Chương 3
Cố Tranh rõ ràng không có chút hứng thú nào với Thẩm Diệu Tổ.
Nhưng vì không muốn bạn thân bị bắt nạt, cô ta vẫn cố tình liếc nhìn tôi một cái, sau đó nghiêm túc căn dặn Diệu Tổ:
“Viện Viện là bạn thân nhất của chị, hy vọng em sẽ tôn trọng cô ấy giống như tôn trọng chị, đừng để bị người khác dụ dỗ.”
Thẩm Diệu Tổ ưỡn cái bụng phệ ra, ra vẻ nghĩa khí đỉnh cao, nghiêm mặt nói:
“Dạ! Em nghe lời chị Tranh!
“Hai chị nghe đây, trong mắt em, cả hai người đều là chị gái của em. Đừng vì tranh nhau làm chị mà gây sứt mẻ tình cảm. Mình là một nhà, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất!”
Tôi nhìn cái dáng nghiêm túc mà ngây ngốc của thằng em này, không khỏi bắt đầu nghi ngờ lời "tâm thanh" của Thẩm Viện.
Nhìn xem, Diệu Tổ rõ ràng rất ngoan và biết điều mà? Sao có thể là cái dạng hút máu tôi được?
Còn vụ dị năng...
Bố mẹ cũng bảo, chỉ là "mượn" tạm để Diệu Tổ không bị bạn bè chê cười. Vài ngày nữa nhất định sẽ trả lại.
Nhưng Thẩm Viện lại như thể đang giải thích thay cho tôi, trong đầu liên tục chửi xối xả:
【Tin quỷ mới tin tụi mày! Cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng, vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, chẳng được cái gì tử tế cả!】
【Nếu thật lòng coi Hạ Sinh là chị, sao lại cố tình giấu việc “dị năng nếu trao đổi quá 24 tiếng sẽ bị cố định”?】
【Còn nữa, cầm dị năng hệ kim mà chỉ biết gọt trái cây, tỉa tóc cho tang thi thì để làm gì cơ chứ?!】
【Miệng thì nói sống hòa thuận, nhưng trong nguyên tác, tụi mày với bố mẹ đều giẫm lên đầu tao với Hạ Sinh mà leo lên! Thậm chí vì tham vọng của mấy người, còn nhiều lần ép Hạ Sinh lên giường với người khác...】
Tôi nhắm mắt lại, sống mũi cay xè.
Dù biết tất cả những gì đang diễn ra vẫn chưa thể kiểm chứng, nhưng tôi không tin có ai lại rảnh rỗi bịa đặt ra mớ chuyện nhục nhã đó — mà còn cay cú đến mức lảm nhảm trong đầu suốt cả ngày như vậy.
Xem ra... dị năng của tôi chắc chẳng quay về nữa rồi.
Từ giờ, ngoài kỹ năng quyến rũ ra, tôi chẳng còn gì trong tay.
Khi tang thi ập đến, những người có dị năng tấn công sẽ lao ra ngoài chiến đấu oanh liệt.
Còn tôi... có lẽ chỉ có thể trốn trong góc tường, âm thầm quan sát.
Đúng lúc tôi còn đang hụt hẫng thì bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.
Từng đám mây đen ùn ùn kéo đến, vần vũ như đáy biển dốc ngược giữa bầu trời đêm.
Một tia sét lóe lên, và trong ánh chớp trắng nhợt, cánh cổng lớn ngoài sân – không biết đã bị mở ra từ bao giờ – hiện rõ mồn một.
“Aaaa—!”
Thẩm Diệu Tổ gào lên thảm thiết.
Hai khuôn mặt trắng bệch đang ép sát vào cửa kính phòng khách, bốn con mắt đen kịt dán chặt vào cậu ta như sắp nuốt chửng.
Tôi cũng bị hù đến mức nhảy dựng.
May mà Cố Tranh phản ứng nhanh, lập tức chạy ra mở cửa.
Bố mẹ tôi vừa vào đến nơi đã nhào tới ôm lấy Diệu Tổ, nước mắt ròng ròng:
“Con trai ơi, tận thế thật sự đến rồi!
“Những người nhiễm virus nhưng không thức tỉnh dị năng, đều biến thành tang thi hết! Giờ ra đường là bị cắn, ba mẹ suýt chút nữa không về nổi...
“Chính phủ đã ra thông báo ngừng hoạt động toàn quốc để phòng chống tang thi, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, mà trong nhà chỉ đủ lương thực cầm cự một tháng... Giờ phải làm sao đây?”
Mẹ nhìn tôi chăm chú như muốn xuyên thấu vào trong tim gan.
Tôi hơi sững người, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khó diễn tả thành lời — là ớn lạnh.
Tiếp đó, giọng nói đầy mệnh lệnh của bố vang lên:
“Hạ Sinh, Thẩm Viện, hai đứa là chị của Diệu Tổ, chăm sóc em trai là trách nhiệm đương nhiên.
“Ba mẹ cực khổ nuôi các con lớn thế này, không mong được báo đáp, nhưng nếu các con còn chút lương tâm thì cũng nên hiểu: đến cả chim quạ còn biết mớm cơm cho mẹ, huống hồ là con người.”
Tôi: “……”
Thẩm Viện:
【Ờ đúng, người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.】
Cố Tranh thì mặt mày không thể tỏ rõ hơn: Tôi không muốn nhìn nữa.
Bài ca giáo huấn đậm mùi “bố quyền” kết thúc, cả ba người im lặng đợi phản ứng từ tôi và Thẩm Viện.
Mãi không thấy ai lên tiếng, Diệu Tổ bỗng nhảy dựng lên trước:
“Ba mẹ đã nói chuyện nhẹ nhàng như thế, hai chị còn không chịu gật đầu lấy một cái, câm hết rồi à?
“Tôi coi hai người là chị, thế mà hóa ra lại là một đứa đồ giả gen lỗi thời, một đứa nhà quê vô học vô dưỡng, rõ ràng chẳng xem chúng tôi là người nhà. Cơ bản mấy người không hiểu thế nào là tôn trọng và yêu thương!”
Tôi siết chặt nắm tay, định bụng vả lại một tràng “văn chửi cấp làng xã” cho nó sáng mắt.
Nhưng chưa kịp hành động thì Thẩm Viện đã “spoiler” trước:
【Đáng đời! Nói cái gì mà chó má vậy hả?!】
【Chẳng trách sau này Diệu Tổ bị nam chính đè ra bắt ăn phân suốt ngày, ăn no rồi còn bị trói cột điện, treo mông lên gắn loa phát thanh mời tang thi tới mở tiệc buffet.】
Nghe tới đó, tim tôi lạnh toát.
Tôi suýt nữa nhào tới túm lấy vai Thẩm Viện mà lay:
“Cái người tâm thần bất ổn kia – cái gã nam chính mà cô nói rốt cuộc là ai hả?!”
Tôi nhớ là xung quanh tôi... chưa từng thấy ai giống loại đó cả!