Chương 208: Ái liên thuyết
Thời gian dần trôi đi.
Từ ngày Dương Thừa Liệt nói hết mọi chuyện cất kỹ trong lòng với Dương Thủ Văn, quan hệ hai cha con cũng dường như càng thân mật hơn.
Trước đây, mặc dù Dương Thủ Văn và Dương Thừa Liệt đã rất thân mật, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn luôn có sự ngăn cách.
Mà lúc này, sự ngăn cản đã không còn nữa!
Khi hai cha con ở với nhau cũng đã trở nên tự nhiên hơn.
Dương Thừa Liệt không còn lòng dạ nào xuất sĩ, Dương Thủ Văn cũng theo đó có suy nghĩ không mong cha thành rồng gì hết.
Tổ phụ Dương Đại Phương lúc sinh tiền đã để lại di huấn, khiến Dương Thủ Văn không dám vi phạm, đó không chỉ xuất phát từ giáo nghĩa, cũng có lòng cảm kích Dương Đại Phương 10 năm ở Hổ Cốc sơn ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Dương Thủ Văn lớn khôn. Tuy nhiên, không xuất sĩ thì không xuất sĩ, tên tuổi này cũng vẫn còn. Nếu không, Dương Thủ Văn sao có thể trở thành ngọn hải đăng, dẫn dắt Ấu Nương trở về?
- Hoa của cây cỏ dưới nước, đáng yêu, được nhiều người thích. Đào Uyên Minh đời Tấn thích cúc, từ khi vào thời Đường tới nay, thế nhân thích mẫu đơn, duy có ái liên mọc lên từ bùn mà không nhuốm bùn, thanh khiết sáng ngời mà không quá nổi bật, trong thông ngoài thẳng, không đâm cành rườm rà, hương thơm tỏa xa, thân cao sạch sẽ, nhìn từ xa mà thấy đẹp vô cùng.
Cúc, hoa cũng hàm ẩn nghĩa như con người vậy. Mẫu đơn, như người phú quý, hoa sen, như người quân tử. Ôi! Vẻ đáng yêu của cúc, tươi mà lại thơm. Vẻ đẹp của sen dành cho người phương nào? Vẻ đẹp của mẫu đơn, thích hợp với mọi người.
Huỳnh Dương, trong Trịnh phủ ở Kinh phường, Trịnh Hoài Kiệt đặt bài văn trong tay xuống.
Ông nhắm mắt lại, trước mắt dường như xuất hiện một chàng thiếu niên lỗi lạc đứng bên bờ ao, mà trong ao đó lại nở rộ hoa sen.
- Nhị Lang, đây chính là sáng tác mới của Dương Đại Lang sao?
Trịnh Kính Tư liền khom người nói: - Đúng vậy.
- Có thấy người cầm bút không?
Trịnh Kính Tư nói: - Không nhìn thấy.
Mấy hôm nay hài nhi vẫn luôn sai người ngầm chú ý, từ sau cái ngày Dương Đại Lang tới, không thấy ra khỏi cửa nhà một bước. Nghe nói, hắn đang bận tu sửa đình viện trong nhà, còn để Ngư Hữu Đạo giúp hắn sửa hồ trong nhà thành đầm sen.
Bài văn này là từ sau khi sửa xong đầm sen hôm qua, Dương Đại Lang ở bên đầm sen nghỉ chân nửa canh giờ, sau đó đã viết trước mặt Ngư Hữu Đạo. Sau đó, hắn đã bảo Ngư Hữu Đạo tặng bài văn này cho Mã Nhất Lang. Mã Nhất Lang liền chuyển tới cho ta. Cứ như vậy, nếu Dương Đại Lang còn có thể tìm người viết, hài nhi chỉ có thể nói hắn có khả năng xuất quỷ nhập thần.
Kỳ thực, Trịnh Hoài Kiệt cũng thế, mà Trịnh Kính Tư cũng vậy, vẫn luôn có chút nghi ngờ về tài năng của Dương Thủ Văn.
Mà bài văn Ái liên thuyết xuất hiện trước mắt, nỗi hoài nghi trong lòng phụ tử Trịnh gia, cũng theo đó mà tan thành mây khói.
- Người này, phẩm chất cao thượng, có thể nói là danh sĩ.
Trịnh Hoài Kiệt thở dài một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Tuấn kiệt, tài đức như vậy, sao lại họ Dương mà không phải họ Trịnh? Hơn nữa, bọn họ họ Dương, nhưng Dương gia vẫn không nhận họ, đó mới là điều khiến cho Trịnh Hoài Kiệt cảm thấy đáng buồn nhất.
- Nhị Lang, con nói. Liệu có thể bảo Dương Đại Lang đổi họ được không?
- Hả?
- Mẹ ruột hắn là người của Trịnh gia. Nếu hắn là họ Trịnh, ta sẽ liều cái mặt dày này, cũng phải xin người trong gia tộc cho phép, dốc toàn lực Trịnh gia ta giúp nó dương danh.
Câu này vừa nói ra, Trịnh Kính Tư bỗng nhiên mặt đỏ tía tai lên.
Y đã hiểu cha là thật sự yêu thích nhân tài.
Nhưng lần này cũng đồng thời cho thấy, cha đối với thế hệ này của họ quả thực là rất bất mãn.
Nếu hài lòng sao có thể bảo một người ngoài đổi họ được? Mặc dù nói Dương Thủ Văn cũng là danh môn, xuất thân không thấp hèn, nhưng dù nói thế nào thì Dương gia cũng không nhận đó sao? Nếu thực sự có thể khiến cho hắn đổi họ, lại nhận được sự ủng hộ của Trịnh gia, chưa tới 10 năm, thiên hạ này nói không chừng có thể còn có một danh sĩ tên là Trịnh Thủ Văn, khiến cho thanh danh Trịnh gia nổi lên như cồn.
Nhưng vấn đề là điều này e rất khó.
Trịnh Kính Tư gãi gãi đầu, sau khi trầm ngâm một hồi mới nói: - Chuyện này hài nhi không dám khẳng định, nhất định phải được Dương Văn Tuyên đồng ý.
- Chuyện này ư.
Trịnh Hoài Kiệt trầm ngâm một hồi, liền ngẩng đầu lên nói: - Con thử nói ý với Dương Văn Tuyên xem, nếu ông ta đồng ý, dù có yêu cầu gì, chỉ cần Trịnh gia ta có thể làm được, thì quyết không thể từ chối.
- Điểm này phụ thân không phải lo lắng, con người Dương Văn Tuyên này con cũng hiểu.
Ông ta có chút cổ hủ, thậm chí còn có chút cố chấp, nhưng tuyệt đối không phải hạng người tham lam. Nếu ông ta đồng ý, vậy thì tất là vì tiền đồ của Dương Đại Lang, không thể có bất kỳ yêu cầu nào. Nhưng nếu ông ta phản đối, chuyện này e là không cần nói với ông ta lần thứ hai.
Trịnh Hoài Kiệt nghe thấy thế liền mỉm cười.
- Đúng vậy, Dương Văn Tuyên cổ hủ, năm đó tam tỉ con không phải vì vậy mà coi trọng ông ta sao?
Ông đứng lên, đi lại trong phòng một lát, sau đó dừng chân lại nói: - Dù thế nào, con cũng phải đi thử xem cho dù là ông ta không đồng ý, cũng phải cố gắng tạo quan hệ tốt với ông ta. Đúng rồi, qua hai ngày nữa chính là tiết hàn thực, Dương Văn Tuyên chắc chắn sẽ dẫn Dương Đại Lang đi tới Quảng Vũ sơn bái tế tam tỷ con. Nếu không có gì thay đổi, con hãy dẫn Trịnh Kiền đi cùng Văn Tuyên đi.
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế, liền khom người nói: - Hài nhi hiểu rồi!
Tiết hàn thực tới muộn, thời tiết có chút thay đổi.
Một khắc trước còn nắng chói chang, lát sau đã mưa phùn lất phất.
Dương gia náo nhiệt hẳn lên, trên dưới đều thu dọn hành lý, trong ngoài đều bận rộn.
Dương Thừa Liệt muốn đưa Dương Thủ Văn tới núi Quảng Vũ bái tế người vợ đã chết. Vốn hai người họ không định để lộ ra, nhưng ai ngờ sau khi Dương Thừa Liệt nói cho Tống Thị biết, Tống Thị liền đưa ra yêu cầu, muốn dùng đi bái tế. Theo lời của Tống Thị mà nói: Trịnh tỷ tỷ là tỷ tỷ của nô, A Lang đi bái tế, nô là muội muội nếu không đi há chẳng phải bị xem là vô lễ sao?
Lý do dường như rất đầy đủ.
Đây giống như vợ bé đi bái tế vợ lớn, cho dù là vợ lớn đã mất rồi, người vợ bé này cũng vẫn là vợ bé.
Dương Thừa Liệt đồng ý yêu cầu của Tống Thị, không ngờ quay đầu lại nhìn thấy Dương Thụy cũng dẫn theo Dương Thanh Nô đi tới.
- Các con cũng muốn đi sao?
- Đúng vậy, nếu là đi bái tế mẹ cả, sao con lại không đi chứ?
Được rồi, nói cũng có lý.
Dương Thừa Liệt suy nghĩ một hồi, liền đồng ý.
Nhưng sau đó, Tống Tam Lang lại chạy tới, nói muốn đi cùng.
- Cả nhà chúng ta đi bái tế, ngươi đi làm gì?
- Đại huynh, từ lâu nghe tiếng phong cảnh Quảng Vũ đẹp, lần này thanh minh cũng sắp tới rồi, chúng ta cũng muốn đi ngắm cảnh đẹp Trung Nguyên.
Được rồi, nhà này là muốn đi đạp thanh.
Dương Thừa Liệt dường như không tìm được lý do từ chối, do đó cũng đã đồng ý.
Nhưng cứ như vậy, người càng ngày càng nhiều, Dương Thừa Liệt đơn giản quyết định, để Dương Thị dẫn theo Nhất Nguyệt còn có Dương Mạt Lỵ cùng đ luôn.
Vốn Dương Thừa Liệt còn muốn gọi thêm Cát Đạt, nhưng lại bị Cát Đạt từ chối.
Y không thích hoạt động đạp thanh này. Theo y, so với đạp thanh, thà luyện thương bên bờ sông còn hơn
- Đại huynh, huynh thực sự không đi sao?
Dương Thủ Văn chạy tới hỏi Cát Đạt, chỉ thấy Cát Đạt xua tay liên tục.
Các ngươi đi hết, trong nhà ngay cả một người trông nhà cũng không có, trong nhà cũng không có nhiều tỵ thủy xuân, ngộ nhỡ bị người ta lấy trộm mất, há chẳng phải là sai lầm lớn rồi sao? Ta ở lại có thể trông nhà giúp ngươi, thuận tiện còn có thể luyện thương bên suối.
Lý do này cũng rất hay, Dương Thủ Văn cũng không khuyên nhủ thêm nữa.