Chương 259: Quy Nghĩa (3)
Bởi vì trong vụ án năm đó, Địch Nhân Kiệt đã trù tính dâng tấu chương giải oan thành công cho nên Võ Tắc Thiên liền hạ lệnh đặc xá cho những người trong vụ án này. Nhưng đám người Lai Tuấn Thần thì lại kiên quyết đòi giết Địch Nhân Kiệt và Thôi Tuyên Lễ. Thân là cháu trai của Thôi Tuyên Lễ nhưng ngay tại triều đường, Hoắc Hiến Khả bất ngờ dâng tấu lên Võ Tắc Thiên, đòi giết chết Thôi Tuyên Lễ, nếu không thì ông ta sẽ chết ngay trước điện. Dứt lời ông ta liền đập đầu vào bậc điện, máu chảy lênh láng, hành động này đã thể hiện tinh thần vì đại nghĩa diệt thân nhưng đáng tiếc Võ Tắc Thiên lại không ngó ngàng đến ông ta.
Chuyện này vốn dĩ đã là một chuyện vô cùng mất mặt rồi nhưng Hoắc Hiến Khả lại không cảm thấy nhục nhã, ngược lại ông ta lại còn cảm thấy vinh quang.
Sau đó ông ta dùng chiếc khăn màu xanh lục băng lấy miệng vết thương, hơn nữa lại còn cố ý để lộ ra mối khăn, hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của Võ Tắc Thiên.
Không lâu sau đó ông ta đã trở thành thị ngự sử như ý muốn.
Sau đó không lâu, Hoắc Hiến Khả tham gia điều tra một vụ án về Tân Đô huyện thừa Chu Đãi Tích âm mưu làm loạn, ông ta đã dùng cực hình bắt Chu Đãi Tích nhận tội. Chu Đãi Tích chết không lâu thì Hoắc Hiến Khả cũng chết ở trong nhà. Nghe nói trước khi ông ta chết, bốn chi và cổ bị uốn thành một vòng, giống như bị quỷ rút hết xương vậy, hình dáng lúc chết vô cùng khó coi.
Trước khi ông ta chết còn có một lời đồn là ông ta bị oan hồn của Chu Đãi Tích đến báo thù.
Hoắc Hiến Khả chết không lâu thì gia đình sa sút trầm trọng.
Ngôi nhà ở Đồng Mã Mạch mà ông ta ở trước đó được một thương nhân người Hồ mua lại nhưng chỉ một năm sau đó, thương nhân người Hồ này bị chết một cách bất đắc kỳ tử, nghe đồn là cũng bị oan quỷ quấn thân. Nói tóm lại ngôi nhà đó chỉ trong 6 năm ngắn ngủi đã đổi 3 người chủ, nhưng không một ai có được cái chết già, kết quả ngôi nhà ở Đồng Mã Mạch này liền trở thành một ngôi nhà ma, trong suốt một năm trở lại đây không có ai.
Võ Tắc Thiên thực sự cảm thấy rất đau đầu về sự xuất hiện của Dương Thủ Văn.
Bà hi vọng Lý Võ liên hôn nhưng cũng không hi vọng bên ngoài nói rằng bà bắt buộc Lý Hiển ép An Lạc gả cho Võ Sùng Huấn.
Cho nên, bà đã nghĩ ra một chủ ý! Võ Tắc Thiên liền nói cứng nhưng trong đó đang ám chỉ đến chuyện ma quỷ. Dương Thủ Văn sống trong ngôi nhà ma đó nói không chừng cũng sẽ gặp phải chuyện ma quỷ quấn người kia, đến lúc đó bà có thể lấy tội khi quân đuổi Dương Thủ Văn ra khỏi thành Lạc Dương, nếu như không giết được Dương Thủ Văn thì sẽ cho hắn lưu đày đến vùng hoang dã, khi quay về thì bà sẽ nghĩ cách bù đắp cho hắn.
Dương Thủ Văn bị đuổi đi, Lý Hiển cũng sẽ không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Còn người trong thiên hạ cũng sẽ không nói được câu gì nữa. Đây chính là một kế hay, một mũi tên trúng ba đích.
Vốn dĩ chuyện này đã được an bài xong xuôi nhưng không ngờ được rằng Võ Sùng Huấn kia lại tự mình hành động khiến cho Võ Tắc Thiên có chút trở tay không kịp.
Hiện tại Thái Bình công chúa lại nhắc đến chuyện này càng khiến cho Võ Tắc Thiên cảm thấy khó xử.
Nên xử lý Võ Sùng Huấn như thế nào?
Nên xử lý Võ Sùng Huấn như thế nào đây?
Đây chính là một vấn đề lớn và khá đau đầu.
Võ Tắc Thiên không thể giết Võ Sùng Huấn nhưng vấn đề chính là ở chỗ, trước kia bà đã từng nói rằng, không cho phép bất kỳ ai được gây bất lợi cho Dương Thủ Văn. Nhưng kết quả là bây giờ Võ Sùng Huấn lại tự dưng nhảy ra rồi tát một cái thật mạnh vào mặt bà. Nếu như bà không xử lý Võ Sùng Huấn thì chắc chắn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của bà.
- Lương Vương, việc này khanh thấy thế nào?
Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi đá quả cầu sang cho Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư run run đáp lại:
- Nhị Lang bất tài, dám ngỗ nghịch làm trái ý chỉ của Đại Gia, tội không thể tha.
Nhưng kính xin Đại Gia tha thứ cho nó tội còn trẻ tuổi non dạ…. Đại Gia cũng biết đó, Nhị Lang yêu công chúa sâu sắc nên sau khi nghe tin Dương Thủ Văn vào kinh, nhất thời bị kích động cho nên mới lỗ mãng làm ra chuyện như vậy. Sau khi thần quay về, thần nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị nó.
- Không biết Lương Vương định trách phạt như thế nào?
Thái Bình công chúa liền hỏi luôn.
Nàng nhìn thấy trên khuôn mặt béo múp của Lý Hiển xuất hiện một nụ cười tươi.
Không biết là vì sao mà này cảm thấy vị huynh trưởng này của bản thân đột nhiên lại trở nên khó hiểu đến như vậy! Ít nhất thì đến bây giờ huynh ấy vẫn còn kiên quyết bảo vệ hôn ước Dương Lý, thậm chí không vì Võ Tắc Thiên mà thay đổi chủ ý, đây cũng có thể coi là hành động của một trang hảo hán.
Thái Bình công chúa ghét Lý Hiển chính là vì tính cách quá yếu đuối của người này.
Nhưng hiện tại đến khi y gặp phải chuyện phải kiên định thì lại vô cùng kiên trì, cho dù lúc này y khiến cho Võ Tắc Thiên phải tức giận…
Trong mắt của Lý Đán lộ ra một cái nhìn sắc lạnh, hai tay khép chặt trong tay áo, vẫn giữ im lặng như trước.
Võ Tam Tư lắp bắp không biết nên trả lời như thế nào.
Võ Sùng Huấn chính là đứa con mà ông ta yêu chiều nhất, ông ta có thể thực sự trách phạt đứa con trai cưng của mình hay sao? Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ ông ta cũng có ý này. Võ Tam Tư cũng muốn mượn cơ hội tốt này để thăm dò thái độ của Võ Tắc Thiên.
Chỉ có điều, thật không ngờ ông ta lại vẽ chân cho rắn rồi….
- Thái Bình, con xem nên trách phạt như thế nào?
Võ Tắc Thiên chau mày lại, nhìn Võ Tam Tư bằng ánh mắt thất vọng.
Tốt xấu gì thì nếu như ngươi nói ra một cái lý do gì đó Trẫm có thể giúp ngươi nói vài câu lừa gạt, vậy thì Thái Bình cũng sẽ không thể nào tiếp tục truy cứu, nhưng ngươi đến điểm này mà cũng không thể hiểu được, chính vì vậy khanh đã cho Thái Bình cơ hội. Tình hình hiện tại Trẫm cũng không thể nào giải vây cho Nhị Lang được nữa.
Thái Bình công chúa nhoẻn miệng cười:
- Nhi thần cho rằng, Võ Sùng Huấn ỷ vào sự sủng ái mà mẫu thân dành cho Lương Vương nên mới làm ra chuyện như vậy. Lúc nãy Lương Vương cũng đã nói rồi, Nhị Lang trẻ người non dạ cho nên nhất thời kích động, nữ nhi cho rằng những lời này không sai.
- Hả?
Mắt phượng của Võ tắc Thiên hơi nhướng lên:
- Thái Bình, con nói tiếp đi.
- Tuy nhiên, Nhị Lang nhận được ân sủng tuy rằng nói là nhất thời kích động, nhưng chuyện có nguồn gốc của nó, pháp luật không thể dung túng. Trước đó mẫu thân đã từng cảnh cáo mọi người, không được hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên, Nhị Lang lại ỷ vào sự sủng ái của Lương Vương mà hành động ngông cuồng như trước, hoàn toàn không để ý đến lời của mẫu thân. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì chỉ ý của mẫu thân còn được mọi người tôn trọng nữa hay không?
Mẫu thân, người phải hiểu được đạo lý một đàn kiến có thể làm vỡ con đê ngàn dặm.
- Thái Bình, ý của công chúa là gì? Nhị Lang bình thường vô cùng kính trọng công chúa, chưa có chỗ nào thất lễ.
- Lương Vương, ta cũng biết rằng Nhị Lang rất thông minh.
Nhưng vấn đề chính là, chuyện này liên lụy, làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của mẫu thân, lẽ nào Nhị Lang không nên đứng ra chịu một chút trách nhiệm hay sao? Hơn nữa, trong chuyện này, Lương Vương cũng có chỗ không tốt. Nếu như ngài đã biết mẫu thân truyền ý chỉ, nếu như đã biết Nhị Lang trẻ người lỗ mãng thì vì sao ngài lại không quản lý nghiêm khắc?
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Đại Gia, Huyền Thạc pháp sư của chùa Hương Sơn cũng cảm thấy vô cùng bất mãn về chuyện này. Vốn dĩ ông ấy cho rằng, dưới sự cai trị của Đại Gia, thành Lạc Dương phải là nơi bình an nhất, nhưng ai mà ngờ được rằng đêm qua máu lại nhuộm đỏ phật môn.
- Huyền Thạc nói như vậy sao?
- Uyển Nhi không dám nói bừa.
Võ Tắc Thiên kính phật, còn Huyền Thạc pháp sư lại là sư đệ của Huyền Trang pháp sư.
Tiếng nói của ông ấy chưa chắc đã sánh được với những tăng nhân như A Nhĩ Chân Na, cũng không phải là cao tăng như Thập Đại Đức nhưng vai vế lại rất cao, ông còn có giao tình khá tốt với những vị cao tăng khác. Mặc dù không biết vì sao mà năm xưa ông lại phải lưu lãng tứ xứ nhưng sau khi ông trụ trì chùa Hương Sơn thì hương hỏa của chùa Hương Sơn tốt lên rất nhiều, còn Huyền Thạc thì lại được rất nhiều tăng nhân khen ngợi.
Xem ra chuyện này không xử lý thì không được rồi.
Võ Tắc Thiên không sợ đắc tội với văn võ quần thân nhưng bà vẫn rất nể trọng phật môn.
Dù sao thì năm xưa cũng là tuyên xưng rằng, bà là Di Lặc giáng thế, cũng chính vì nguyên nhân này mà bà nhận được sự ủng hộ của phật môn, cũng có thể nói đây chính là sự ủng hộ lớn giúp bà đăng cơ. Nếu như chỉ vì Võ Sùng Huấn mà đắc tội với phật môn đại đức thì đích thực là một chuyện không nên.
- Chuyện mà hôm nay Nhị Lang đã gây nên đích thực là không nên.
Tuy nhiên Thái Bình con cũng nói rồi đó, nó cũng chỉ là nhất thời kích động, chuyện có nguồn gốc của nó. Nể tình nó còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, truyền ý chỉ của Trẫm, trừng phạt 80 gậy, đuổi ra khỏi Lạc Dương, lập tức quay về Trường An, quay về nhà đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, trong vòng nửa năm không được quay về Lạc Dương. Lương Vương dạy con không nghiêm khiến cho thánh địa yên tĩnh phật môn bị ô uế cho nên bị phạt một năm bổng lộc, khanh có phục không?
Võ Tam Tư tỏ ra đau khổ, run run đáp lại:
- Thần xin tuân theo ý chỉ của Thánh Nhân.