Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 282: Số mệnh tương phùng (hạ)

Chương 282: Số mệnh tương phùng (hạ)
- Trên đùi của huynh bị thương?
Hai mắt của Lý Quá chợt sáng lên, tò mò nhìn Dương Thủ Văn, giống như đang muốn lục soát cả người hắn vậy.
Nói thật thì cái miệng của vị thiếu niên này đúng là không thể khiến cho người ta thích được.
Nhưng không biết vì sao mà Dương Thủ Văn lại không cảm thấy tức giận, ngược lại hắn chỉ khẽ cười rồi hạ giọng đáp lại:
- Chuyện này suy cho cùng thì vẫn là do tôi học nghệ không tinh.
Lý Quá nhếch miệng, con ngươi đảo liên tục rồi sau đó dừng lại trên người của Lý Lâm Phủ. Lúc này Lý Lâm Phủ đang định lén lút lẻn vào trong đám đông.
- Ca Nô huynh định đi đâu vậy?
Một chân của Lý Lâm Phủ đã nhấc lên nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Lý Quá thì y vội vàng thuận thế đưa tay ra phủi phủi chân mình, cố ý tỏ vẻ điềm tĩnh và nói:
- An … Quá công tử nói gì vậy, tôi chỉ là nhìn thấy y phục của mình có đất cát cho nên đưa tay phủi sạch mà thôi.
- Hừ, thật không?
- Đương nhiên là thật rồi!
Lúc này Bùi thị giam đã sai người bắt đám phạm nhân kia đi, sau đó thì cẩn thận bước lên trên mà rằng:
- Khởi bẩm công tử, người đã được dẫn đi rồi. Theo như hạ quan tra hỏi thì đám người này ngày thường thường trà trộn trong Bắc Thị, chúng chính là thuộc hạ của Thẩm Khánh Chi.
- Thẩm Khánh Chi là ai?
Bùi thị giam đang chuẩn bị trả lời thì Dương Thủ Văn đã lên tiếng:
- Thẩm Khánh Chi là đại đoàn đầu của Bắc Thị, chắc Quá công tử đã nghe qua.
- Đại đoàn đầu cái gì, còn không phải là thủ lĩnh của đám lưu manh hay sao? Ta làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu mấy chuyện của y?
Lý Quá nói chuyện, nhéo mũi một cái, chỉ động tác này cũng thể hiện được phong thái hơn người của y:
- Dương Thủ Văn, hôm nay ta đã giúp huynh, có phải là huynh đã nợ tôi một ân tình đúng không.
- À … đúng vậy!
- Sau này nếu như ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp đỡ thì huynh đừng từ chối đó.
Vị công tử này đúng là lanh lợi, nói chuyện không chút giấu giếm.
Dương Thủ Văn cười cười đáp lại:
- Nếu như công tử có chuyện cần tôi giúp đỡ vậy thì Dương Thủ Văn tôi nhất định sẽ không từ chối.
- Hừ, coi như huynh có lương tâm…. Ta có chuyện đi trước đây. Đúng rồi. Người kia….
- Hạ quan họ họ họ….
- Tính thị giam, ta có thể đi được rồi chứ.
- Đương nhiên đương nhiên là có thể.
Bùi thị giam như sắp khóc, tôi không phải là họ “Tính”, đừng như vậy chứ?
(Chữ “Tính” trong từ “quý tính” có nghĩa là họ, vì Bùi thị giam nói lắp nên dẫn đến sư hiểu lầm.)
Tuy nhiên khổ trong lòng y, Lý Quá sẽ không bao giờ để ý tới, y quay lại khoát tay với Dương Thủ Văn:
- Ta đi trước đây…. Ta biết huynh ở chỗ nào rồi, nếu như ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp thì sẽ phái người đến phủ. Huynh đừng có từ chối đó.
Nói xong vị công tử này liền quay người bước đi.
- Đúng rồi, Ca Nô.
- Có!
- Chuyện gì?
Lý Lâm Phủ và Dương Tồn Trung như cùng lúc đúng dậy nhưng ngay lập tức cả hai người liền ngây ngẩn ra, ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn ngươi.
Lý Quá cười khúc khích, chỉ vào Dương Tồn Trung:
- Ê chàng thanh niên, huynh cũng tên là Ca Nô à?
- À đúng vậy!
- Lý Lâm Phủ, hắn có nhũ danh giống như huynh.
Lý Lâm Phủ liền tỏ ra vẻ bối rối, cố gắng cười như vậy:
- Đúng vậy, đúng là trùng hợp mà.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, ta đường đường là con cháu nhà Tuân Vương phủ, tằng tôn của Trường Bình Vương thì làm sao có thể cùng tên với tên ngốc nhà ngươi được.
Trong lòng y có chút không thoải mái, chỉ là y chưa kịp nói ra thì đã thấy Lý Quá cười duyên dáng mà rằng:
- Nếu như đã có duyên như vậy, chi bằng hai người kết bái đi?
- Hả?
Lý Lâm Phủ lập tức biến sắc còn Dương Tồn Trung thì vô cùng kinh sợ.
Vẫn là Dương Thủ Văn đứng ra giải vây giúp Lý Lâm Phủ:
- Quá công tử chê cười rồi, Tồn Trung chẳng qua là một kẻ trắng tay thì làm sao có thể kết bái cùng với Lý công tử? Hơn nữa nếu như muốn kết nghĩa kim lan thì hai người họ còn cần phải tâm đầu ý hợp, nếu như không thì kết nghĩa kim lan còn ý nghĩa gì chứ.
Lý Lâm Phủ sau khi nghe xong thì lập tức thở phào một cái.
Tên nhóc này cuối cùng cũng nói được một câu lọt tai.
Nếu như y thực sự cùng với Dương Tồn Trung kết bái, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì nhất định bị người ngoài cười chê. Được thôi, cứ cho là không có quá nhiều người quan tâm đến tằng tôn của Trường Bình Vương này thì suy cho cùng y vẫn là con cháu hoàng thất. Y có xuất thân như vậy thì làm sao có thể kết bái với Dương Tồn Trung được?
Tuy nhiên y cũng biết rõ được tính cách của người đang đứng trước mặt y, nhất định là y cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn dùng cách thức này để châm chọc y mà thôi.
Hơn nữa, chuyện này cũng có chút thú vị.
Lý Quá nghe xong mấy lời nói này của Dương Thủ Văn thì gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
- Lời huynh nói rất có lý!
Nói xong y liền nhìn Dương Thủ Văn rồi lại quay sang nhìn Lý Lâm Phủ và cười nói:
- Nếu như huynh đã không thể cùng y kết nghĩa chi bằng kết nghĩa cùng với người này!
Y dùng tay chỉ vào Dương Thủ Văn, cười hì hì và nói:
- Dù sao thì hai người huynh tuổi tác cũng bằng nhau mà.
Lý Lâm Phủ cảm thấy bản thân mình sắp phát điên lên.
Bà nội của tôi ơi, sao huynh có thể nghĩ ra đủ thứ kết nghĩa như vậy? Ta và hắn kết nghĩa với nhau? Đúng là không có vấn đề gì nhưng vấn đề chính là, nếu như ta và hắn thực sự kết nghĩa với ta chẳng phải là sẽ đắc tội với bà nội của huynh hay sao? Làm không tốt nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt của Lương Vương.
Dương Thủ Văn cũng trợn trừng hai mắt lên, có chút mơ hồ.
Hắn không hiểu vì sao mà vị công tử trước mặt của hắn lại có thể thẳng thắn đề cập đến chuyện kết nghĩa này được như vậy?
- Hình như cũng không được, huynh có huynh đệ kết nghĩa rồi thì làm sao có thể kết nghĩa được nữa?
Lý Quá lên tiếng, giọng lộ ra nét buồn rầu.
Y dường như rất hiểu mình, đến ngay cả chuyện mình, Cát Đạt và Cái Gia Vận kết nghĩa tại Xương Bình y cũng biết, y là ai vậy?
Dương Thủ Văn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, thậm chí trong lòng xuất hiện cảm giác cảnh giác.
Lý Quá nghiêng đầu nhìn Dương Thủ Văn bằng ánh mắt chằm chằm.
Đôi mắt của y vô cùng đẹp, ánh mắt toát lên một sức hút thần kỳ khiến cho tim của Dương Thủ Văn nhất thời cũng phải đập mạnh thình thịch, mặt cũng cảm thấy hơi đỏ. Quái lạ, tại sao khi mình đứng trước mặt người đàn ông này, tim lại có thể đập nhanh đến như vậy, tại sao đứng trước mặt một người cùng giới mình lại cảm thấy ngại ngùng như vậy?
Từ trước đến giờ chưa bao giờ Dương Thủ Văn cho rằng giới tính của mình có vấn đề, nhưng cũng không biết là vì sao mà giờ phút này hắn lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.
- Vậy để cho Ca Nô nhập hội được không?
- Được!
Dương Thủ Văn lớn tiếng đồng ý, dường như hắn chẳng cần phải suy nghĩ gì.
Nhưng ngay sau khi vừa dứt lời thì hắn lập tức tỉnh ngộ: cái yêu cầu cổ quái này tại sao mình có thể đồng ý được nhỉ?
Mình bị làm sao vậy? Tại sao mình lại cảm thấy hồn vía đang trên mây như thế này?
Dương Thủ Văn bất chợt cảm thấy hốt hoảng, còn tâm trạng của Lý Lâm Phủ thì lại càng thảm hại hơn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ta có phải đồng ý không? Ta có cần đồng ý không? Ta có nên đồng ý không?
Mấy người làm như vậy có phải là đang muốn chơi ta hay không… Chuyện của hai người thì hai người tự đi giải quyết, hà tất phải lôi ta vào chuyện này?
Nhưng vấn đề chính là, đứng trước mặt người này, Lý Lâm Phủ không dám cự tuyệt.
Hắn đã từ chối một lần rồi nếu như lại từ chối lần nữa thì sợ rằng chỉ có trời mới biết sau đó có xảy ra bão lớn hay không?
Lý Quá nghe thấy Dương Thủ Văn đáp lại như vậy thì vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên ngay lập tức y liền trở nên uể oải:
- Kết bái cũng chẳng hay ho gì, không thú vị, không thú vị chút nào hết.
Y vừa nói vừa cất bước rời đi.
Còn Dương Thủ Văn thì lại kinh ngạc nhìn theo bóng lưng rời đi của y, hắn giật mình, đột nhiên trong lòng xuất hiện một linh cảm.
Nói là linh cảm, nhưng thật ra chính là hắn đã hạ quyết tâm. Thực ra quyển sách đó hắn đã viết xong từ lâu rồi, cùng lắm thì sau khi quay về đọc lại “Tam quốc chí” của Bùi Tùng Chi Chú, sau đó thì viết ra, nghĩ rằng vị công tử này sẽ cảm thấy hứng thú.
Hắn không có ý giữ chân đối phương nhưng khi nhìn thấy Lý Quá đã rời đi, bỗng nhiên hắn thở dài một tiếng.
- Nô Nô, chúng ta về nhà thôi!
Dương Thủ Văn đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Nô đi về phía bên ngoài Bắc Thị.
Dương Tòng Nghĩa và Dương Tồn Trung không biết vì sao Dương Thủ Văn lại chán nản đến như vậy cho nên vội vã đi theo.
Ý gì đây?
Lý Lâm Phủ nuốt nước bọt.
Bỏ mình lại ở đây rốt cuộc là có ý gì?
Đây là biểu hiện của chuyện muốn kết bái hay sao? Hay là họ không muốn kết bái nữa? Mấy người có cần phải chơi ta như vậy không? Dù gì thì cũng nên cho ta được thoải mái một chút chứ?
Y quay đầu nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt cũng đang mơ hồ của Bùi thị giam.
Không biết vì sao Lý Lâm Phủ đột nhiên cảm thấy kích động mãnh liệt: y rất muốn nện một chưởng thật mạnh vào cái bản mặt đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất