Thế Tử Hung Mãnh

Chương 251: Cung đèn, thanh tửu, giai nhân (1)

Chương 251: Cung đèn, thanh tửu, giai nhân (1)




Ầm ầm.

Từng hồi sấm rền như thể vang lên ngay trên đỉnh lầu tránh nóng sơn trang.

Bởi vì thanh thế quá lớn, cung nữ và nha hoàn đều có chút sợ hãi, sơm sớm liền tránh về trong phòng.

Mưa to như hạt đậu nện xuống hồ nước và lá sen, ngàn vạn cá chép tan biến vô tung vô ảnh, chỉ còn lại mấy đóa hoa sen quật cường lung la lung lay trong mưa gió.

Cửa sổ ven hồ vẫn sáng đèn, bóng giai nhân thục mỹ rơi trên mặt hồ, lại bị giọt mưa kích đánh vỡ ra.

Hồng Loan, ngươi nhìn cái gì đấy?

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng rộng thoáng, ánh nến leo lét, quang mang mờ nhạt vẩy lên ngóc ngách, trong không khí phiêu tán mùi rượu nhàn nhạt.

Trên bàn nhỏ trước nhuyễn sạp bày biện mấy món ăn sáng,"Thanh Ngọc Nhưỡng"mà phụ nhân hào môn yêu thích cũng được đun ấm đặt sẵn trên bàn.

Thái hậu nghiêng nghiêng tựa lên nhuyễn sạp, vừa mới tắm rửa qua chỉ mặc đồ lót màu đỏ sát người, trong tay giơ lên ly rượu bạch ngọc đáp bên bờ môi, tư thế hơi có vẻ vũ mị và lười nhác, mang đến vận vị mê người.

Trước cửa sổ tròn ven hồ, Lục phu nhân hai tay đặt bên hông, an tĩnh đứng đó, mái tóc đen nhánh khoác lên lưng, bởi vì vừa rồi mới cùng thái hậu tắm suối nước nóng, cách ăn vận trên người cũng tương tự, chỉ là đồ lót màu xanh sẫm, dính sát vòng eo, phác hoạ ra đường cong phong vận, lại vẫn hiện vẻ đoan trang ổn trọng.Nghe thấy lời này của thái hậu, Lục phu nhân mới hồi thần, hai mắt trong veo vẫn nhìn chằm chằm Phù Dung Quan trên sườn núi nơi xa. thiểm điện len lỏi giữa biển mây, phảng phất như rừng trúc kia chính đang ở ngay trước mặt.

Mưa to quá, cứ như là sét đánh ngay trên đỉnh đầu, Lệnh Nhi chắc không bị sét đánh đâu nhỉ?

A.

Thái hậu khẽ híp mắt lại, rất muốn tiếp một câu"nghiệt chướng kia đáng bị sét đánh", nhưng lời này hiển nhiên không thể nói, chỉ đành bình thản đáp, Trời cao ba vạn tám ngàn trượng, núi mới cao bao nhiêu, không đánh trúng được đâu.

Lục phu nhân hơi hơi yên tâm, thu hồi ánh mắt, bước nhẹ về lại bên nhuyễn sạp, ngồi xuống.

Hôm nay Lục phu nhân xuống núi, vốn là định trở về Trường An thu mua chút đồ dùng thường ngày, buổi sáng đi ra còn trời trong gió nhẹ, đến giữa trưa thì bắt đầu mưa. Trong phủ đều khuyên đợi ngày mai hẵng đi Phù Dung quan, nhưng Lục phu nhân cảm thấy bỏ lại Hứa Bất Lệnh một mình trên núi không được tốt cho xong, thu mua đồ đạc xong liền đội mưa ra khỏi thành.

Vốn định suốt đêm về lại trên núi, đáng tiếc trời không chiều lòng người, mưa chẳng những không ngừng, còn càng lúc càng lớn, xe ngựa đến dưới núi liền thấy không rõ đường. Mưa to, đường núi lầy lội, xe ngựa đội mưa lên núi hiển nhiên không quá an toàn, Lục phu nhân do dự một lát, cuối cùng đành phải thay đổi lộ tuyến đi đến tránh nóng sơn trang ở tạm một đêm, thuận tiện thăm hỏi thái hậu chút.Lục phu nhân và thái hậu tuy là quan hệ cô cháu, nhưng tuổi tác hơn kém không nhiều, lại vốn là khuê trung mật hữu, thái hậu tự nhiên nhiệt tình chiêu đãi. Trời mưa không cách nào ra ngoài du lãm thưởng cảnh, hai người liền cùng đến ao dưỡng sinh đằng sau ngâm nước nóng, lại làm chút rượu và thức nhắm để tán gẫu giải buồn.

Trước kia ở Trường An, thật ra cũng thường xuyên tụ họp như vậy. Chẳng qua đến bây giờ, thái hậu hiển nhiên không khả năng không có gì không nói như trước.

Ánh nến leo lét, hơi rượu mê người.

Thái hậu tựa trên nhuyễn sạp, ánh mắt một mực lưu ý ngóc ngách trong phòng, bảo đảm không có thứ gì không nên xuất hiện lọt vào trong tầm mắt, ngoài miệng thì có chút lơ đãng nói. Ninh Ngọc Hợp cũng ở Phù Dung Quan, đây chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, gần đây ngươi không đi đâm chọc người ta?

Lục phu nhân bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày nói.

Ninh đạo trưởng đạo pháp cao thâm, hiểu được đạo lý lớn, ta cũng không phải ngu phụ vô tri, sao lại bất kính với nàng.

Thái hậu nhàn nhạt ừ một tiếng, tự rót tự uống, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, Nghe nói mấy ngày trước ra thêm một cái tên Vũ Khôi, rất lợi hại.

Đây rõ ràng là không lời tìm lời.

Trong mắt Lục phu nhân chớp qua một tia hồ nghi, lướt qua trên mặt thái hậu, đột nhiên sáp lại gần, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra.

Tương Nhi, gần đây có phải ngươi có chuyện gì giấu diếm ta? .

Nét mặt thái hậu cứng lại, chớp chớp đôi tròng mắt, thoáng ngồi thẳng dậy mấy phần.

Bản cung. Ta có thể giấu diếm ngươi chuyện gì? Chúng ta giao tình gần mười năm, không gì phải giấu, ngươi nói như vậy, ta buồn lắm.

Lục phu nhân nhấp hé môi, tựa ở đầu bên kia nhuyễn sạp, nhìn thái hậu một lượt từ trên xuống dưới, Chúng ta quen biết mười năm, ta hiểu rất rõ tính cách ngươi, cái gì cũng phải tranh với ta, chính là nhìn không được ta tốt.

Xì.

Thái hậu trừng mắt, hơi chút nổi nóng nói.

Ngươi nói ai? Ai không nhìn được người khác tốt?

Lục phu nhân khoát khoát tay, chân thành nói.

Không phải trách ngươi. Ngươi gần nhất rất khác trước kia, lên núi thắp hương đều là trốn tránh người, đổi lại trước kia, ngươi phải dạo quanh trên núi dưới núi vài vòng, còn cả chuyện Ninh Ngọc Hợp nữa, lấy tính cách ngươi, làm sao cũng phải tìm nàng trò chuyện mấy ngày, nhưng mấy ngày nay, ngươi ngay cả ta đều trốn tránh, tự giam mình trong phòng, không ra khỏi cửa nửa bước, y hệt tiểu thư chưa xuất các, ngươi mà không có chuyện, ta không tin.

Ánh mắt thái hậu vụt sáng, cầm ly rượu lên cụng ly với Lục phu nhân một cái.

Thật không có chuyện, uống rượu đi.

Càng nói như vậy, Lục phu nhân lại càng hồ nghi, nhấp nhẹ một ngụm, đánh giá trên dưới thái hậu một phen.

Còn nữa, gần đây khí sắc ngươi tốt lên quá nhiều, mặt còn non mịn hơn cả cô nương mười bốn mười lăm cô, lại không thấy ngươi dùng son phấn gì cả.

Thái hậu khẽ nhíu mày.

Làm sao? Ghen tỵ? Bản cung thiên sinh lệ chất, làm sao vậy?

Ngừng.

Lục phu nhân thoáng hiện vẻ không đáng, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, nhưng nhẫn nhịn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay sờ sờ gò má, tùy ý dò hỏi.

Tương Nhi, ngươi từ nhỏ đã thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh cổ quái, có phải gần đây nghĩ ra được phương pháp trú dung dưỡng nhan nào đó, len lén ẩn giấu không chịu nói cho người khác? Đây không phải thói quen tốt, Hoài Nam Tiêu thị lấy việc thiên hạ là trách nhiệm của mình, sao có thể tàng tư.

Thái hậu nơi nào không nghe ra được tiểu tâm tư của Lục phu nhân, khẽ nhấp một ngụm rượu, hơi có vẻ không đáng nói.

Ngươi đều lập gia đình, lại không phải tiểu cô nương, còn ngày ngày nghĩ mấy chuyện rỗi hơi kia, có thẹn hay không?

.

Nét mặt Lục phu nhân thoáng trầm xuống, ngồi thẳng người dậy, nhìn chăm chăm vào mắt thái hậu nương nương, cố làm ra vẻ không mấy để tâm.

Ta há sẽ nghĩ mấy chuyện kia. Chỉ là. Ừm. Lễ nghi bắt đầu từ y quan, tâm tư yêu cái đẹp ai mà không có, đây chính là lời thánh nhân răn dạy. Ngươi có phương pháp trú dung dưỡng nhan, giữ riêng cho mình vốn là không đúng, ta hỏi một tiếng lại làm sao?

Thật ra thái hậu cũng rất ngạc nhiên vì sao gần đây da dẻ mình non mềm đến lạ, buổi tối cũng không còn mất ngủ. Hơi chút liên tưởng, khả năng có liên quan đến việc giải độc cho Hứa Bất Lệnh, thế là lạnh giọng trào phúng.

Tìm bảo bối Lệnh Nhi của ngươi đi, chẳng phải hắn cái gì cũng biết, vừa hiểu chuyện lại vừa biết quan tâm người khác, lợi hại hơn Tiêu Đình nhiều.

Lục phu nhân chớp chớp mắt, hơi chút trầm tư, đột nhiên nhăn mày nói.

Tiêu Tương Nhi, thường nói"tướng tùy tâm sinh", ngươi sẽ không bởi vì Lệnh Nhi xảy ra chuyện, cười trên nỗi đau của người khác nên mới..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất