Chương 204: Chuyện cũ
Bên ngoài thư phòng trở lại yên tĩnh.
Dương Thủ Văn ngồi trên ghế mềm, nghi ngờ nhìn Dương Thừa Liệt.
Còn Dương Thừa Liệt thì sao? Ngồi im lặng trên ghế mềm, ngón tay gõ gõ lên bàn, giống như đang có điều muốn tâm sự.
- Phụ thân, người tìm con có việc sao?
Dương Thừa Liệt lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Thủ Văn, hồi lâu sau mới thở dài.
- Hủy Tử, bài thơ này của con có phải là muốn lấy lại chính danh cho ta không.
- Hả?
Dương Thừa Liệt liền chuyển bài thơ "Đường đi khó" của Dương Thủ Văn viết về phía hắn, sau đó trầm giọng nói: - Con có phải cảm thấy trong chốn quan trường sóng gió gập ghềnh, năm đó ta treo ấn từ quan, dẫn con tới Xương Bình mai danh ẩn tích, là chịu sự hãm hại của người ta không?
Dương Thủ Văn liền nhận lấy bài thơ "Đường đi khó".- Đây không phải là bải thơ của con viết sao?
- Đúng! Dương Thừa Liệt nói: - Khi người thợ đá đó rời đi, đúng lúc bị Trịnh Kính Tư nhìn thấy, do đó đã cầm lấy thưởng thức. Ta vốn hiếu kỳ, lần này con sẽ viết ra bài văn thế nào? Nhưng sau khi đọc xong, ta lại phát hiện ra có chút không bình thường.
Con muốn mượn bài thơ này để kêu oan cho ta?
Ba thiên trong bài "Đường đi khó" của Lý Bạch, duy có thiên này là có sự khác biệt rất lớn với hai thiên còn lại.
"Đường đi khó" hai thiên còn lại có lẽ là thể hiện sự mất mát của chốn quan trường, hoặc lột tả cái xấu trong chốn quan trường, đấu đá lẫn nhau. Tuy nhiên, bài thơ này lại dùng thủ pháp so sánh, trước tiên là nói con người cần có sự nổi bật, không phải không có hư danh. Sau đó lại liệt kê ra hàng loạt những nhân vật lịch sử không thành công mà bị vùi thân. Theo như Dương Thừa Liệt thấy, Dương Thủ Văn đây chính là kêu oan cho ông, vì ông mà ấm ức. Chính bởi vì sự đấu đá trong chốn quan trường đó đã khiến cho Dương Thừa Liệt biến thành bộ dạng như ngày nay.
Ngươi nhìn y xem, từ sau khi chuyển từ Xương Bình tới, lại trốn tránh ở Thanh Sơn, là cách hướng cát tránh hung.
Mà y thích tự do tự tại, không muốn quay trở về quan trường, cũng là lo lắng giống như những người thành công không lùi bước đó trong lịch sử, bước vào kết cục bi thảm.
Nói toạc ra, Dương Thừa Liệt là đang tránh họa.
Dương Thủ Văn trầm ngâm, không đáp lại.
Hắn thực ra cũng có suy nghĩ như vậy, hy vọng Dương Thừa Liệt có thể đông sơn tái khởi.
Nhưng hắn không ngờ phản ứng của Dương Thừa Liệt lại mãnh liệt như vậy.
Dương Thừa Liệt thở dài một tiếng, nói: - Mười mấy năm qua của ta quả thực là đang tránh họa, cho nên mới phải trốn tránh ở Xương Bình.
Lần này tới Huỳnh Dương, ta quả thực cũng có chút sợ hãi, cho nên đã chọn sống dưới chân núi Thạch Thành. Cho đến giờ phút này, ta vẫn còn đang do dự, có nên nói cho con biết chuyện năm đó hay không. Vốn dĩ ta không muốn con quá bộc lộ tài năng, nhưng bây giờ xem ra được rồi, ta sẽ nói cho con biết. Ta quả thực là đang lẩn trốn kẻ thù, nhưng không có liên quan gì tới triều đình.
Dương Thủ Văn giật mình, nhìn Dương Thừa Liệt không nói nên lời.
Sau khi Dương Thừa Liệt do dự một hồi, trầm giọng nói: - Năm Tự Thánh, khi đó mẫu thân con vì bệnh nặng mà ra đi, còn con thì mắc bệnh ngớ ngẩn. Tổ phụ con rất lo lắng, cho nên đã dẫn con đi khắp nơi, tìm cách để cho con bình phục lại.
Còn ta, vì mẫu thân con qua đời, cho nên suốt ngày sống trong mơ mơ màng màng, cũng đã ít chú ý tới con hơn.
Khi đó, ta làm Giáo úy ở Chiết Xung phủ Quân Châu, dù cũng không phải là quyền cao chức trọng gì, nhưng lại thống lĩnh một phủ binh mã, trấn thủ Quân Châu. Có một ngày, tổ phụ con dẫn con từ bên ngoài trở về, nói cho ta biết một chuyện. Ông nói khi các người từ núi Võ Đang trở về, trên đường đi đã gặp một người áo đen đang bao vây tấn công một đội xe ngựa, do đó ông đã trượng nghĩa ra tay.
Dương Thủ Văn nghe mà thấy giật mình, liền nói: - Kết quả thế nào?
- Kết quả à? Dương Thừa Liệt cười nói: - Tổ phụ con tính nóng như lửa, hơn nữa còn có tinh thần hiệp nghĩa.
Mặc dù nói từ sau khi rút lui khỏi quân ngũ, ông bắt đầu tu thân dưỡng tĩnh, nhưng tính hiệp nghĩa ăn sâu vào trong xương vẫn không hề giảm sút. Tổ phụ con nói, người bị bao vây tấn công đó thoạt nhìn lại rất thê thảm, hơn nữa bên trong xe ngựa còn có phụ nữ mang thai sắp sinh. Tổ phụ con đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, do đó đã ra tay cứu người ta, giết chết người áo đen bao vây tấn công đó.
Nói tới đây, Dương Thừa Liệt hít sâu một hơi.
- Ta vốn cũng không có để ý tới chuyện này, nhưng không ngờ, ngày hôm sau lại nhận được lệnh của quan trên, yêu cầu ta phối hợp với châu phủ Quân Châu, tróc nã một người già dẫn theo đứa trẻ. Ta nghe ngóng cẩn thận, mới biết người mà hôm đó tổ phụ con cứu, lại là Lư Lăng Vương thiên tuế.
- Lư Lăng Vương?
Dương Thủ Văn nghe tới đây, có chút không bình tĩnh được nữa, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Dương Thừa Liệt nói: - Không sai, chính là Lư Lăng Vương, cũng là Thái tử điện hạ hiện giờ.
Hủy Tử, con không ngờ đúng không, nhà chúng ta lại là người có ân cứu mạng đương kim Thái tử. Con nhất định thấy rất kỳ lạ, nếu chúng ta là người có ơn cứu mạng Thái tử, vì sao lại phải mai danh ẩn tích? Ha ha, bởi vì hung thủ bao vây giết Thái tử là tới từ Võ thị.
- Phụ thân là nói Thánh nhân?
- Đương nhiên không phải, có câu nói là hổ dữ không ăn thịt con. Mặc dù Thánh nhân có thủ đoạn cương liệt, nhưng đã phế truất Thái tử và đuổi ra khỏi Trường An, cho thấy không có ý làm hại tính mạng của Thái tử. Tuy nhiên, Thánh nhân không muốn làm hại tính mạng của Thái tử, lại không nghĩ là người khác cũng không. Những người đó là phụng mệnh của Ngụy vương cử tới. Con cũng biết, chính là Ngụy vương đã bệnh chết năm ngoái.
- Võ Thừa Tự?
- Chính là ông ta!
Dương Thừa Liệt gật đầu, cười khổ nói: - Có lẽ con cũng không biết, dã tâm của Võ thị bừng bừng, Ngụy vương càng một lòng muốn giúp Thánh nhân đăng cơ, sau đó ông ta sẽ trở thành Thái tử. Nhưng chỉ cần Thái tử và Tương Vương chưa chết, thì ông ta không thể thực hiện được nguyện vọng này.
Khi đó, sau khi Thái tử bị phế truất, Tương Vương đăng cơ, Võ Thừa Tự đương nhiên là không dễ ra tay rồi.
Còn Lư Lăng Vương cũng chính là đương kim Thái tử lúc đó, hoảng sợ như chó nhà có tang, căn bản không có ai để ý tới. Võ Thừa Tự cũng muốn giết hại Lư Lăng Vương, do đó đã sai người đi hành thích giữa đường. Vốn ông ta có thể thành công, bởi vì Lư Lăng Vương khi đó từ Quân Châu lưu lạc tới Lư Lăng, quan phủ Quân Châu cũng chịu sự uy hiếp của Võ Thừa Tự, đối với Lư Lăng Vương căn bản cũng không hề xem trọng nữa. Thế nên bên cạnh Lư Lăng Vương, chỉ còn lại hơn một trăm gia thần, phòng vệ yếu ớt.
Nhưng, tổ phụ con lại phá hỏng mất kế hoạch của Võ Thừa Tự, không những đã cứu được Lư Lăng Vương, mà còn giết chết được thủ lĩnh Võ Vinh.
- Võ Vinh là ai?
Dương Thủ Văn cảm thấy cái tên này rất lạ lẫm, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Dương Thừa Liệt liền nói: - Võ Vinh, tên thật là Võ Diên Vinh. Bên ngoài, hắn ta chính là gia thần của Võ Thừa Tự. Nhưng trên thực tế là con riêng của Võ Thừa Tự. Đó là tin tức mà sau này ta đã nhận được từ phía thúc tổ con, Võ Thừa Tự cực kỳ tín nhiệm hắn ta.
Dương Thủ Văn ngây người ra!
A Ông cũng quá là hung hãn rồi, không ngờ đã giết chết con riêng của Võ Thừa Tự.
Dương Thừa Liệt nói: - Võ Vinh vừa chết, châu phủ Quân Châu đương nhiên trên dưới đều chấn động. Nhưng họ không biết người hành thích Lư Lăng Vương, kỳ thực là do Võ Thừa Tự cử tới. Theo tin truyền từ bên phía Lư Lăng Vương tới, người áo đen kỳ thực là vệ sỹ phụ trách bảo vệ sự an toàn của họ. Cứ như vậy, tổ phụ con cũng đã trở thành hung thủ hành thích Lư Lăng Vương.