Chương 209: Đổi họ
Ban đêm, hành lý đều đã được thu dọn ổn thỏa.
Thanh minh là mùa khiến cho người ta tưởng nhớ tới người thân, cũng là thời điểm tốt nhất để đạp thanh du lịch. Dương Thừa Liệt cũng không lạ lẫm gì Huỳnh Dương. Kiếp trước Dương Thủ Văn cũng chính là người Quản thành. Núi Quảng Võ, kỳ thực chính là Mang sơn được nói tới ở hậu thế, tọa lạc ở bờ nam Hoàng Hà.
Có lẽ Mang sơn ngàn năm sau cũng không khác gì hiện giờ, nhưng lúc này Dương Thủ Văn lại không hề thấy vui chút nào.
Hắn đã chìm vào trong bi thương …. Mặc dù hắn không có chút ấn tượng nào về mẫu thân, nhưng dù sao cũng vẫn là người mẹ đã mang thai 10 tháng, sinh ra hắn. Theo như Dương Thừa Liệt nói thì sau khi mẫu thân sinh hạ ra hắn, sức khỏe vẫn luôn không được tốt. Nghĩ tới cái chết của mẫu thân cũng có liên quan tới hắn, càng khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy ngưỡng mộ người mẹ chưa từng gặp mặt đó.
Mẫu thân chính là mẫu thân.
Quan hệ huyết thống này tuyệt đối không phải chỉ một hai câu có thể bỏ được ngay.
Thấy Dương Thủ Văn có vẻ không vui, mọi người vốn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lúc này lại không dám biểu lộ ra ngoài.
- Nhập Cửu Lang, muộn thế này sao còn tới chứ?
Trời vừa tối, Trịnh Kính Tư lại bỗng nhiên tới thăm.
Thấy Dương gia thu dọn xe ngựa, Trịnh Linh Chi sợ hãi, liền bước lên hỏi thăm.
Dương Thừa Liệt nói:
- Hai ngày nữa là tiết hàn thực, ta chuẩn bị dẫn người nhà đi tới núi Quảng Võ bái tế tam tỷ của đệ. Hủy Tử nói bái tế phải thành kính, cho nên chúng ta chuẩn bị xuất phát sớm chút, tới khi đó ở Tam Hoàng quan ăn chay một ngày, sau đó đi bái tế.
Trịnh Kính Tư nghe xong liền thở phào một tiếng.
Y cho rằng Dương Thừa Liệt phát hiện ra mình sai người đi giám sát, trong lòng không vui chuẩn bị rời đi.
- May mà đêm nay ta tới, nếu không lại tới một chuyến không công rồi.
- Nhập Cửu Lang có chuyện gì sao?
- Đúng vậy, năm nay tế tổ có hai phòng chủ trì, chúng ta cũng không thể tham gia, thấy Thanh minh cũng sắp tới rồi, ta định sẽ cùng ca đi bái tế tam tỷ. Nói ra cũng thật hổ thẹn, tam tỷ an táng ở Quảng Võ hơn 10 năm rồi, đệ lại chưa có cơ hội đi bái tế.
Dương Thừa Liệt nhíu mày, nghi ngờ nhìn Trịnh Kính Tư.
Hồi lâu sau, ông bỗng hỏi:
- Nhập Cửu Lang, đệ có chuyện gì phải không?
- Chuyện này….
Trịnh Kính Tư không ngờ Dương Thừa Liệt lại nhìn ra sơ hở, nhất thời không khỏi thẹn thùng, không biết nên mở lời thế nào.
- Nhập Cửu Lang nếu có chuyện gì cứ nói đi, đừng có dông dài nữa.
Trịnh Kính Tư trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Nói thật, y cũng không biết nên nói thế nào, dù sao đây cũng là muốn Dương Thủ Văn đổi họ, nếu làm không tốt sẽ khiến cho Dương Thừa Liệt nổi giận.
- Bài văn đó của Đại Lang, ta đã đọc rồi!
- Đệ nói….
- Chính là bài văn Ái liên thuyết, không chỉ có ta đọc, gia phụ cũng đã đọc rồi, khen ngợi không ngớt.
Trên vẻ mặt Dương Thừa Liệt lộ rõ vẻ kiêu ngạo, dường như đang nói: Đương nhiên rồi, ngươi cũng không xem xem đó là con trai của ai sao?
- Văn Tuyên, không biết huynh định thế nào với Đại Lang?
- Hử?
- Ta là nói, huynh chuẩn bị để Đại Lang phát triển thế nào?
Mặt Trịnh Kính Tư đỏ bừng lên, nói cũng ấp a ấp úng.
- Đại Lang tài trí hơn người, hơn nữa phẩm chất cao thượng, gia phụ nói nó có tài danh sỹ, thành tựu tương lai chắc chắn là không thể lường trước được.
- Chuyện này….
Dương Thừa Liệt lại do dự.
Nói thực, ông cũng không biết nên quy hoạch tương lai cho Dương Thủ Văn thế nào.
Hứng thú của Dương Thủ Văn quả thực rất phức tạp, nhưng bất luận thế nào cũng không thể chối bỏ được sự thực hắn tài hoa hơn người, võ nghệ cao cường.
Văn võ song toàn!
Điều này nếu Hoàng đế Thái Tông hoặc Hoàng đế Cao Tông còn sống, tuyệt đối sẽ trọng dụng.
Nhưng hiện giờ….
Dương Thừa Liệt đứng lên, bước tới cửa nhìn ra phía ngoài, thấy mọi người đều đang bận rộn, liền quay vào ngồi xuống trước mặt Trịnh Kính Tư.
- Nhập Cửu Lang, nói thực ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đệ cũng đã biết tình hình của ta rồi, không muốn xuất sĩ. Vốn nếu Dương gia còn nhận ta, ta có thể đưa nó về Hoằng Nông. Chỉ dựa vào lực lượng trong tộc, Hủy Tử trở nên nổi danh cũng không phải là chuyện khó, nhưng đệ cũng biết, ta hiện giờ đã không phải là người của Dương Thị tộc nữa rồi.
Nay Thánh nhân bắt đầu trọng dụng con cháu danh môn, cố tình…. Ta thật ra cũng không có sao cả, cuộc đời này có thể có được tam tỷ của đệ là đủ rồi, sớm đã không còn chí lớn gì nữa. Nhưng Hủy Tử thì khác, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nghĩ tới chuyện này.
Dường như là có cơ hội rồi?
Trịnh Kính Tư nghe xong, bỗng phấn chấn tinh thần.
Y trầm ngâm hồi lâu, sắp xếp lại lời nói:
- Văn Tuyên, đệ có một câu không biết có nên nói hay không?
- Nhập Cửu Lang cứ nói đi.
- Lời này của đệ nói ra, có lẽ huynh sẽ không vui.
- Ôi, ta bây giờ đã thành thế này rồi, còn có gì có thể tức giận được nữa chứ?
Trịnh Kính Tư nói:
- Tam tỷ lúc sinh tiền chính là một người xuất sắc nhất trong cuộc đời ta, văn tài xuất chúng, phẩm chất tuyệt vời. Phụ thân ta cũng đã nói nhiều lần, nói nếu tam tỷ là một người con trai, tất có thể trở thành trụ cột của lục phòng, xuất tướng nhập tương tuyệt đối không phải là điều khó.
- Chuyện này, không sai!
Dương Thừa Liệt cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn rất vui.
- Huynh cũng biết, Trịnh gia ta từ khi thành Thái tử tới nay đã được Quan Âm liên lụy, thế cho nên không thể không cẩn trọng hơn, thanh thế ngày càng đi xuống. Từ sau khi Cao Tông lên kế vị, lại ban bố lệnh cấm hôn. Trong bảy họ mười nhà, Trịnh thị ta đã chiếm ba nhà rồi…. Những năm nay, mặc dù Trịnh gia nằm gai nếm mật, nhưng cũng không nề hà mọi nguyên do, mãi vẫn không có nhân tài xuất hiện.
Tới đời ta lại càng như vậy.
Thập cửu ca hiện giờ làm Giáo úy Hà Nam, cùng lắm cuối cùng cũng chỉ làm Tư Mã Hà Nam phủ, muốn tiến lên tiếp nữa thì độ khó càng lớn. Tạp Nhất Lang là thứ sử Hứa Châu, nhưng tài cán không xuất chúng. Phụ thân thấy Tạp Nhất Lang có thể làm được tới vị trí này đã là tốt nhất rồi. Đời chúng ta về cơ bản chính là như vậy, còn đời sau, Trịnh Kiền vẫn còn nhỏ, chưa nói trước được điều gì.
Nói tới đây, Dương Thừa Liệt dường như cũng đã có chút hiểu ra vấn đề.
- Ý của Nhập Cửu Lang là….
Trịnh Kính Tư hít sâu một hơi, cảm giác được áp lực không còn nữa.
- Ý của gia phụ là nếu Dương gia không cho Đại Lang nhận tổ quy tông, Trịnh gia ta bằng lòng tiếp nhận.
Nói ra Đại Lang cũng có huyết thống Trịnh gia ta, chỉ là…. Nếu Văn Tuyên đồng ý, gia phụ bằng lòng bẩm báo lên người lớn trong tộc, phía lục phòng ta, thậm chí toàn bộ Trịnh thị Huỳnh Dương dốc lòng bồi dưỡng Đại Lang. Đương nhiên, nếu Văn Tuyên không tán thành, thì cũng không sao.
Nghe xong lời này, Dương Thừa Liệt chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt đỏ phừng phừng.
Đổi họ?
Đối với một số người mà nói thì không sao cả, nhưng đối với Dương Thừa Liệt từ nhỏ đã có dòng máu con cháu hậu duệ quý tộc trong tận xương tủy đầy kiêu ngạo mà nói, tuyệt đối là một nỗi sỉ nhục lớn. Cho dù ông cũng biết Trịnh gia không có ác ý, nhưng cũng bất giác thấy nổi giận bừng bừng.
Ông trợn tròn mắt lên, trừng mắt nhìn Trịnh Kính Tư.
Khiến cho Trịnh Kính Tư sợ hãi liền nói:
- Gia phụ chỉ là muốn ta thương thảo với Văn Tuyên, tuyệt đối không có ý ép buộc.
Dương Thừa Liệt bình tĩnh trở lại, đứng lên bước ra phía cửa, nhìn vào bóng đêm ngoài sân….
- Nhập Cửu Lang, chuyện này quá bất ngờ, ta nhất thời có chút không chịu nổi.
Như vậy đi, để ta suy nghĩ đã, chờ sau khi chúng ta từ núi Quảng Võ quay về, ta sẽ cho đệ một câu trả lời chính xác, thế nào?
Dương Thừa Liệt nhận được di chúc của phụ thân, không muốn cống hiến cho Lý Đường.
Nhưng vấn đề là ông đã ngoài 40 tuổi rồi, cuộc đời này xem như cũng chính là như vậy, tiền đồ thế nào sớm đã không quan trọng nữa rồi.
Nhưng Hủy Tử thì khác, nó mới 17 tuổi.
Chẳng lẽ lại để nó giống như mình, sống cuộc đời mơ hồ, tầm thường vô vị như vậy sao?
Văn Hi dạy dỗ 15 năm, tổ phủ hơn 10 năm tâm huyết, không dễ dàng gì mới có được Dương Hủy Tử văn võ song toàn như ngày nay….
Để nó theo mình ở quê lặng lẽ sống cuộc đời vô vị, nó thực sự có cam lòng hay không?
Trong khoảnh khắc này, trong đầu Dương Thừa Liệt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cơn tức giận trong lòng cũng đã dần bình thường trở lại.