Chương 210: Trịnh Thập Tam Lang
Đề nghị của Trịnh gia, đối với Dương Thừa Liệt mà nói dường như không phải là không thể tiếp nhận được.
Đương nhiên, điều này có liên quan tới mối quan hệ giữa Trịnh gia và Dương Thừa Liệt. Tương tự như vậy là năm họ bảy nhà lớn, đổi lại là bất kỳ gia tộc nào khác, ví dụ như Thôi thị, ví dụ như Vương thị. Dương Thừa Liệt tuyệt đối không nói thêm gì nữa, rút đao quyết đấu với đối phương.
Nhưng Trịnh gia….
Trịnh gia làm như vậy không có ác ý!
Điểm này Dương Thừa Liệt rất hiểu.
Trịnh gia cần có người dẫn đầu, cần có một người đại diện.
Trong bốn đời con cháu, ví dụ như Trịnh Kiền, ví dụ như Trịnh Lượng thật ra đều có khả năng trở thành lực lượng phục hưng Trịnh gia. Nhưng tuổi tác của chúng bây giờ còn quá nhỏ. Trịnh Kiền mới 8 tuổi, muốn trở thành người gánh vác trách nhiệm, nếu không có cơ duyên đặc biệt, ít nhất cũng phải phấn đấu 20 năm. Mà lúc đó, Trịnh Linh Chi vẫn còn tại vị? Trịnh Trường Dụ có thể giúp đỡ không? Suy nghĩ của Trịnh Hoài Kiệt còn sâu xa hơn người bình thường. Ông phải làm tốt công tác phòng ngừa chu đáo mới được.
Nếu Dương Thủ Văn có thể đổi họ, quy về cửa Trịnh gia.
Năm nay hắn 17 tuổi, chỉ dựa vào sức mạnh của Trịnh gia, không cần 5 năm có thể khiến cho hắn nổi danh, nổi tiếng gần xa.
Hai mươi năm nữa, Dương Thủ Văn mới 40 tuổi, nói không chừng có thể vào trung khu. Còn đám người Trịnh Kiền cũng đã trưởng thành rồi, đúng lúc có thể ở bên ngoài hô ứng với Dương Thủ Văn. Cứ như vậy, Trịnh gia đừng nói quật khởi, cho dù là trở thành số 1 ngũ họ cũng không phải là chuyện không thể. Điều này đối với Trịnh gia mà nói, đối với Dương Thủ Văn mà nói là một cục diện hai bên cùng thắng.
Dương Thừa Liệt cảm thấy rối rắm, khó chịu.
Còn tâm tình của Trịnh Kính Tư lại rất tốt, bởi vì dù Dương Thừa Liệt ban đầu biểu hiện kích động chút, nhưng lại không thẳng thắn từ chối.
Điều đó chứng tỏ, hấp dẫn!
Trịnh Kính Tư tương tự cũng là con cháu quý tộc, cũng là phụ mẫu người ta, cũng có lúc nản chí ngã lòng.
Dương Thừa Liệt dù có phản ứng thế nào, y cũng đều không thể trách được. Bởi vì y có thể đứng ở góc độ của người cha để hiểu được suy nghĩ của Dương Thừa Liệt.
Chuyện này, đối với Trịnh gia cũng tốt, đối với Dương Thủ Văn cũng tốt, đều không có gì là xấu cả.
Duy nhất có thể ảnh hưởng tới e rằng chính là Dương Thừa Liệt. Bởi vì ông làm như vậy đồng nghĩa với việc tán thành ở rể Trịnh gia rồi.
Cho dù tương lai Dương Thủ Văn có thành đạt thế nào cũng đều là vết nhơ của Dương Thừa Liệt.
Tương tự như vậy, một khi Dương Thừa Liệt đồng ý, cuộc đời này của ông cũng đừng nghĩ quay về Dương gia nữa….
Văn Tuyên đại ca, quả thực không dễ dàng gì!
Trịnh Kính Tư đi ra khỏi Dương phủ, tâm tình cũng có chút không còn bình tĩnh nữa.
Quay đầu lại nhìn Trịnh Kiền bên cạnh mình, y bỗng đưa tay ra, xoa xoa đầu Trịnh Kiền.
Nếu ta có một ngày ở vào vị trí của Văn Tuyên đại ca, vì Thập Tam Lang, ta có chịu được nỗi nhục này của Văn Tuyên đại ca không?
- Cha, cha làm gì thế? Làm tóc con rối tung lên rồi!
Trịnh Kiền không biết vừa rồi ở Dương gia đã xảy ra chuyện gì, bị cha làm cho như vậy không nhịn nổi liền bất mãn kêu lên.
Được rồi!
Trịnh Kính Tư không nhịn nổi liền bật cười.
Nếu ta ở vào vị trí tương tự như Văn Tuyên đại ca, vì Thập Tam Lang, cho dù là có ấm ức hơn nữa, ta cũng làm.
Y đang định lên tiếng, bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
- Nhập Cửu thúc xin dừng bước.
Trịnh Kính Tư dừng lại, quay đầu lại nhìn, thấy Dương Thủ Văn từ trong cửa chạy ra.
- Nghe phụ thân nói Nhập Cửu thúc ngày mai muốn cùng chúng ta tới núi Quảng Võ?
Nhìn thấy Dương Thủ Văn, Trịnh Kính Tư liền mỉm cười.
- Đúng vậy, lẽ nào Đại Lang không muốn ta đi cùng?
Sau này có lẽ là kỳ lân nhi của Trịnh gia ta.
Nói không chừng Thập Tam Lang sau này cũng còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của hắn nữa.
Dương Thủ Văn nói:
- Thật ra không phải thế, kỳ thực cháu đuổi theo là có chuyện muốn nhờ Nhập Cửu thúc.
- Có chuyện gì?
Khuôn mặt thanh tú của Dương Thủ Văn bỗng đỏ bừng lên. Hắn gãi gãi đầu khẽ nói:
- Nhà cháu từ Xương Bình chuyển tới, ở Huỳnh Dương không có cơ nghiệp gì, phụ thân cháu lại là người cực kỳ kiêu ngạo, chỉ e là không bằng lòng nhận sự giúp đỡ của cậu.
Cho nên, cháu muốn giúp phụ thân cháu làm chút gia nghiệp.
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế, không khỏi bật cười.
- Chuyện này có gì khó khăn chứ, Trịnh gia ta dù không phải là giàu có, nhưng mấy trăm năm qua cũng có chút gia nghiệp.
Chờ lần này từ núi Quảng Võ trở về, ta sẽ giúp Văn Tuyên chút đất đai, dù không nhiều, nhưng khoảng trăm khoảnh đất tốt cũng không thành vấn đề.
Cho dù Dương Thủ Văn không nói, sau này chỉ cần hắn đổi thành họ Trịnh, Trịnh gia cũng sẽ phải bồi thường cho Dương Thừa Liệt.
Điều này đối với Trịnh Kính Tư mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Nào ngờ Dương Thủ Văn lại liên tục xua tay, nghiêm chỉnh nói:
- Nhập Cửu thúc hiểu lầm rồi, cháu không cần đất đai, tin chắc phụ thân cháu cũng không cần. Có câu là đại trượng phu sống trên đời sao có thể lấy của xin ăn? Cần sản nghiệp, chúng cháu có thể dựa vào bản thân mình làm ra. Cháu chỉ muốn hỏi thăm một chút, Huỳnh Dương này có người thợ nấu rượu nào, tốt nhất là hiểu được cách nấu rượu thế nào?
Không giấu gì Nhập Cửu thúc, lần trước cháu ở U Châu, Đô đốc Tiết Nột cũng đã có hẹn ước, chỉ cần nấu được rượu ngon thì có thể buôn bán ở U Châu.
Chỉ là cháu không biết nấu rượu, cũng không biết làm thế nào để xây hầm. Huỳnh Dương là thành cổ nghìn năm, có thể có được loại rượu nổi tiếng, không dưới trăm loại, nhiều rượu như vậy, cháu tin chắc không thể kinh doanh thịnh vượng. Nếu thợ thủ công không có tài kinh doanh, nhưng lại biết cách ủ rượu, nhờ Nhập Cửu thúc giới thiệu. Người phải thật thà đáng tin cậy, nếu có bí pháp, cháu sẽ trả giá cao.
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế, bỗng ngây người ra.
Dưới ánh trăng, y nhìn thấy khuôn mặt đầy tự tin của Dương Thủ Văn. Càng cảm thấy quyết định của phụ thân thực sự là quá lợi hại.
Tiết Nột là ai?
Đó là nhân tài kiệt xuất trong đám con cháu hậu duệ quý tộc danh môn, thậm chí ngay cả con cháu Lý dược sư Lý Tĩnh, mà Đại tướng quân Phụng Thần Vệ Lý Nguyên Phương hiện tại cũng không thể sánh kịp. Hắn ta vừa mới lên làm Đô đốc U Châu, Dương Thủ Văn đã nhận được sự trọng dụng của Tiết Nột rồi sao? Như vậy Trịnh Kính Tư không những cảm khái, mà nhân vật như vậy Trịnh gia cũng chỉ cần bồi dưỡng chút ít, một ngày nào đó tất nhiên có thể xuất tướng rồi.
Nên nhớ, trong chốn quan trường, mạng lưới quan hệ thậm chí còn quan trọng hơn cái tài.
- Chuyện này, ta đồng ý.
Nụ cười trên mặt Trịnh Kính Tư càng ngày càng tươi, gật đầu lia lịa.
Dương Thủ Văn càng xuất sắc, khả năng phục hưng của Trịnh gia càng lớn. Cho dù hắn không bằng lòng đổi họ, chỉ dựa vào quan hệ này của tam tỷ, cũng có thể khiến cho Trịnh gia thu lợi rồi.
- Ta nhớ thị trấn Long Tuyền cách phía đông thành 15 dặm có một cao thủ ủ rượu.
Người đó tên là Lộc Vị Cửu. Rượu của người này ủ thậm chí còn ngon hơn Tị Thủy Xuân. Chỉ là người đó quá cổ hủ, hơn nữa tính tình lại táo bạo, cho nên đã đắc tội với Tị Thủy Xuân, rượu ngon khó xuất ra khỏi thị trấn Long Tuyền. Ta cũng đã từng uống rượu của ông ta, quả thực là rượu ngon…. Nếu Đại Lang thấy được, chờ sau khi chúng ta từ núi Quảng Võ quay về, ta sẽ bảo hắn ta tới tìm cháu. Tới khi đó, cháu có thể khảo nghiệm.
- Được không?
Dương Thủ Văn bỗng hưng phấn hẳn lên.
Chỉ có thể giải quyết được vấn đề ủ rượu, chỉ dựa vào đại sát khí trưng cất này cũng có thể dễ dàng giải quyết được khốn cảnh mà hắn đang phải đối mặt.
Chỉ là, Trịnh Kính Tư đồng ý thoải mái như vậy, khiến cho Dương Thủ Văn cũng có chút nghi ngờ.
Từ Nam Bắc triều tới nay, thợ thủ công có tay nghề xuất sắc như vậy phần lớn đều bị môn phiệt thế gia khống chế. Trịnh Kính Tư vui vẻ tìm người ta tới liệu có phải còn có mưu đồ gì khác không?
Nhưng, nỗi nghi ngờ trong lòng Dương Thủ Văn lại không có thể hiện ra mặt.
Trịnh Kính Tư nói:
- Điều này rất đơn giản, Đại Lang không cần phải bận tâm.
- Như vậy thì cháu cảm ơn Nhập Cửu thúc.
Trịnh Kính Tư cũng có biệt viện ở ngoại thành, hơn nữa còn cách thôn trang không xa.
Trên đường trở về, Trịnh Kiền bỗng lên tiếng:
- Cha, liệu có phải có việc muốn cầu cạnh Hủy Tử ca ca không?
- Vì sao lại nói như vậy?
Trịnh Kính Tư sửng sốt, hoang mang nhìn Trịnh Kiền.
Lại thấy mũi Trịnh Kiền nhăn lại, dáng vẻ khinh bỉ.
- Hủy Tử ca ca vừa mới mở lời, cha đã đồng ý rồi…. Hôm nay khi con nghe người ta giảng “Tả truyện”, nói: Đem việc cầu người, thì trước tiên phải hạ. Phụ thân, biểu hiện của phụ thân quá rõ ràng rồi, ngay cả con cũng có thể nhìn ra cha có chuyện, càng không nói tới Hủy Tử ca ca. Ca ấy nhất định ra nhìn ra cha có mục đích khác rồi.
Lời này của Trịnh Kiền không hề có chút khách khí nào.
Nhưng Trịnh Kính Tư đã lộ rõ vẻ vui mừng, không những không tức giận, ngược lại còn ôm lấy Trịnh Kiền.
- Con trai ta đã nghe hiểu “Tả truyện” rồi sao?
Bằng tuổi này của Trịnh Kiền, thường thì vẫn ở giai đoạn vỡ lòng.
Dù sao trong ký ức của Trịnh Kính Tư, y cũng là tới 12 tuổi mới bắt đầu do tam tỷ dạy “Thiên tự văn”. Mười lăm tuổi mới chính thức tiếp xúc với kinh điển. Về phần bắt đầu học Tả truyện đã là chuyện vào khoảng 20 tuổi rồi…. Quá trình học tập này thích hợp với đại đa số mọi người. Người thông minh một chút nói không chừng thì 10 tuổi bắt đầu học Thiên tự văn.
Nhưng Trịnh Kiền mới 8 tuổi, nó lại có thể nghe hiểu chuyện trong Tả truyện rồi sao?
Đứa bé này hay là giống như Dương Đại Lang, cũng là một kỳ tài?
Ai ngờ Trịnh Kiền lại có vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Cha quá xem thường hài nhi rồi. Hài nhi dù không có tài hoa xuất chúng như Hủy Tử ca ca, nhưng “Tả truyện” thì có gì mà khó hiểu? Nhưng hài nhi nghe được, để hài nhi đọc thì lại không nhận được ra nhiều chữ.
Điều này cũng đã đủ rồi, đủ rồi!
Trịnh Kính Tư ôm lấy Trịnh Kiền, không kìm nổi bật cười ha hả….