Chương 296.1: Dao đài
Thấy bộ dạng tức giận của Lý Quá, Dương Thủ Văn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút không xong rồi!
Cảm giác say rượu bỗng nhiên tan biến mất phân nửa, trong lòng lại dâng lên nỗi áy náy vô tận. Đúng vậy, An Nhạc Công chúa dù không là gì cũng không thể trước mặt đệ đệ nhà người ta nói những lời như vậy. May mà những lời quá đáng vẫn chưa có nói ra khỏi miệng, nếu không thì nhất định sẽ càng khó chịu hơn nữa. Hiểu biết của hắn về Công chúa An Nhạc nói trắng ra phần lớn là từ ghi chép trong sử sách.
Mà hiện giờ, An Nhạc Công chúa theo Lý Hiển từ Phòng Lăng trở về, khả năng là chưa có diễn biến giống như trong lịch sử.
- Quá công tử.
Dương Thủ Văn muốn giải thích nhưng lại phát hiện thấy quầng mắt Lý Quá hơi đỏ ửng lên, trong mắt có ánh lệ.
- Kỳ thực đều là những tin tức vỉa hè thôi, công tử cũng đừng quan tâm làm gì.
Tỷ tỷ ngươi bình thường cũng không có ra ngoài, khó tránh khỏi có người nói này nói nọ. Dù sao, ta cũng không muốn cưới ả ta làm vợ.
- Quỷ mới muốn làm vợ ngươi, Dương đại ngốc, ngươi đi chết đi.
Câu cuối cùng đó vừa nói ra Lý Quá liền bật khóc.
Giống như bổn cô nương khóc lóc đòi gả cho ngươi vậy, ai muốn gả cho cái tên khốn kiếp nhà ngươi chứ?
Lý Quá nói xong liền hung hăng đá Dương Thủ Văn một cước, bật khóc chạy đi.
Cước này có lẽ là không không ít lực, Dương Thủ Văn trong lúc không phòng bị đã đau đớn ôm chân nhảy dựng lên.
Còn Lý Quá thì thuận theo đường núi mà chạy vèo đi.
Chờ sau khi bóng của nàng biến mất ở khúc quanh, Dương Thủ Văn liền đặt chân xuống, nhìn theo bóng của nàng mà thở dài một tiếng.
Kỳ thực con người này cũng rất thú vị, ngoài có chút ẻo lả ra thì tính tình ngay thẳng, cũng rất trượng nghĩa.
Nhưng ai bảo hắn ta là con trai của Lý Hiển chứ?
Dương Thủ Văn đã quyết định chủ ý, không thể cùng với An Nhạc Công chúa qua lại được. Như vậy, giữa hắn và Thái tử sẽ không thể tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn, cũng chính là Lý Hiển! Nếu đổi lại là Lý Long Cơ thì Dương Thủ Văn sẽ không dám làm như vậy.
Rõ ràng một chút, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn.
Đỡ phải ngươi tính toán với ta, ta tính toán với ngươi, vì một cuộc hôn nhân không có khả năng lại suốt ngày phải lo lắng đề phòng.
Nghĩ tới những lời vừa nói đó, hắn nhất định sẽ truyền tới bên phía An Nhạc Công chúa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thủ Văn bỗng nhiên có cảm giác vắng vẻ, rất kỳ lạ, dường như có chút không được thoải mái cho lắm.
- Dương Thanh Chi, xin dừng bước.
- Thanh Chi, chờ ta chút.
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
Dương Thủ Văn liền quay đầu lại nhìn Trương Thuyết, Lý Lâm Phủ và một người trung niên đọc bài thơ đó cho hắn đang vội vàng đi tới.
- Thanh Chi, sao ngươi lại không chờ ta ôi, An Quá công tử đâu?
- Hắn ta à? Đi trước rồi.
- Đi thế nào? Vừa rồi các ngươi chẳng phải là đi cùng nhau sao?
- Đi thì đã đi rồi, chân là ở trên người hắn ta, sao ta có thể cản hắn ta được chứ?
Cơn tức giận bỗng nhiên vọt ra, giọng điệu Dương Thủ Văn cũng không được hòa hoãn cho lắm.
Nhưng, Lý Lâm Phủ cũng chẳng buồn để ý, ai có thời gian tức giận với một gã say chứ? Hơn nữa, Lý Quá đi rồi, y cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, dù sao thì thân phận đó của Lý Quá bị lộ ở đây, nếu ở bên cạnh thì không được thoải mái cho lắm.
- Tại hạ Trương Thuyết.
Thấy Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ dừng lại nói chuyện với nhau, Trương Thuyết liền bước lên chắp tay cười nói: - Nghe đại danh Dương Thanh Chi đã lâu, hôm này mới được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.
- A, bái kiến Trương Bổ khuyết.
- Ôi chao, hôm nay chúng ta làm hội thơ, đừng xưng hô cái gì là Bổ khuyết.
Ta nghe Ngọc Lang Quân nhắc tới ngươi, vẫn luôn muốn tới Đồng Mã Mạch thăm, chỉ tiếc là bận rộn công vụ, cho tới hôm nay mới được gặp mặt. Thanh Chi thiên tài phóng khoáng, có khí chất hùng tráng, nói cái gì là kính phục, có câu nói người thành đạt là trước tiên. Nếu Thanh Chi không bỏ qua, có thể gọi ta Đạo Tế là được rồi. Như vậy cũng tốt hơn một câu bổ khuyết hai câu bổ khuyết, nghe khó mà khiến cho người ta cảm thấy có chút xa lạ.
Trương Thuyết, không hổ là một tông sư quản lý văn đàn 30 năm.
Y nói một hồi đã kéo gần quan hệ giữa hai người, càng chỉ ra nội tình "quan hệ tốt giữa ta và Tiết Sở Ngọc".
Về phần là thật hay giả, Dương Thủ Văn không biết được.
Hắn là một người tàn phế nằm trên giường mười mấy năm, sao có thể nhìn thấy được lòng dạ của Trương Thuyết?
Trương Thuyết nói xong, liền kéo người đàn ông bên cạnh tới.- Ngô Trung Trương Húc này, người ta gọi là Trương điên, cũng là một người bạn tốt của ta.
- Dương Thanh Chi, ngươi vừa rồi dùng lối viết chữ thảo, liệu có thể vì ta mà viết lại lần nữa được không?
Mẫu thân của Trương Húc là cháu của nhà thư pháp đầu thời Đường Lục Giản Chi, cũng chính là cháu ngoại của Ngu Thế Nam. Có thể nói, Trương Húc rất say mê thư pháp, bắt nguồn từ di truyền. Từ tận trong xương tủy của y đã có thư pháp tốt rồi, sau khi nhìn thấy chữ thảo đó của Dương Thủ Văn viết, Trương Húc giống như nhìn thấy ánh đèn sáng. Bản thân y cũng viết chữ cuồng thảo, đối với lối chữ thảo của Dương Thủ Văn đương nhiên là phá lệ tôn sùng.
Dù sao Trương điên Tố cuồng, đó là tông sư cuồng thảo nổi tiếng trong lịch sử.
Dương Thủ Văn nghe thấy thế, trước tiên trong lòng thấy kinh hãi, liền cười nói: - Nếu Trương điên không bỏ quá cho, chúng ta thật ra cũng có nhiều thứ để bàn.
Một câu nói khiến cho Trương Húc vò đầu bứt tai.
Bốn người men theo đường núi mà đi, rất nhanh đã tới bên ngoài Tổng Tiên cung.
Người tiếp dẫn bên ngoài Tổng Tiên cung đã nhận được tin tức phía trước, không nói thêm lời nào dẫn bốn người đi thẳng tới Dao đài.
- Ta lớn như vậy rồi mà vẫn là lần đầu tiên tới Dao đài.
Lý Lâm Phủ không kìm nổi thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy vui mừng.
Dương Thủ Văn lại lườm y một cái.- Nói ra ngươi hình như là thường xuyên tham dự yến tiệc vậy.
- Dương Thanh Chi!
Lý Lâm Phủ tức đỏ cả mặt lên, khiến cho Trương Thuyết và Trương Húc nhìn nhau cười.
Hóa ra hôm nay Trương Thuyết căn bản không thể tới Dao đài, Trương Húc thật ra thì có thể được, dù sao y cũng đã viết được thảo thư treo Tạc Thiên, cho nên tới Dao đài cũng là có tình có lý. Tuy nhiên, do vì Trương Thuyết và Lý Lâm Phủ đều cùng với Dương Thủ Văn đi tới, cho nên người tiếp dẫn của Dao đài đó cũng không có ngăn lại. Dù sao, diện tích của Dao đài cũng lớn, cũng không thể thiếu hai người này được.
Dao đài, tọa lạc ở bên trái Tổng Tiên cung, cũng là tòa lầu xếp sau Tổng Tiên cung.
Tầm nhìn ở đây tốt, có thể ngắm được cảnh đẹp của Bắc Hải, lại có thể thưởng thức được cảnh đẹp Doanh Châu. Tiên hạc bay múa, phát ra tiếng nhạc kêu êm tai; trong núi mãnh thú chạy trốn càng khiến cho Doanh Châu này hiện lên cảnh tiên khí, khiến cho người ta không khỏi dâng lên niềm vui mừng.