Chương 286: Oan gia vui mừng (3)
Trong tưởng tượng của Dương Thủ Văn, Đại đoàn đầu hẳn là một người như Cái Lão Quân thân thể cường tráng, khí phách khoáng đạt.
Nhưng thấy tên Thẩm Khánh Chi này khiến hắn không khỏi cảm thấy thất thần.
Tên Thẩm Khánh Chi này ước chừng bốn năm chục tuổi, dáng người không cao ước chừng khoảng một mét bảy, thân hình to béo, mặt tròn ủm giống như tượng phật Di Lặc đang mỉm cười. Người y mặc áo bào gấm, hai bàn tay bóng mỡ như đôi bạch ngọc, nhìn thế nào y cũng giống một thương nhân ở Bắc Thị hơn.
- Tiểu nhân Thẩm Khánh Chi bái kiến Dương Đại Lang.
Thẩm Khánh Chi làm bộ dáng sợ hãi nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Thủ Văn cung kính thi lễ.
- Ngươi chính là Thẩm Khánh Chi?
- Đúng vậy, tiểu nhân chính là Thẩm Khánh Chi, bạn hữu hay gọi là Thẩm Tiếu Chi, Dương Đại Lang gọi thế nào cũng được.
Dương Thủ Văn nheo mắt lại dò xét nhìn đối phương.
Người này cũng có chút thú vị.
Có thể ở biên ải và Trung Nguyên khác nhau.
Thành thị biên ải người nơi này mạnh mẽ can đảm, luật pháp không nghiêm khắc, là nơi vui chơi cho những kẻ ngoài vòng pháp luật. Người đứng đầu Đại Đoàn Đầu trước tiên phải là một người cứng rắn, mạnh mẽ, nếu không sẽ không thể nào làm cho những kẻ liều mạng kia sợ hãi được. Người phải khí thế, phải chiếm giữ thế thượng phong, thân thủ nhanh nhẹn, lòng dạ phải độc ác, dứt khoát mới có thể đứng vững được ở biên ải này.
Mà địa khu Trung Nguyên tương đối yên tĩnh hơn, luật pháp nghiêm khắc hơn.
Nơi này cường hào khá đông, đặc biệt trong thành thị Lạc Dương tập hợp khá nhiều.
Ở nơi này muốn làm Đại đoàn đầu lớn thân thủ không quan trọng, khí thế cũng không quan trọng, điều quan trọng phải học được sự khéo léo, người nào nên đắc tội người nào không nên, phải biết làm thế nào để giải quyết phiền toái từ đó cũng tạo ra hai nhóm Đại đoàn đầu có tính chất khác biệt nhau. Tên Thẩm Khánh Chi này có lẽ là đại biểu của một Đại đoàn đầu Trung Nguyên.
- Mời ngồi.
Dương Thủ Văn hiểu ra điểm này cũng trở nên thoải mái hơn.
Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay mời ngồi.
Tên Thẩm Khánh Chi vẫn làm bộ dáng sợ hãi ngồi xuống, mặt tròn tròn mập mập rịn mồ hôi chảy cả xuống.
- Hôm nay tiểu nhân đi chùa Hương Sơn, không có ở Bắc thị.
- Vừa mới trở về mới biết được thủ hạ của tiểu nhân có mắt như mù chọc giận Lang Quân. Tiểu nhân nghe nói nên nước cũng chưa kịp uống liền chạy đến chịu tội với Lang Quân, lần này do tiểu nhân bố trí không nghiêm, kính xin Lang Quân thông cảm.
Nói xong y liền đứng lên đi đến cửa nói:
- Tiểu nhân mang chút lễ vật kính xin Lang Quân vui lòng nhận cho.
Thẩm Khánh Chi đưa tay chặn lại, bốn thanh niên trai tráng mang một rương đi tới.
Thả rương xuống, Thẩm Khánh Chi mở ra chỉ thấy bên trong đặt nhiều lăng la tơ lụa cùng trăm đĩnh bạc.
Dương Thủ Văn mỉm cười không nói, chỉ nhìn Thẩm Khánh Chi.
- Hôm nay Đại đoàn đầu đi chùa Hương Sơn ư?
- Đúng vậy ạ.
- Không biết Đại đoàn đầu có gặp pháp sư Huyền Thạc không?
Trong lòng Thẩm Khánh Chi run rẩy, nhanh chóng có cảm giác không ổn.
Dương Thủ Văn đứng lên đến bên cạnh Thẩm Khánh Chi vỗ vỗ bờ vai y nói:
- Có lẽ Đại đoàn đầu không biết ta cùng pháp sư Huyền Thạc là người quen biết nhiều năm, ha ha, trước khi ta đến Lạc Dương Huyền Thạc pháp sư còn bảo ta đến thăm hỏi ngươi.
- Dạ?
Dương Thủ Văn nói xong đi đến bên rương kia, nhìn thoáng vào trong.
- Ha ha, đều là đồ tốt, đáng tiếc ta không tiêu thụ được.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Khánh Chi nói:
- Đại đoàn đầu, sự tình hôm nay ở Bắc thị ta vốn không có ý trách tội ngươi, ngươi theo pháp sư ăn chay niệm phật đích thật là một người thiện nhân, sao có thể làm ra việc đả thương người như thế? Ha ha nếu làm việc sai sẽ bị nhốt vào A Tỳ địa ngục đó, chịu tội rất lớn.... Được rồi, những đồ quý báu này ngươi mang về đi, xem như chưa có gì xảy ra, lần sau nếu có đến Hương Sơn kính cho ta gửi lời hỏi thăm đến Huyền Thạc pháp sư.
Dương Thủ Văn khoát tay nói:
- Tòng Nghĩa.
- Có thuộc hạ.
- Tiễn khách!
Căn bản Dương Thủ Văn không cho Thẩm Khánh Chi cơ hội mở miệng nói gì, liền cất bước rời khỏi phòng khách.
- Lang Quân xin dừng bước.
Thẩm Khánh Chi hoảng hồn, nhanh chóng muốn tiến lên ngăn cản.
Tuy nhiên lại thấy Dương Tòng Nghĩa đi lên trước cùng hai người nữa chặn y lại.
- Đại đoàn đầu, A Lang nhà ta hôm nay có chút mệt mỏi nên không tiện giữ Đại đoàn đầu lại.
- Việc này.....
Chân tay Thẩm Khánh Chi luống cuống.
Y nhìn Dương Tòng Nghĩa cùng hai lão quân phía sau, lại nhìn hướng Dương Thủ Văn rời đi, bóng lưng Dương Thủ Văn đã đến cửa.
Thẩm Khánh Chi không khỏi cười khổ một tiếng nói:
- Lễ vật đưa đến rồi sao có thể lấy mang đi chứ?
- Lão Lý, ngươi xem.....
Thẩm Khánh Chi nhận ra Dương Tòng Nghĩa, ngày trước Dương Tòng Nghĩa theo Nhất Can Lão Quân ở Thiên Tân Kiều kiếm sống cũng không ít lần giao tiếp với y. Khi đi Dương Tòng Nghĩa còn mang họ Lý, Nhất Can Lão Quân là người hung ác khiến Thẩm Khánh Chi gặp nhiều thiệt thòi, nếu y không phải là người vững chắc có lẽ đã bị bọn người Dương Tòng Nghĩa đuổi khỏi Bắc Thị.
Dương Tòng Nghĩa cười nói:
- Đại Đoàn Đầu, ta hiện giờ đã là người của Dương gia, A Lang cho ta mang họ Dương, sau này đừng gọi ta là lão Lý, những lễ vật này nếu A Lang nói không cần thì Đại Đoàn Đầu có để lại hắn cũng sẽ mang bỏ ra ngoài.
- Mang đi đi!
- A Lang nhà ta là người thanh khiết, nếu Đại Đoàn Đầu muốn kết giao bằng hữu A Lang sẽ rất vui mừng, nếu là..... Ha ha, quên đi.
Chợt Dương Tòng Nghĩa ngưng cười, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thẩm Khánh Chi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Y đành để thủ hạ khiêng rương ra ngoài, khi đi đến cửa, do dự thấp giọng nói:
- Lão.... Dương, nhờ ngài chuyển lời với Lang quân, hôm nay thật sự Thẩm mỗ có chút bất đắc dĩ, kính xin y thông cảm, việc bên trên giao phó ta nào dám cự tuyệt, ngươi cũng biết ở Lạc Dương căn bản không phải là địa bàn của Thẩm Khánh Chi ta.
Dương Thủ Văn trở lại trong đình viện liền thấy Dương Thị đang chỉ huy ba bốn nữ tỳ nhổ hoa sen.
- Thẩm nương, để lại đi.
Dương Thủ Văn đi lên trước cười ha hả nói:
- Không cần phải bỏ hết cả lá sen đâu, cháu nghĩ khi hè đến muốn thưởng thức cảnh sắc "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng". Nếu nhổ hết thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao.
Dương thị cười nói:
- Nếu cháu muốn thì ở lại đến lúc đó mới được.
- Người đi trước trồng cây, người sau hóng gió, cho dù cháu không thưởng thức được thì người khác thưởng thức.
- Cháu thật phóng khoáng.
Dương thị nói xong nhẹ nhàng điểm một cái ngay trán Dương Thủ Văn rồi lớn tiếng bảo nữ tỳ Ba Tư ngừng lại.
Lúc này Dương Tòng Nghĩa đi tới.
- Hắn ta nói thế nào?
Dương Thủ Văn dạo bước lên hành lang uốn khúc nhẹ giọng hỏi.
Dương Tòng Nghĩa hạ giọng nói:
- Thẩm Khánh Chi không có nói là ai, chỉ nói là bên trên sai phái.
- Bên trên sai phái?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
- Tòng Nghĩa, ngày mai thay ta đi thăm hỏi Thẩm Khánh Chi một chút, không nên làm khó hắn ta, nói là Tuân Vương phủ Lý Lâm Phủ thỉnh giáo.
- Còn nữa, đừng quá cứng rắn.... Ta nghĩ tên Thẩm Khánh Chi lúc này cũng không sống dễ chịu gì.