Chương 226: Năm ấy mười tám (1)
Ngày mười sáu tháng ba, đã qua Tết Hàn Thực rất nhiều ngày.
Tuy nhiên, khí trời vẫn không tốt hơn chút nào, mưa rả rích liên tục hơn mười ngày làm cho cả xương cốt cũng ẩm ướt, vừa cử động liền kêu răng rắc. Cuối cùng thì cũng hết mưa, mặt trời cũng xuất hiện, ánh dương quang chiếu khắp nơi nơi.
Hoa đào, hoa hạnh trên núi Thạch Thành bị mưa quét gió thổi rơi rụng hỗn loạn cả một vùng.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ thung lũng giống như bị bao phủ bởi màu hồng, màu đỏ trên các ngọn núi, khiến cho người ta nhìn càng thêm phiền muộn.
- Hủy Tử, cẩn thận một chút.
Dương thị từ từ buông cánh tay Dương Thủ Văn. Hắn chống hai cây gậy, từ trong phòng khách chậm rãi đi ra.
Cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu lên người thật thoải mái.
Dương Thủ Văn chống gậy đứng ở cửa, ngẩng đầu hít lấy khí trời.
Ừm, đây chính là hương vị của ánh mặt trời!
Từ sau khi Dương Thủ Văn bị thương, trong tiểu viện này liền trở nên náo nhiệt.
Dương thị và Dương Mạt Lỵ vốn ở nơi này, lại thêm Nhất Nguyệt và Tiểu Kim, cùng với bốn con chó Ngộ Không và Hải Đông Thanh cũng coi như không quá chật chội. Nhưng khi A Bố Tư Cát Đạt từ Huỳnh Dương quay về, không nói gì cũng dọn qua luôn.
Đến lúc này, ba gian phòng đều đầy cả, tất cả đều ở lại.
Hải Đông Thanh và bọn Ngộ Không, lúc đầu xem như kẻ thù, sau này cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Sao lại có một con khỉ nghịch ngợm đến như thế chứ, cả ngày nhảy lên nhảy xuống. Dường như Tiểu Kim rất biết rõ thân phận của mình. Nó cũng không được Dương Thủ Văn chào đón cho lắm. Nhưng mà nó có Nhất Nguyệt làm đồng bọn với nó, cũng là chỗ dựa vững chắc cho nó.
Dương Thủ Văn rất thích Nhất Nguyệt, Dương thị cũng vậy.
Ỷ có Nhất Nguyệt làm chỗ dựa, Tiểu Kim trở nên có chút quá quắt.
Ví dụ như, nó bất ngờ nhảy lên lưng của Ngộ Không, níu lấy lỗ tai của Ngộ Không, không ngừng kêu chí chóe. Nhưng Ngộ Không có lai lịch gì chứ? Chủ của nó là Dương Thủ Văn! Hơn nữa, nó còn có ba huynh đệ, sao có thể ngồi im nhìn xem lão ca của chúng bị một con khỉ ức hiếp? Được rồi, tuy rằng lão ca của chúng nó chiếm đoạt danh tiếng của tổ tiên Tiểu Kim, nhưng loại sự tình này sao lại có thể ngồi im không giúp được chứ.
Kết quả là bọn Bát Giới cùng với Ngộ Không ở hai bên trái phải định xử lý Tiểu Kim.
Ngộ Không xuất ra bao nhiêu chiêu số nhưng cũng không bắt được Tiểu Kim.
Tiểu Kim rất thông minh!
Phải biết rằng, nó vốn là thủ lĩnh trong đoàn xiếc đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp... Khỉ kêu, chó sủa làm cho trong tiểu viện náo loạn cả lên. Dương Thủ Văn vốn định hít một chút không khí trong lành, nhưng gặp tình huống như vậy chợt cảm thấy bực bội.
- Đại Ngọc!
Hắn mở miệng huýt sáo một tiếng.
Đại Ngọc vốn đang ở trên tàng cây xem náo nhiệt. Nghe mệnh lệnh của Dương Thủ Văn lập tức lao xuống.
Lần này, con khỉ luống cuống.
Nó gần như là vừa lăn vừa bò từ trên mình Ngộ Không xuống, hoảng hốt chạy bừa đến cửa hiên. Nhưng Cát Đạt đang làm thủy lặc cương, nó muốn trốn cạnh Cát Đạt lại làm rối loạn các công cụ Cát Đạt đặt ở bên cạnh. Lần này lại chọc giận Cát Đạt, y đưa tay một phát bắt được cổ con khỉ ném ra ngoài, đúng lúc rơi vào đầu của Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ lúc này đang thích thú cầm một cái chân gà bóng nhẫy. Con khỉ chụp lấy đầu của y khiến cho y sẩy tay làm rớt chân gà xuống đất.
Đây là một người xem thức ăn như sinh mạng nha!
- Tiểu Kim!
Dương Mạt Lỵ nổi giận gầm lên một tiếng, định chộp lấy con khỉ.
Con khỉ nọ thấy vậy vội vàng cướp đường mà chạy. Nó rốt cục nhìn thấy Nhất Nguyệt, vừa lăn vừa bò chạy về phía Nhất Nguyệt. Nhưng nó chưa tới gần được Dương thị thì một bàn tay to lớn đã bắt được cổ của nó. Con khỉ kêu chí chóe trên không trung dường như là cầu cứu Nhất Nguyệt. Tuy nhiên, bộ dáng chật vật này của nó lại khiến cho Nhất Nguyệt cười hi hi không ngừng, bật cười lộ ra hai cái răng nhỏ xinh.
Một tay Dương Thủ Văn chộp lấy cổ của nó, hung ác nói:
- Dương Mạt Lỵ, ném nó ra ngoài cho ta.
Đồ khốn khiếp này quá mức ầm ĩ rồi, náo loạn ngay cả lũ chó cũng không ưa.
Tiểu Kim đến lúc này cũng trở nên ngoan ngoãn rồi... Nó ở trong tay của Dương Mạt Lỵ kêu gào thảm thiết, đôi mắt trông mong nhìn về phía Dương thị, còn làm ra vẻ mặt khổ sở.
Dương thị không thể nhịn cười, ôm Nhất Nguyệt đi tới.
- Dương Mạt Lỵ, giao nó cho ta đi, ta dẫn cậu đi lấy thức ăn.
Dương Mạt Lỵ liếc nhìn Dương Thủ Văn, thấy Dương Thủ Văn gật đầu, liền bỏ con khỉ ra.
Con khỉ kia vừa thấy nới lỏng một chút liền bò tới trên vai của Dương thị. Kêu két két, dường như là kể khổ với Dương thị.
- Ngươi nha!
Đúng là con khỉ nghịch ngợm, Dương thị cũng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể cảnh cáo nói:
- Lần này ta giúp ngươi, nếu như lần sau còn nghịch ngợm, sẽ cho Đại Ngọc đến trừng phạt ngươi.
Con khỉ dường như nghe hiểu lời nói của Dương thị, liên tục gật đầu, vùi đầu vào cổ của Dương thị.
Bộ dáng nịnh nọt như vậy khiến cho Dương Thủ Văn bị kích động lại muốn đánh nó một trận...
Con khỉ được mang đi, trong viện lại khôi phục sự yên lặng.
Đại Ngọc lại một lần nữa phóng lên cây, mà Ngộ Không thì đến cạnh cửa hiên nằm phơi nắng.
Dương Thủ Văn chống gậy đi đến bên cạnh Cát Đạt, hồ nghi hỏi:
- Đại huynh, không phải huynh vừa mới làm xong một cái dây cương sao?
Cát Đạt ngẩng đầu, cười vui vẻ.
Y khoa tay múa chân nói: Cái này là cho ngươi.
- Cho ta?
Cát Đạt có tay nghề chế tạo dây cương và yên ngựa rất giỏi, nghe nói là lúc trước có học với một lão thợ thủ công ở khách điếm Lão Quân.
Trước đây, y có làm cho mình một bộ yên ngựa và dây cương, rất đẹp.
Lúc ấy Dương Thủ Văn muốn lấy đi, nhưng lại bị Cát Đạt cự tuyệt.
Hôm nay, không ngờ Cát Đạt lại làm dây cương cho hắn, thật khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Buông cây gậy tự chế ra, Dương Thủ Văn chậm rãi ngồi xổm xuống chỗ mấy thứ đã làm xong trước mặt Cát Đạt. Hắn cầm lấy một miếng da trâu ở trên sàn nhà ngắm nghía, nhịn không được nói:
- Da trâu này không tệ nha, hình như không phải trâu cày, giống như là da trâu rừng, làm sao huynh có được?
Thật sự là da trâu rừng!
Cát Đạt nhếch miệng mỉm cười, bỏ công cụ trong tay xuống, khoa tay múa chân với Dương Thủ Văn.
- Huynh lấy từ chỗ Phan gia?
Cát Đạt liên tục gật đầu, lại khoa tay múa chân nói: Ngày đó ta đến Phan gia, kết quả phát hiện bọn thủ vệ canh giữ rất nghiêm ngặt, không thể nào xuống tay. Vì thế ta liền mò tới nhà kho, phát hiện miếng da trâu rừng này ở bên trong, liền thuận tay cầm đi.
- Vậy vận khí của huynh cũng không tệ... Đợi đã!
Dương Thủ Văn đột nhiên dừng lại, chỉ vào Cát Đạt, vẻ mặt như là chợt hiểu nói:
- Đại huynh, chẳng lẽ là khuya ngày hôm trước huynh lại chạy tới Phan gia? Trận hỏa kia ở Phan gia, chẳng lẽ huynh không đi lấy nước mà là huynh phóng hỏa thiêu sạch sao?
Cát Đạt nhếch miệng, cười đến vui vẻ khác thường.
Từ khi Dương Thủ Văn bị thương, Cát Đạt chạy đi tìm Phan gia trút giận.
Về sau y bị Dương Thủ Văn cho người tìm trở về, tuy nhiên lại không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho Phan gia.
Lần này, Phan gia gặp họa... Trịnh gia và Phan gia khai chiến, Cát Đạt thường xuyên chạy tới đục nước béo cò, còn giết chết mười mấy con cháu của Phan gia. Làm thế cũng thôi đi, y còn thường xuyên chạy đến nhà tổ của Phan gia tiến hành ám sát, khiến cho Phan gia gà chó không yên. Hiện tại lợi hại hơn rồi, dường như y không chỉ thỏa mãn với việc giết người đơn thuần mà còn học phóng hỏa.
Dương Thủ Văn nhìn y, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm kích.
Hắn biết tất cả việc Cát Đạt làm đều là vì trút giận cho hắn.
Trầm mặc một lát, Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Đại huynh, ta biết huynh muốn giúp ta báo thù, nhưng Phan Đạo Tử đã chết, huynh không cần đi Phan gia giết người nữa! Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đạo lý này hẳn là huynh hiểu được. Ta cũng không muốn trước khi chưa tìm được Ấu Nương huynh đã xảy ra chuyện... Ta muốn tìm Ấu Nương về, còn cần sự hỗ trợ của huynh.
Cát Đạt gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ y cũng hiểu được đúng mực.
Có mấy lời, nói một lần như vậy đã đủ rồi, nói nhiều hơn, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Dương Thủ Văn rất nhanh lại chuyển dời tầm mắt đến dây cương ở trên tay Cát Đạt, hắn chậm rãi đứng dậy, cầm lấy gậy.
- Hôm nay mọi người là lạ làm sao ấy?
Cát Đạt muốn tặng lễ vật cho hắn, mà phụ thân Dương Thừa Liệt cả ngày cũng không thấy đâu.
Ngày thường, Dương Thụy và Thanh Nô đều đã chạy tới nói chuyện phiếm với hắn, nhưng hôm nay cũng không thấy bóng dáng... Còn có, thím nhìn qua cũng là lạ, thần thần bí bí không biết đang làm cái gì. Dương Mạt Lỵ muốn ăn cái gì tự đi nhà bếp là được.
Dù sao nhà bếp cũng có người, làm gì Dương thị phải tự mình dẫn y đi?
Không bình thường, đúng là không bình thường!
Dương Thủ Văn lắc đầu, chống gậy về tới tiểu lâu. Vết thương trên người hắn hầu như đã kết vảy, chỉ có điều chân đi đứng vẫn chưa tiện. Sau khi có chút cố sức lên lầu hai, Dương Thủ Văn liền đi vào trong thư phòng. Mà nay thư phòng của hắn cũng không hề giống như lúc hắn vừa tới, chẳng những trang bị văn phòng tứ bảo và tất cả đồ đạc, mà giá sách vốn trống trải cũng bày đầy sách. Trong đó phần lớn đều là do Trịnh Kính Tư cho người đưa tới.
Từ tốn ngồi xuống giường cạnh cửa sổ, Dương Thủ Văn trải rộng tờ giấy.
"Tây du" đã viết xong, bước tiếp theo nên viết cái gì?
Cha không hy vọng mình đi vào con đường làm quan, quan trường xem ra là không hy vọng rồi. Một khi đã như vậy, vậy phải có con đường khác.
Thật ra sáng tác là một lựa chọn không tồi, nhưng vấn đề là, nên viết cái gì đây?
Thủy Hử trực tiếp loại trừ, Hồng lâu hắn không thích.
Còn lại chỉ có một bộ Tam quốc, nhưng bên trong thật sự có quá nhiều nhân vật, manh mối cũng rất phức tạp, trong lòng Dương Thủ Văn còn có chút do dự.
Ừm, thật phiền!
Hắn dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài Hoàn Thúy Dụ.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, hắn lẩm bẩm: Có lẽ viết quyển sách kia ra, hiệu quả sẽ rất tốt!