Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 267: Huynh đệ Trương thị

Chương 267: Huynh đệ Trương thị
Thượng Dương cung, trong Thất Bảo các.
Đã là sau nửa đêm rồi, Thất Bảo các vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Võ Tắc Thiên nửa nằm ở trên giường, đang cầm “Tây du” đọc. Bộ tiểu thuyết này mới xem thì rất hoang đường, không thú vị gì. Nhưng nếu như bình ổn tinh thần mà đọc thì sẽ phát hiện rất thú vị, càng đọc lại càng cảm thấy thú vị trong đó.
- Đại gia, đã muộn rồi, cần phải đi nghỉ ngơi.
Ở một góc trên giường một nam tử tuấn mỹ đang ngồi, nhìn qua rất có phong độ, diện mạo lại không tầm thường. Y đang nắm chân của Võ Tắc Thiên, hai tay nhẹ nhàng đấm bóp, nhìn thấy Võ Tắc Thiên đọc say sưa, y không kìm nổi nhẹ giọng nói một câu.
Nhưng đáp lại là cái chân dịch chuyển ra khỏi tay.
- Ngũ Lang, lui ra, trẫm muốn đọc sách một mình.
- Vậy hãy để cho Ngũ Lang ở cùng với Đại gia thêm một lát.
- Không cần, lúc trẫm đọc sách không thích có người quấy rầy.
Ngữ khí của Võ Tắc Thiên mang theo một chút không kiên nhẫn.
Mỹ nam tử rất có mắt nhìn, vội vàng nhẹ nhàng đứng lên, khom người lui ra khỏi Thất Bảo các.
Mỹ nam tử này tên là Trương Dịch Chi. Lúc còn thiếu niên dựa vào công huân của tổ tông mà tiến vào con đường làm quan, từng đảm nhận thượng thừa phụng ngự. Dáng người y thon dài, làn da trắng nõn, khí độ tuyệt đẹp, lại tinh thông nhạc luật, tài nghệ phi phàm. Cũng chính vì nguyên nhân này, sau khi Trương Xương Tông đề cử y cho Võ Tắc Thiên, y rất nhanh được Võ Tắc Thiên tin tưởng, thậm chí ngay cả Trương Xương Tông cũng không thể so sánh bằng.
Nguyên nhân chính là do Trương Dịch Chi là người biết tiến lùi, hiểu được cách dỗ dành.
Trên sử sách nói Võ Tắc Thiên bảy mươi tuổi có được huynh đệ Trương Dịch Chi, dâm loạn cung đình.
Trên thực tế, bà cụ bảy mươi tuổi sao lại có thể có tinh lực lớn như vậy? Võ Tắc Thiên đến tuổi này đã không thèm để ý đến chuyện chăn gối. Bà ta cưng chiều huynh đệ Trương Dịch Chi, thứ nhất là bởi vì dung mạo tuấn mỹ của hai người, thứ hai là Trương Dịch Chi có tài nghệ phi phàm. Thân ở ngôi cửu ngũ, tuy rằng Võ Tắc Thiên nắm quyền, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Các con trai xa cách bà ta, lục đục với nhau.
Con gái nhìn như ngoan ngoãn, kì thực tâm cơ thâm trầm.
Cũng đừng nói chi đến đám cháu chắt của Võ gia! Võ Tắc Thiên không thích con cháu của Võ gia, nhưng dù sao bà ta cũng họ Võ, tuy là ngôi cửu ngũ, nhưng người có thể tin tưởng cũng không nhiều. Nếu không dùng con cháu Võ gia thì bà dùng người nào để thống trị quốc gia đây?
Cưng chiều huynh đệ Trương Dịch Chi chỉ để bổ sung sự hiu quạnh trong lòng bà ta.
Nghe hát, xem ca múa, lúc không có chuyện gì làm nói chuyện với bọn họ một chút, có người làm bạn bên mình, sẽ luôn cảm giác đỡ hơn một chút.
Đương nhiên, cái giá bỏ ra chính là Võ Tắc Thiên đưa cho bọn họ một số quyền lực nhất định.
Sau khi Trương Dịch Chi rời khỏi Thất Bảo các, khuôn mặt vốn nhã nhặn lập tức bao phủ vẻ lo lắng.
Y về nơi ở, liền tìm Trương Xương Tông.
- Lục Lang, ngươi có biết, hiện tại huynh đệ chúng ta đang sắp lâm nạn lớn không?
- Ngũ ca nói gì vậy, ta và huynh được Thánh nhân tin tưởng, tại sao lại nói nạn lớn sắp đến?
Vẻ mặt Trương Xương Tông vô lại, ngồi ở một bên, có chút cà lơ phất phơ. Nhìn bộ dáng không nghiêm túc của y, trong lòng Trương Dịch Chi tức giận, thật là một tên không biết chết sống. Nếu không phải là huynh đệ, y thật không muốn để ý tới gã.
- Ngươi cũng biết đấy, quyền thế hiện tại của chúng ta là đến từ sự tin tưởng của Thánh nhân.
- Nhưng một khi Thánh nhân không còn tin tưởng chúng ta, ta và ngươi sẽ ra sao đây? Lục Lang, ta tìm ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết. Vài ngày sắp tới đừng quá mức kiêu ngạo. Còn có, ngươi nói cho Tam Lang, những chuyện đáp ứng lúc trước tạm thời đều dừng lại. Có một số việc nếu truyền đi, đối với ngươi và ta chỉ sợ sẽ có chút bất lợi.
Trương Xương Tông nghe vậy, ngồi thẳng người.
- Ngũ Ca, đây chính là một khoản tiền rất lớn đấy.
- Tiền bạc đích xác rất hấp dẫn, nhưng ngươi cũng phải có mạng sống để đi hưởng dụng mới được.
Trương Dịch Chi giận tím mặt, đứng lên đi tới trước mặt Trương Xương Tông, hạ giọng quát:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, gần đây Thánh nhân đối xử với chúng ta có chút lạnh nhạt sao? Từ sau khi tên Dương Thủ Văn vô dụng kia xuất hiện, ngay cả ca múa cũng ít xem. Nếu hắn thật sự cưới Công chúa, trở thành Phò mã, ngươi cho là Thánh nhân còn có thể cưng chiều ta và ngươi sao? Đến lúc đó, chỉ sợ Thánh nhân càng thích tìm hắn đến làm bạn, ta và ngươi lại làm như thế nào?
- Vậy làm sao bây giờ?
Trương Xương Tông cũng có chút luống cuống, hạ giọng nói:
- Nếu không…
- Ngươi đừng làm xằng bậy.
Trương Dịch Chi vội vàng cắt lời của y:
- Dương Thủ Văn kia đã đến Lạc Dương, Thánh nhân nhất định sẽ chú ý hắn. Lúc này bất luận hành động gì không ổn đều có thể làm cho Thánh nhân tức giận, ngược lại là mất nhiều hơn được.
Trương Xương Tông không khỏi nhăn mày:
- Nhưng nếu không làm như vậy, nên làm thế nào đâu?
Trương Dịch Chi quanh quẩn ở trong phòng một lát, đột nhiên nói:
- Kỳ thật, hiện giờ người hy vọng Dương Thủ Văn không ở lại Lạc Dương nhất không phải là ta và ngươi. Lục Lang, ngươi nghĩ biện pháp truyền ra tin tức, Thánh nhân si mê “Tây du”, có ý muốn triệu kiến Dương Thủ Văn. Ta tin tưởng sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người nhảy ra, thay chúng ta gây sự với Dương Thủ Văn.
- Có tác dụng không?
- Không thử một lần, làm sao biết được.
Trương Dịch Chi đột nhiên chuyển đề tài, thanh âm trở nên có chút ngưng trọng.
- Lục Lang, ngươi cũng không nên tự cho là thông minh.
- Hiện tại dưới loại tình huống này, huynh đệ chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hôm qua ta nghe người ta nói, thánh nhân có ý thiết lập Thiết Khống Hạc phủ. Nếu thành công thì huynh đệ chúng ta có thể có một danh phận ở trong đại nội.
- Tóm lại ngươi không được tự tiện làm việc, chúng ta cứ thờ ơ lạnh nhạt là được.
Trương Xương Tông vô cùng kính trọng với Trương Dịch Chi, thấy Trương Dịch Chi nói nghiêm túc, vội vàng đáp ứng.
Nhưng sau khi đi ra khỏi phòng của Trương Dịch Chi, sắc mặt của Trương Xương Tông liền thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Y hung hăng nhìn căn phòng của Trương Dịch Chi, đột nhiên nhổ một ngụm nước miếng.
Nhớ ngày đó, y làm theo phương pháp của công thúa Thái Bình, chiếm được sự cưng chiều của Võ Tắc Thiên.
Khi đó y tự xưng là tiên nhân Vương Tử Tấn chuyển thế, mặc y phục vũ công, thổi tiêu, cưỡi tiên hạc giả bay lượn ở trong đình viện, khiến cho Võ Tắc Thiên cực kỳ vui vẻ. Khi đó, Võ Tắc Thiên cưng chiều y không người nào có thể sánh bằng, còn đặc biệt triệu kiến Lý Kiệu, Trương Thuyết, Tống Chi Vấn và hai mươi sáu người khác vì y viết ra “Tam giáo châu anh”.
Y vốn muốn dẫn Trương Dịch Chi lại đây, dựa vào hai người huynh đệ y thì có thể chiếm lấy cưng chiều của Võ Tắc Thiên.
Nào biết được, sau khi Trương Dịch Chi đến đây, rất nhanh đã được Võ Tắc Thiên coi trọng, cưng chiều y thậm chí còn vượt qua mình.
Hiện giờ trong đại nội, người ta nói Ngũ Lang như thế nào thế nào, nhưng đối với Trương Xương Tông y, cũng không cung kính như trước nữa.
Nếu không phải ta, ngươi làm gì có hôm nay?
Nhưng dựa vào cái gì ngươi có thể leo lên đầu của ta, khua tay múa chân với ta?
Trương Xương Tông càng nghĩ càng nén giận, y vừa đi ra ngoài, vừa tính toán ở trong lòng.
Sự xuất hiện của Dương Thủ Văn đích thật là có chút đột ngột, huynh đệ hai người một chút phòng bị cũng không có. Từ điểm này mà nói, lo lắng của Trương Dịch Chi không phải không có lý. Nhưng Trương Xương Tông lại không cho rằng, loại chuyện này cần mượn tay người khác! Chẳng qua chỉ là một tên nhà quê, đáng giá để coi trọng như vậy sao? Ta cũng không tin, giết người này có thể gây ra sóng gió gì chứ.
Nghĩ đến đây, Trương Xương Tông đã có quyết định.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất