Chương 241: Quá tam ba bận (1)
Sấm chớp rền vang, trong khách sảnh đèn đuốc sáng choang, lại yên tĩnh không một tiếng động.
Hơn hai mươi đạo ánh mắt khóa chặt trên thân nam tử đội mũ rộng vành nơi lối vào, nước mưa thuận theo áo tơi nón mũ và mũi kiếm trượt xuống, nhỏ lên sàn nhà bằng phẳng.
Cạch cạch.
Cảnh tượng này, đối với người giang hồ mà nói thì thực sự quá mức quen thuộc.
Nguyệt hắc phong cao, mưa to như trút, che mặt khăn đen, rút kiếm đến nhà.
Đây là muốn giết người!
Trương Tường dựa lưng trên ghế, nâng chén trà lên, ánh mắt quét qua nguyên một đám giang hồ danh túc tại trường, trong lòng thực sự có chút khó tin.
Thiên tử Thiết Ưng Liệp Lộc, người giang hồ không dám tìm thiên tử báo thù, tìm đến kẻ đứng ngoài sáng là hắn để báo thù lại nhiều vô số kể. Nhưng đa phần toàn là ám sát hoặc đơn đấu, chứ quang minh chính đại chạy tới ổ sói thế này thì còn là khai thiên tích địa mới thấy lần đầu.
Chẳng lẽ đầu óc đứa này bị lừa đá?
Ngay khi chúng nhân còn đang mờ mịt, Trương Tường thân làm chủ nhà đã mở miệng trước, Các hạ có phải đi nhầm cửa rồi không?
Phốc.
Trong khách sảnh bất thần vang lên mấy tiếng cười, cảm thấy Trương Tường nói không phải không có lý.
Khách giang hồ tùy tiện tới cửa này, nếu không phải đi nhầm, không lẽ là chạy tới phá quán?Trước mắt bao người, Hứa Bất Lệnh xách theo trường kiếm, bước ra trước một bước.
Không khí trong phòng đột nhiên ngưng lại.
Hơn mười người tại trường đều giận tái mặt, mang binh khí thì sờ lên binh khí, không mang binh khí thì nắm chặt song quyền.
Trương Tường híp mắt lại, bưng chén trà không đứng dậy, trầm giọng nói, Nhãi ranh ở đâu chui ra, xưng tên đi.
Sàn sạt.
Bước chân không ngừng, đi tới chính giữa khách sảnh.
Hứa Bất Lệnh cởi bỏ áo tơi, lộ ra trường bào màu đen, ném áo tơi qua một bên, mũ rộng vành khẽ nâng lên, nhìn về phía Trương Tường, Có chuyện muốn tìm ngươi, những người khác cút đi.
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp, ngữ khí lại hơi có chút chói tai.
A.
Trần Đạo Bình và đám người Tư Đồ Nhạc Minh hành tẩu giang hồ nhiều năm vậy rồi, nhưng đây còn là lần đầu tiên thấy có khách giang hồ cuồng đến thế này. Chẳng lẽ đứa này mới đi ra từ thâm sơn cùng cốc, lần đầu tiên tới Trường An?Đường Cửu là vãn bối, tại trường có nhiều tiền bối giang hồ như vậy, tự nhiên muốn biểu hiện chút, lập tức đứng dậy phẫn nộ quát.
Ngươi.
Táp.
Lời vừa ra khỏi miệng, một xu tiền đồng bắn ra, nhắm thẳng đến trán Đường Cửu.Lưu Vân Lâm ở bên cạnh chợt biến sắc, giơ tay lăng không trảo tới.
Lại không bắt được.
Chỉ nghe"Bành", một tiếng trầm vang, Đường Cửu vừa mới phun ra một tiếng liền trực tiếp ngã ngữa ra sau, nằm chổng vó trên đất.
Tê.Trong khách sảnh truyền ra mấy tiếng kinh hô.
Nắm tay Lưu Vân Lâm siết chặt, vừa định vươn đi ra lại yên ắng thu về.
Sắc mặt chúng nhân bất giác hiện vẻ ngưng trọng, vẻ khinh miệt vừa rồi tiêu tán sạch, thay vào đó là thần thái khẩn trương căng thẳng.
Đường Cửu tuy là vãn bối, nhưng trong thế hệ trẻ ở Trường An Thành cũng tính là nhân tài kiệt xuất hiếm có. Lần trước gặp phải Tả Dạ Tử, chủ quan chưa rút kiếm nên mới bại, lần này lại đến cả lời đều chưa nói xong thì đã nằm xuống, đủ thấy võ nghệ của tên khách áo tơi này còn vượt trên cả Tả Dạ Tử.Người giang hồ trước nay đều dùng quyền đầu nói chuyện, sau khi chứng kiến thân thủ của Hứa Bất Lệnh, Trương Tường đặt chén trà xuống, ánh mắt thoáng ngưng trọng, cất tiếng hỏi.
Tới trả thù?
Hứa Bất Lệnh không đáp lời Trương Tường mà đảo mắt nhìn sang tân khách xung quanh.
Chút việc riêng, không thấy máu. Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, cút đi.
Ngươi.
Người giang hồ đều coi trọng thể diện, huống hồ đang ngồi tại trường còn là môn khách triều đình, ai không phải nhân vật có đầu có mặt trên giang hồ, há có thể cứ vậy thành thật nghe lời cút ra ngoài.
Chúng nhân ngồi đây, bối phận giang hồ Tư Đồ gia là cao nhất, tính tình cũng nóng nảy nhất, dù chuyện này có lẽ không liên quan gì tới Tư Đồ Nhạc Minh, nhưng bị người miệt thị xem như cá tạp, há có lý nào lại khoanh tay đứng nhìn, lập tức vỗ lên tay vịn đứng bật dậy.
Chuột nhắt giấu đầu che mặt, đến cả giọng nói đều che che lấp lấp, cũng dám càn rỡ trước mặt ta đây, có giỏi thì xưng tên ra, gia gia ta dạy ngươi thế nào là trưởng ấu tôn ti.
Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, cắm kiếm xuống đất, tay không tấc sắt, giơ tay ra. ngoắc ngoắc..