ném qua một đoạn cho Hứa Bất Lệnh.

Đường gia kiếm có bảy thức, hai thức sau cùng truyền nam không truyền nữ, ta cũng không biết, chẳng qua năm thức trước đó đều là công phu thượng thừa, ngươi nhìn cho kỹ.

Nói xong Ninh Ngọc Hợp đứng trong tiểu viện giữa biển trúc, tay cầm cành trúc bày ra kiếm thế, tiếp đó bước chân du di, động tác nhu hòa, từ từ đâm ra cành trúc, hoặc chọc hoặc móc hoặc bổ, không có sát khí kinh người, lại mang theo mấy phần vận luật, như chuồn chuồn nhảy múa giữa rừng trúc, vô cùng đẹp mắt.

Tào gia kiếm chú trọng"Khoái", Chúc gia kiếm chú trọng"Ổn", Lục gia kiếm chú trọng"Quỷ", Đường gia kiếm chú trọng"Tàng". Trong bốn nhà kiếm học, Đường gia thành danh muộn nhất, tính là tinh luyện từ hai nhà Tào, Lục mà ra, giảng cứu"Kiếm xuất hữu phong vô ảnh", quỷ dị khó lường, vừa chạm tức thu. Tàng tốt rồi chính là sát chiêu, tàng không tốt chính là mất mặt xấu hổ.

Hứa Bất Lệnh cũng cầm cành trúc an tĩnh lắng nghe, thấy thế không khỏi khẽ gật đầu. Ninh Ngọc Hợp và Thôi hoàng hậu cùng tuổi, nói đến so thái hậu bảo bảo còn nhỏ một tuổi, chẳng qua chắc bởi thân hình đẫy đà, khí chất dịu dàng, thoạt nhìn thêm mấy phần thành thục, lúc làm động tác mông eo lực giãn mười phần, tứ chi thon dài nhìn như yếu đuối, lực bộc phát cất chứa trong đó lại khiến người không thể khinh thường.

Ninh Ngọc Hợp thấy đồ đệ quan sát chăm chú như thế, động tác càng thêm chuyên chú mấy phần, chậm rãi diễn luyện xong Đường gia ngũ kiếm, làm thế thu lại kiếm thức, đứng vững cách Hứa Bất Lệnh mười bước, khẽ gật đầu cười nói.

Thấy rõ ràng chưa?

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.

Thấy rõ ràng. Cũng được.

Đây là lời thật, từ nhỏ Hứa Bất Lệnh đã xem qua không ít bí tịch võ công, loại kiếm thuật này không phải là tuyệt chiêu đương gia, ở trong mắt hắn chỉ có thể tính là nhị lưu.

Nghe vậy Ninh Ngọc Hợp cũng không giận, gật đầu cười khẽ.

Chiêu thức là chết, người là sống. Chiêu thức học đến sau cùng, ra chiêu thế nào đều ở hết trong lòng, không cần câu nệ chiêu này thức kia.

Vô chiêu thắng hữu chiêu?

. Ừm. Ngộ tính không sai.

Ninh Ngọc Hợp mím môi một cái, cảm thấy tựa hồ không có gì để dạy nữa cả, bèn nâng lên nhánh cây vung ra một đạo kiếm hoa.

Nếu đã thấy rõ ràng, vậy dùng chiêu thức vừa rồi ra chiêu, ta phá chiêu cho ngươi xem.

Được..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất