Chương 245: Một đường hướng tây (hạ)
Võ Tam Tư tin tưởng, Lý Hiển cũng không lừa gạt y. Bởi vì từ lúc ban đầu bàn bạc có thể thấy được, Lý Hiển rất để bụng chuyện đám hỏi với nhà mình. Nhưng vấn đề hiện tại là chuyện này quá ồn ào rồi! Chẳng những cô mẫu Tắc Thiên biết được chuyện này mà triều đình, phường thị cũng đang truyền chuyện này, thậm chí còn có người nói, cha con Dương Thủ Văn là bị Võ gia tập kích.
Đến lúc này, Võ Tam Tư không dám gây loạn nữa.
Gã chẳng những không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn chủ động thỉnh cầu Võ Tắc Thiên, dừng lại cuộc hôn sự này.
Nhưng Võ Tắc Thiên không tỏ rõ ý kiến, trước mắt cũng không cho một câu trả lời chắc chắn.
Điều này càng khiến Võ Tam Tư không dám xằng bậy... Gã rất hiểu cô mẫu của mình. Đừng nhìn gã và Võ Tắc Thiên đều là người của Võ gia, nhưng trên thực tế, Võ Tắc Thiên không có quá cảm tình với các huynh đệ khác. Chẳng qua là sau khi đăng cơ, bà ấy cần Võ gia để củng cố địa vị. Nhưng nếu quả thật chọc giận tới bà ấy, dù mình là cháu họ của bà ấy thì bà ấy cũng sẽ không bỏ qua.
Võ Tam Tư không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Võ Sùng Huấn lại bực bội sắp điên rồi.
Mắt thấy thịt thiên nga sắp vào miệng lại bị tên con hoang Dương Thủ Văn không biết từ nơi nào xuất hiện tha đi.
Điều này Võ Sùng Huấn sao có thể chịu được?
Liên tiếp mấy ngày, gã say bí tỉ, thậm chí ngay cả nhà cũng không về.
Những người lúc trước gã cho là mỹ nhân thì hiện giờ trong mắt gã đều trở thành hương phấn dung tục. Gã muốn tìm người tâm sự, nhưng lại không biết nên tìm ai.
Thanh danh của Võ gia ở trên triều đình cũng không tốt, chớ đừng nói chi là bạn bè có thể tâm sự.
Hơn nữa, loại chuyện này cũng không xem là vinh dự, lời đồn đại đã truyền khắp thành, nếu lại từ trong miệng gã nói ra thì chẳng phải để người chê cười, nhạo báng sao? Mặc dù Võ Sùng Huấn lỗ mãng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Kết quả gã chỉ có thể mượn rượu giải sầu, lại không nghĩ càng uống càng buồn phiền.
Phía ngoài nhà thủy tạ truyền đến thanh âm đàn sáo như ẩn như hiện, lại khiến cho Võ Sùng Huấn càng bực bội.
Đúng lúc này, cửa nhà thuỷ tạ đột nhiên bị gõ vang.
Võ Sùng Huấn vốn không vui, hiện giờ lại có người đến quấy rầy gã, càng làm cho gã bất mãn, vì thế chửi ầm lên:
- Ai ở bên ngoài gây sự vậy?
Thanh âm chưa dứt, cửa nhà thuỷ tạ đã bị kéo ra.
Từ ngoài cửa một người đi tới, dưới ánh đèn, Võ Sùng Huấn nhận ra người tới là môn khách trong phủ, tên là Chu Lợi Trinh. Người này là người Kinh Triệu, gia cảnh bần hàn, nhưng lại có chút tài cán. Ngay từ đầu, y sống nghèo khó ở Trường An, thuộc loại người ăn bữa nào lo bữa đó. Sau này gặp thời được Tống Chi Vấn đề cử đảm nhiệm chức Sùng Văn Quán sung học sĩ, đầu nhập vào Võ Tam Tư.
Tướng mạo của Chu Lợi Trinh đoan chính, biểu lộ là người không tầm thường.
Mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua giống như mới ba mươi.
Hai gò má hóp lại, một đôi mắt lồi dài nhỏ giống như mắt rắn. Mũi y cao thẳng giống như mỏ ưng, hơn nữa môi mỏng khiến cho người ta có loại cảm giác hung ác nham hiểm. Nhưng người này lại cực kỳ được Võ Tam Tư xem trọng.
- Chu Tam Lang, sao ngươi lại tới đây?
Ánh mắt Võ Sùng Huấn say lờ đờ mông lung, ngoắc tay ra hiệu nói:
- Mau tới đây, uống rượu với ta.
Chu Lợi Trinh cũng không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh gã, rồi sau đó cũng không cần Võ Sùng Huấn nói, giơ tay cầm vò rượu, rót cho mình một ly rượu đầy.
- Nhị Lang thật có hứng, vò Thổ Diếu Xuân này là rượu nổi tiếng ở Huỳnh Dương, nếu không có Nhị Lang, ta sợ là không thể uống rượu ngon này được rồi.
- Rượu Huỳnh Dương?
Võ Sùng Huấn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Ta chán ghét rượu Huỳnh Dương.
- Ha hả, Nhị Lang ghét rượu Huỳnh Dương, sợ không phải là rượu, mà là người ở Huỳnh Dương đúng không?
- Hả?
Võ Sùng Huấn mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Chu Lợi Trinh.
- Ta biết phiền muộn của Nhị Lang, nhưng không cần làm hại chính mình như vậy.
- Ta không phải làm hại chính mình, chẳng qua là cảm thấy nghẹn khuất trong lòng… Chu Tam Lang, ngươi gặp qua Khỏa Nhi rồi đấy, ngươi cũng biết, ta thích nàng như thế nào. Đoạn thời gian gần đây, ta mỗi ngày đều nằm mơ thấy nàng, vì nàng ta thậm chí không đi tìm nữ nhân khác. Ngươi xem, ta anh tuấn khôi ngô, nàng lại xinh đẹp, đây là duyên trời định, có phải không?
Chu Lợi Trinh nhấp rượu, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Có đối tượng để tâm sự, Võ Sùng Huấn lập tức tỉnh táo tinh thần.
Gã vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Đúng không, ngươi cũng đồng ý cách nói của ta.
- Ngươi nói xem, nếu ta có thể lấy được Khỏa Nhi làm vợ thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng lại… Chu Tam Lang, ngươi phân xử giúp ta, cũng không biết từ nơi nào bỗng xuất hiện một tên nhà quê, lại dám đoạt Khỏa Nhi với ta. Hắn có tài đức gì, không phải là làm hai bài thơ thôi sao. Một đứa trẻ ăn xin mà thôi, dựa vào cái gì mà dám đoạt Khỏa Nhi của ta, hơn nữa, hơn nữa…
Võ Sùng Huấn càng nói càng buồn bực, nói xong lời cuối cùng, nhưng lại nói không ra lời.
Chu Lợi Trinh ở một bên chỉ yên lặng nghe, không phát biểu ý kiến.
Rất lâu, đợi Võ Sùng Huấn nói xong, y mới buông chén rượu xuống, hạ giọng nói:
- Việc này vốn là việc nhà của a lang, ta đáng lẽ không nên lắm miệng. Nhưng bộ dạng hiện tại của Nhị Lang, nếu ta là công chúa, chỉ sợ là chướng mắt Nhị Lang, ngược lại sẽ chọn tên nhà quê kia.
- Ngươi nói cái gì?
Võ Sùng Huấn giận tím mặt, nắm lấy cổ áo Chu Lợi Trinh.
Nhưng Chu Lợi Trinh lại không chút hoang mang, giơ tay đẩy tay của gã ra:
- Nhị Lang, ngươi xem một chút bộ dạng hiện tại của ngươi, làm gì còn phong thái của Võ gia Nhị Lang, quả thực chính là một tên quỷ rượu. Tên nhà quê đó dù gì thì cũng có thể làm mấy bài thơ, không giống như ngươi như vậy, một mình buồn bực uống rượu. Nhị Lang, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng trong lòng A Lang càng không thoải mái.
- Ta biết.
Võ Sùng Huấn suy sụp nói:
- Gần đây phụ thân cũng rầu rĩ không vui.
- Nếu biết A Lang mất hứng, vì sao Nhị Lang không đi chia sẻ với A Lang, lại một mình uống rượu ở trong này?
- Như thế nào chia sẻ đây?
Võ Sùng Huấn cười khổ nói:
- Hiện tại tất cả mọi người đều biết tên nhà quê kia sắp tới Lạc Dương, Thánh nhân lại phái người đến bảo vệ hắn. Ta có thể làm cái gì? Ta dám làm cái gì? Nếu ta dám làm xằng bậy thì chẳng phải là càng thêm phiền phức cho phụ thân sao?
- Ha ha ha, theo ta thấy là chưa chắc không giúp được.
- Hả?
Tinh thần Võ Sùng Huấn rung lên, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lợi Trinh:
- Là sao?
- Nếu Thánh nhân thật sự muốn thành toàn nhân duyên cho tên nhà quê kia và công chúa thì đáng lẽ phải lệnh cho Thái Tử phái người tiến đến, sao lại để con trai của Địch quốc lão tới chứ? Hiện tại điều chúng ta cần lo lắng không phải là tên nhà quê kia, mà là thái độ của Thánh nhân.
- Thái độ của Thánh nhân như thế nào?
- Ha hả, việc này phải do nhị lang tự mình đi dò xét.
- Như thế nào dò xét?
Chu Lợi Trinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói vào bên tai Võ Sùng Huấn mấy câu, chỉ thấy Võ Sùng Huấn lập tức thay đổi sắc mặt.
- Chu Tam Lang, ngươi muốn hại chết ta hay sao?
- Nhị Lang, ta hại ngươi có lợi gì đây?
- Này...
- Ngươi xem, ngươi yêu công chúa, mượn rượu giải sầu, gần như cả thành Lạc Dương đều biết, thánh nhân cũng rõ ràng.
- Lúc này, mặc kệ ngươi làm ra hành vi khác người gì thì cũng sẽ không có người trách cứ, ngược lại sẽ nói Nhị Lang ngươi si tình.
- Ngươi cho là Thánh nhân sẽ bất mãn sao? Đừng quên, Thánh nhân là Di Lặc chuyển thế, trời sinh tâm địa Bồ Tát. Thấy ngươi như thế, nói không chừng còn có thể thành toàn cho ngươi. Cho dù Thánh nhân không chịu thành toàn, cũng không sao… Thiếu niên nông nổi, ai lại trách cứ ngươi chứ? Nhưng như vậy, A Lang có thể phỏng đoán ra tâm tư của Thánh nhân, đối với ngươi chẳng phải là có ích lợi lớn sao?
Võ Sùng Huấn nghe vậy, cảm giác say toàn bộ tiêu tan, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì...