Chương 248: Mê ảnh dần tiêu
Tiếng sấm rền vang triệt Trường An, thế mưa không giảm, ngược lại có xu thế càng lúc càng lớn.
Hứa Bất Lệnh khoác lên áo tơi đi ra từ trong phủ đệ Trương Tường, không thèm để ý mưa to trên đầu, cắm cúi suy tư tin tức mới vừa hỏi ra được.
Theo như tin tức được đến trước mắt thì thấy, quá trình đại khái hẳn là thế này.
Một giáp trước Tiêu gia tư tàng Tỏa Long Cổ.
Mười năm trước Thôi gia mượn Tỏa Long Cổ giết Chúc Trù Sơn.
Sau đó tử sĩ Ất của Tống Kỵ cướp đi Tỏa Long Cổ.
Mùa hè năm trước Tỏa Long Cổ mất tích.
Đến mùa đông thì hắn trúng Tỏa Long Cổ.
Tuyến thời gian về Tỏa Long Cổ dần dần được nối hoàn chỉnh, sương mù mờ ảo trước mặt cũng hơi chút rõ ràng lên.
Đầu tiên, tất có một người nào đó đứng trong bóng tối cố ý ném ra mồi nhử can nhiễu chuỗi quá trình này, Giả Dịch nói mười năm trước giao Tỏa Long Cổ cho Lang vệ, thi thể Lưu Vân Lâm, chứng cứ trong công văn khố, trước mắt xem ra đều là giả, mục đích là dẫn hắn tới trong cung.Tiếp đó, Tỏa Long Cổ chí ít đã được cất giữ trong tay hoàng đế sáu bảy năm.
Hoàng đế biết tin tức Tỏa Long Cổ, song có lẽ là thủ đoạn được đến không đúng, ném mất không tiện giải thích, cho nên mới không nói ra, nhưng cách giải thích này cũng còn có điều nghi vấn. Rốt cuộc nội khố ở ngay trong hoàng thành, tỉ lệ ném mất thực sự quá nhỏ, trừ phi trong cung có nội ứng.
Người nhiễu loạn tầm nhìn, cố ý dẫn hắn đến trong cung rõ ràng không phải hoàng đế, nếu là hoàng đế, trực tiếp thả ra tin tức thật là được rồi, cần gì phải trắc trở làm giả.Nhưng tra đến hiện tại, nói hoàng đế hoàn toàn không liên quan tới Tỏa Long Cổ, Hứa Bất Lệnh cũng không tin.
Dù sao nguyên nhân hắn tới kinh thành, chính là bởi vì trên phố thịnh truyền"Có phiên vương mưu đồ đại thống""Triều đình chuẩn bị tước phiên"
Chỉ là làm ra cái bẫy lớn như vậy để nhắm đến hắn thực sự có hơi hưng sư động chúng, dù giết hắn cũng không thay đổi được sự thực Hứa gia binh quyền quá nặng, công cao chấn chủ, lại thêm Túc Vương mới hơn bốn mươi tuổi, chỉ cần muốn, còn có thể sinh ra một đống con trai.Cho nên hạ Tỏa Long Cổ với hắn, mục đích sau cùng, khả năng cao có thể là vì tiêu giảm binh quyền phong địa của Hứa gia.
Tước phiên không thể vô duyên vô cớ, bằng không sẽ dẫn lên mấy lộ phiên vương khác chống đối, cũng tức là danh không chính ngôn không thuận.
Muốn danh chính ngôn thuận tước phiên, như vậy Hứa gia tất phải phạm sai.Muốn khiến Hứa gia phạm phải sai lớn đủ để bị tước phiên, e rằng chỉ có mưu phản.
Túc Vương hiển nhiên sẽ không chủ động mưu đồ tạo phản, vậy thì cách đơn giản nhất chính là khiến cho đứa thế tử võ nghệ thông thần này là hắn khi quân phạm thượng ở kinh thành.
Muốn hắn khi quân phạm thượng thì phải có nguyên nhân, thế nên mới trăm phương ngàn kế dùng các loại manh mối chỉ hướng đến trên người thiên tử, lại đưa tới rượu giải độc bảo chứng khôi phục phần nào võ nghệ.Chờ hắn bị Tỏa Long Cổ bức đến cùng đường mạt lộ, không thể nhịn được nữa, liều chết phạm phải sai lớn, triều đình răng rắc một đao. thế là tước phiên.
Hai hàng lông mày Hứa Bất Lệnh nhíu chặt, tra tới tra lui, mặc dù không tra được sau lưng là ai, nhưng sau cùng đã làm rõ ràng mục đích của kẻ đứng sau giật dây. Cũng chỉ có ôm theo mục đích này, mới có thể chỉnh ra được đống bát nháo như vậy.
Biết mục đích, vậy thì cách phá cục liền đơn giản.Vô luận là hoàng đế hay là người khác bố trí cái bẫy này, mục đích đều là vì muốn đẩy hắn đến cùng đường mạt lộ, bức ép phải khi quân phạm thượng, từ đó cấu thành điều kiện tước phiên.
Vậy hắn cứ ngược đường mà đi, tuyệt không khi quân phạm thượng, thậm chí còn trung tâm cảnh cảnh, tay chân mọc trên người hắn, hắn muốn làm gì mà chẳng được. Rốt cuộc hiện tại đã không còn phải lo về Tỏa Long Cổ, hắn không tin mình không sai phạm, cứ thành thành thật thật ở lại Trường An Thành đọc sách, triều đình còn có thể lấy tội danh có lẽ có cầm hắn đi chém, triệt để chọc giận Túc Vương.
Nếu triều đình thật có gan làm loạn như thế, bảy vương"Thanh quân trắc"không chỉ là một câu nói đùa thôi đâu.Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh thoáng yên tâm mấy phần.
.
Mưa to tí tách kích đáng trên nón mũ, ép cong mép mũ rộng vành.Hai tay Chúc Mãn Chi đỡ lấy nón mũ, bước nhanh chạy chậm đến bên người Hứa Bất Lệnh, đợi đến cách xa phủ đệ Trương Tường mới thần sắc kích động xen lẫn sùng bái líu ríu nói.
Oa oa oa. Hứa thế tử, ngươi thật lợi hại, mười mấy người, bá bá bá liền đánh gục, còn lợi hại hơn cả cha ta.
Hứa Bất Lệnh ném kiếm sắt cho Chúc Mãn Chi, thần sắc bình thản nói.
Ngươi không phải ngày ngày nghe thuyết thư ư? Lấy một ngăn ngàn, võ nghệ thông thần, ngươi tưởng đấy chỉ là thuyết thư tiên sinh nói bậy?
Hì hì.
Chúc Mãn Chi có chút kích động, giắt kiếm ngang eo, nét mặt ửng hồng, nghĩ nghĩ liền chen đến dưới tay Hứa Bất Lệnh, nhón chân ôm lấy bả vai hắn, như là huynh đệ tốt, hất hất cằm nói.
Thuyết thư tiên sinh còn nói công tử khi nam bá nữ, làm nhục phụ nhân đã kết hôn, chẳng lẽ cũng đều là thật ?
.
Hứa Bất Lệnh chăm chú suy xét một lát, sau đó khẽ gật đầu.
?
Chúc Mãn Chi nhíu mày, giơ nắm tay nhỏ nhắn đập nhẹ lên vai Hứa Bất Lệnh.
Hứa công tử. ngươi. Ngươi như thế không tốt lắm đâu, chỉ có sắc phôi hoàn khố mới hủy thanh bạch của phụ nhân đã kết hôn, ngươi lợi hại như vậy, tuấn tú như vậy, còn văn thải hơn người, quyền cao chức trọng, sao có thể làm loại chuyện đó.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, lấy xuống cánh tay nhỏ nhắn trên bả vai, nắm chặt tay nhỏ lạnh buốt, nói.
Vậy Chúc cô nương cảm thấy, công tử như ta, hẳn nên thích cô nương thế nào?
.
Tay Chúc Mãn Chi bị nắm chặt, có chút nhăn nhó kéo ra, không rút được, liền cũng để nguyên. Nhíu mày làm bộ suy nghĩ một lát.
Công tử năm nay mười chín, cô nương yêu thích, hẳn nên nhỏ hơn ngươi, ừm. Mười bốn tuổi trở lên là tốt nhất, hơn nữa còn phải đọc sách biết chữ, như vậy mới có thể bồi cùng công tử trò chuyện thi từ, còn phải biết chút võ nghệ, bình thường cũng có thể luyện chiêu với công tử. Tướng mạo thì. Công tử tuấn tú như vậy, chắc chắn không thể quá xấu, không thì không xứng đôi.
Hứa Bất Lệnh lôi kéo tay nhỏ dạo bước trong mưa, nghiêm túc gật đầu.
Chúc cô nương nói có lý, theo như ngươi nói, Ninh Thanh Dạ đúng là rất thích hợp, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, biết võ nghệ, cũng biết chữ, tuổi tác vừa vặn.
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, thần sắc lập tức có vẻ không cao hứng, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Ừm. Tiểu Ninh như cái hũ nút, công tử cũng kiệm lời. Hai người ít nói chuyện ở chung với nhau chắc buồn bực lắm, hai người nói nhiều mà ở chung thì chắc sẽ cãi nhau. Công tử hẳn nên tìm cô nương nào đó nhiều lời chút.
Hứa Bất Lệnh khẽ liếc mắt nhìn sang.
Cô nương nói nhiều, ta lại chưa gặp qua mấy ai.
Chúc Mãn Chi mím môi, tròng mắt khẽ đảo, nghĩ nghĩ rồi nói.
Từ từ tìm thôi. kiểu gì cũng sẽ gặp.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, kéo tay Chúc Mãn Chi về lại trong tiểu viện, đứng trong khuê phòng cởi đi áo bào ướt nhẹp, lần nữa đổi một thân áo khoác sạch sẽ.
Chúc Mãn Chi nép mình trên nóc nhà nửa ngày, quần áo cũng sớm đã ướt sũng, đáng tiếc gian phòng không lớn, không có bình phong, do dự một lát liền không dám cởi, chỉ biết đỏ mặt nhìn lên bức tranh trên tường.
Sau khi ăn vận chỉnh tề, Hứa Bất Lệnh lần nữa đội lên mũ rộng vành, khoác áo tơi, đưa tay nhéo mặt nàng một cái.
Qua mấy ngày nữa ta sẽ về thành, đến lúc đó lại tới tìm ngươi, cha ngươi lợi hại như vậy, không việc gì phải gấp, đợi ta rời khỏi Trường An, chúng ta lại cùng đi giang hồ chơi đùa.
Chúc Mãn Chi tự nhiên rất mong đợi chuyện này, nhưng vừa rồi kiến thức được thân thủ của Hứa Bất Lệnh, không khỏi có chút thẹn ngượng nói.
Công tử không ghét bỏ ta?
Chúng ta chính là huynh đệ khác họ, sao lại ghét bỏ ngươi được.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ một tiếng, mở cửa phòng đi ra, đưa tay lắc lắc.
Chúc Mãn Chi ngoan ngoãn đưa mắt nhìn theo, thẳng đến khi thân ảnh Hứa Bất Lệnh tan biến phía sau tường viện mới cười lên hì hì, vừa lòng thỏa ý bổ nhào trên giường.