Chương 212: Tam Hoàng quan (2)
Sắp tới tiết Hàn Thực, thời tiết biến đổi.
Buổi sáng lúc ra cửa, mặt trời vẫn chiếu rực rỡ, nào ngờ mới đi được vài dặm đường, đã thấy mây đen từ phía chân trời kéo tới.
Dương Thủ Văn vội vàng lấy áo tơi trên xe xuống, đưa cho hai cha con Trịnh Kính Tư.
- Nhập cửu thúc, chúng ta lập tức tăng cường ra roi, gấp rút chạy đi, tranh thủ tới Tam Hoàng quan trước lúc trời đổ mưa.
Trịnh Kính Tư đang cười cười nói nói với Dương Thừa Liệt, nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, cũng không dám trì hoãn, vội vàng cầm lấy áo tơi.
Ông ta đưa Trịnh Kiền lên xe, rồi cột con lừa trắng ở sau xe.
- Tam cữu (cậu Ba), chúng ta nhanh một chút đi.
Dương Thủ Văn nói xong, chúm miệng huýt gió, Đại Ngọc từ không trung bay tới, vững vàng đậu vào vai hắn.
Tống Tam Lang và Tống Bình đánh hai chiếc xe ngựa, bốn con chó và một con khỉ lần lượt nhảy lên xe.
Cùng với tiếng hô quát, xe ngựa lập tức tăng tốc độ.
Ba người Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư cưỡi ngựa chạy ở hai bên xe, thúc ngựa chạy vội.
Ầm ầm!
Sấm mùa xuân nổ vang.
Xe ngựa mới đến chân núi, một cơn mưa to lập tức trút xuống.
Tam Hoàng quan ở giữa sườn núi của Quảng Võ sơn, lúc này mưa rất to, đoàn người bất đắc dĩ, đành trú mưa trong chòi nghỉ mát ở chân núi.
Trận mưa này đến rất đột ngột, đi cũng rất nhanh.
Chỉ kéo dài chừng mười phút, mưa đã tạnh, nhưng mây đen vẫn chưa tan.
Đám Dương Thủ Văn gửi xe ngựa lại ở thôn trang dưới chân núi, đoàn người đi dọc theo con đường núi lầy lội, tiến lên núi.
Sau cơn mưa, Quảng Võ sơn bị che phủ bởi một làn sương khói mỏng, trong làn hơi nước ẩm ướt chảy đầm đìa, từ xa nhìn lại, giống như sương mù lượn lờ…
Dương Thủ Văn ôm Nhất Nguyệt vào ngực, Dương Mạt Lỵ theo phía sau hắn, lưng còn đeo một bọc lớn.
Hắn đi ở phía trước, bốn con khỉ chạy băng băng trên sơn đạo, vui vẻ kêu chí chóe, trong phút chốc cả người dính đầy bùn sình, trông hết sức dơ bẩn.
- Văn Tuyên, chờ qua tiết Thanh Minh, có thể để Thập Tam lang đến chỗ ngươi không?
Trịnh Kính Tư và Dương Thừa Liệt đi ở phía sau cùng, vừa đi vừa nói chuyện.
- Làm gì?
- Thật không dám dấu diếm, Hôm qua ta mới phát hiện, thiên tư của Thập Tam lang không tầm thường.
- Vốn ta định tìm thầy dạy cho hắn, nhưng sau đó lại nghĩ, đã có Đại lang, cần gì phải lo lắng suy nghĩ? Tài hoa của Đại lang đã được chứng minh, vả lại tính cách cao thượng. Thập Tam lang đi theo hắn, ta cũng có thể yên tâm.
- Đây cũng không phải việc khó. Nếu Nhập Cửu lang không chê Hủy Tử tuổi nhỏ, thì để Thập Tam lang đưa tới đi.
Trịnh Kính Tư nghe vậy, liền mỉm cười.
Hiện giờ tâm trạng của y rất tốt, thứ nhất là việc Dương Thủ Văn đổi họ, dường như có hy vọng; thứ hai, là về Trịnh Kiền. Tối hôm qua, sau khi về nhà, y kiểm tra sức học của Trịnh Kiền một hồi, nhận thấy đứa bé này thật sự rất trí tuệ, có thể học một biết mười, hơn nữa còn có thể đọc qua một lượt là nhớ.
Đây chính là biểu hiện của một thần đồng!
Có Dương Thủ Văn chống đỡ phía trước, nhân khi nhà mình còn có một chút ảnh hưởng ở triều đình, trong thời gian mười năm, có thể đưa nó ra trước sân khấu.
Hai mươi năm sau, coi như Trịnh Kiền đã trưởng thành.
Lúc đó, trước có Dương Thủ Văn, sau có Trịnh Kiền, chi thứ sáu Trịnh gia ngày một ngày hai sẽ cường thịnh.
Tuy nhiên, Trịnh Kính Tư cũng nhìn ra được, Dương Thừa Liệt không mấy hứng thú đối với việc này.
Y có thể hiểu được tâm tình của Dương Thừa Liệt lúc này, trơ mắt nhìn con trai cưng đổi họ, e rằng trong lòng ông ta không thể cảm thấy dễ chịu.
Tam Hoàng quan tọa lạc ở giữa sươn núi Quảng Võ sơn, là một tự quan (tự: chùa; quan: đạo quán, tức miếu thờ Phật và các nhân vật nổi tiếng trong lịch sử) có lịch sử mấy trăm năm.
Sự tồn tại của nó bắt đầu từ pho tượng Tam Hoàng trên Quảng Võ sơn. Nghe nói thời thượng cổ, các vị Tam Hoàng lần lượt du ngoạn Quảng Võ sơn, cho nên người đời sau tạc tượng thờ ở nơi này. Tuy nhiên, diện tích Tam Hoàng quan cũng không quá lớn, tổng cộng chỉ có mười hai gian phòng. Trong tự quan, tính cả ông từ, chỉ có tổng cộng sáu người, đèn nhang cũng không thể nói là dồi dào, tuy nhiên được cái là thanh tĩnh.
Trịnh Kính Tư đứng ra, ông từ của Tam Hoàng quan đương nhiên sẽ không từ chối.
Phòng không nhiều lắm, coi như đám Dương Thủ Văn bao toàn bộ Tam Hoàng quan. Điều này nhất định mang lại một khoản tiền nhang đèn lớn cho Tam Hoàng quan.
- Hôm nay, chúng ta sẽ không lên núi.
Dương Thừa Liệt nhìn sắc trời bên ngoài, trầm giọng nói:
- Ở đây trai giới một ngày, đợi sáng sớm mai liền lên bái tế.
Trịnh Kính Tư cũng tỏ vẻ tán thành:
- Sắp xếp như vậy rất tốt.
Dương Thủ Văn càng không phản đối, sau khi tới Tam Hoàng quan, liền thích thú quan sát Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư, hắn có cảm giác dường như hai người này có chuyện gì giấu hắn. Ánh mắt hắn rất sắc sảo, cũng làm cho Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư có cảm giác không thoải mái lắm. Cũng may, lúc này đột nhiên Nhất Nguyệt khóc nức lên, Dương Thủ Văn vội bế nó đi tìm Dương thị, Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư thở phào nhẹ nhõm.
- Nhập Cửu lang, chuyện kia, đợi trở về rồi hãy nói.
- Sao?
- Hủy Tử rất cơ trí, tối hôm qua liền chạy tới tìm ta hỏi.
- Nếu cho hắn biết ý đồ của ngươi, với tính tình của hắn, làm không khéo sẽ gặp rắc rối. Đợi qua tiết Thanh Minh, ta dẫn hắn đến nhà, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp giải quyết sự việc cho thỏa đáng, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Giọng Dương Thừa Liệt hơi chua xót.
Ông ta có cảm giác, mình làm như vậy chẳng khác nào bán đi đứa con.
Trịnh Kính Tư hiểu cảm nhận trong lòng ông ta, thấp giọng nói:
- Nếu đã như vậy, thì cứ theo như lời Văn Tuyên đại ca đi.
Lúc này, tiếng Tống thị vang lên từ ngoài cửa, ăn cơm được rồi!
Dựa vào mặt chữ, có thể hiểu được ý nghĩa của tết Hàn Thực.
Trong vòng mấy ngày bắt đầu tết Hàn Thực, là không được nhóm lửa nấu cơm, chỉ có thể ăn một số món ăn lạnh đã chuẩn bị từ trước. Dương thị mang đến cơm nắm muối vừng, Tống thị cũng làm sẵn bánh Tiểu Xuân hơi nhạt, sau khi ăn xong, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên Quảng Võ sơn một màu đen kịt, giơ tay ra trước mặt không nhìn thấy ngón.
Dưới chân núi, mấy bóng đen từ trong thôn đi ra.
Người cầm đầu nói bằng giọng đặc sệt giọng địa phương:
- Thất lang.
- Ở đây.
- Chúng ta ở chỗ này tiếp tục theo dõi, ngươi lập tức trở về, nói với chủ nhân, những người đó tá túc ở Tam Hoàng quan, chúng ta nên hành động như thế nào?
- Vâng.
Một bóng đen xoay người, biến mất trong thôn trang. Chỉ trong chốc lát, một con khoái mã gấp gáp phóng đi.
Những bóng đen còn lại tụ tập trong chòi nghỉ mát ở chân núi, ngước nhìn lên núi phía xa xa.
Chỉ có điều, đứng ở chân núi, không thấy được gì ngoài một màu tối đen.
- Sau khi hừng đông, Nhị lang cùng ta lên núi thăm dò một chút.
Giọng nói đặc sệt khẩu âm địa phương lại cất lên:
- Đêm nay mọi người ở trong này thay phiên nhau theo dõi, tối như thế này, chắc bọn họ sẽ không xuống núi. Dán mắt trông chừng bọn họ, không được có sơ sẩy đâu! Ngày mai, sau khi ta lên núi nghe ngóng tin tức, sẽ chờ chủ nhân đưa ra quyết định.
- Mọi người chịu khó một chút, lần này chủ nhân đã xuất ra một khoản tiền lớn, tên Dương đại lang kia không thể thoát được đâu.
- Ông anh yên tâm, bọn ta hiểu rồi.
Mọi người cùng kêu lên đáp ứng. Hai bóng đen từ trong đình đi ra, trong phút chốc lập tức biến mất trong sơn thôn.
Một đêm yên lành trôi qua, trời vừa tảng sáng, Dương Thủ Văn đã rời giường rửa mặt.
Mây đen càng lúc càng nặng, tập trung trên bầu trời, khiến người ta có cảm giác nặng nề.
Hắn rửa mặt qua loa, thả cho Đại Ngọc bay đi, rồi dẫn bốn con chó và chú khỉ đi ra khỏi cửa chùa.
Vừa mới giờ Mẹo, hơn nữa sắc trời còn u ám, tầm nhìn cũng không được rõ lắm.
Dương Thủ Văn vươn vai duỗi người trước cửa chùa một lát, chạy một vòng quanh chùa, rồi trở về.
Lúc này, đám Dương Thừa Liệt cũng đã rời giường.
Dương Thừa Liệt xách một cái bao, Tống thị và Dương thị, mỗi người mang theo một cái rổ, bên trong bày sẵn hương, nến và đồ cúng tế.
- Hủy Tử, chúng ta lên núi đi.
Dương Thủ Văn đáp ứng, nhận lấy túi đựng thương từ tay Dương Mạt Lỵ.
Sau khi từ tái bắc trở về, hắn đã tạo thành thói quen này. Có lẽ không giống như kiểu “thương không bao giờ rời thân” như A Bố Tư Cát Đạt, nhưng lúc ra cửa, dù sao Dương Thủ Văn vẫn quen mang theo túi thương. Chẳng vì lý dó gì, hay nói cách khác, đó chỉ là thói quen mà thôi. Hắn đeo túi thương lên lưng, lại cầm lấy cái bao từ Dương Thừa Liệt, cảm thấy nặng trịch.
- Phụ thân, trong này là cái gì?
Dương Thừa Liệt cười:
- Khi còn sống, mẹ con rất thích đọc sách, bây giờ Hủy Tử viết “Tây Du”, cũng nên cho mẹ con đọc. Yên tâm đi, đây là bản do ta chép lại. Mặc dù cha của ngươi không có tài văn chương gì, nhưng cũng hiểu biết chữ nghĩa.
- Hủy Tử đã viết sách rồi sao?
Trịnh Kính Tư ở bên cạnh nghe vậy, liền giật mình, không rõ cho nên cất tiếng hỏi.
Thời đại này, viết sách không phải là chuyện nhỏ…Tuy Dương Thủ Văn mới mười bảy tuổi, nhưng hắn có thể viết được ‘Ái Liên Thuyết”, hẳn sách hắn viết cũng không kém.
Dương Thừa Liệt đáp:
- Nhập Cửu lang, Hủy Tử không viết loại sách mà ngươi nghĩ đâu, bất quá chỉ là truyện yêu ma quỷ quái.
- Thật sao? Lúc trở về, ta muốn được đọc.
Trịnh Kính Tư cũng không cho là Dương Thừa Liệt nói đúng, nên biết rằng những chuyện yêu ma quỷ quái đã được lưu truyền từ rất lâu, thời Đông Tấn còn có “Sưu Thần Ký” rất nổi tiếng, người đọc sách cũng thích lật xem vào lúc rảnh rỗi, từ đó rút ra những cảm nhận khác.
- Sách của Hủy Tử vốn là “Đại Đường Tây Vực Ký”. Một cuốn sách ghi chép truyện thần tiên ma quái, do pháp sư Huyền Trang để lại. Lúc ở Xương Bình, hắn đã bắt đầu viết, ta rất thích, Thanh Nô và Nhị lang cũng rất say mê.
Trịnh Kiền ở gần đó, đột nhiên xen vào:
- Nếu là sách dựa theo “Đại Đường Tây Vực Ký”, hẳn là viết về chuyện pháp sư Huyền Trang đi thỉnh kinh?
- Thập tam lang cũng biết chuyện Huyền Trang cầu pháp sao?
Nào ngờ, Trịnh Kiền lại bĩu môi, lộ vẻ khinh thường:
- Con đã xem Đại Đường Tây Vực Ký rồi, văn rất trúc trắc, không có gì thú vị. Nếu sách này dựa theo Đại Đường Tây Vực Ký, con nghĩ cũng không có gì hay để xem, không xem cũng được.
Tiểu tử thối này hết sức kiêu ngạo!
Dương Thủ Văn không kìm được, liếc nhìn Trịnh Kiền một cái, thấy nó hừ một tiếng, ưỡn ngực ra.
Tiểu tử này có thiên tư rất cao, hơn nữa thế gia đại tộc hun đúc, càng làm cho nó có vẻ kiêu ngạo khắc hẳn người thường. Thời gian gần đây, thường xuyên nghe người trong họ nhắc tới tên Dương Thủ Văn, cũng làm cho nó sinh ra ác cảm đối với hắn.
Dương Thủ Văn cũng không để ý, chỉ nhìn nó một cái, rồi rời khỏi tự quan.
Nhưng Dương Thủ Văn không để ý, không có nghĩa Dương Thanh Nô và Dương Thụy nghe Trịnh Kiền nói như vậy mà không có phản ứng.
- Ngươi biết cái gì, sách của Hủy Tử ca ca viết là hay nhất, ngay cả mẹ ta cũng nói, sách hắn viết thật hấp dẫn.
- Hừ, đó là do các ngươi có tầm mắt nông cạn.
- Này, này, này, ngươi có gan lập lại lần nữa không? Ta cho ngươi biết, ở Bình Cức, ta là người nhìn thấu quỷ kế của người Đột Quyết, lập được đại công. Ta nói sách do đại huynh viết rất hay, nếu ngươi dám nói linh tinh, cũng đừng trách ta không khách khí đối với ngươi.
Dương Thụy hết sức phẫn nộ, vung nắm tay lên.
Gã lớn hơn Trịnh Kiền sáu tuổi, thoạt trông cũng khá cường tráng.
Thấy gã giương nanh múa vuốt, Trịnh Kiền cũng hơi sợ, nhưng sau đó lại hừ một tiếng, ra cái vẻ “không thèm nói chuyện với ngươi”.
Lát nữa trở về, nhất định phải xem cuốn sách kia.
Nếu viết hay thì thôi, nếu không…Hừ!