Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 296.2: Dao đài

Chương 296.2: Dao đài
- Hả?
Sau khi Dương Thủ Văn lên Dao đài lại bất ngờ nhìn thấy mấy người nữa.
Khi hắn lên núi gặp được mấy người áo xanh và áo trắng cũng ngồi bên trong. Ngoài ra còn có một bóng người thấp nhỏ rất quen.
- Quá công tử?
Nhìn thấy Lý Quá trong nháy mắt, trong lòng Dương Thủ Văn bỗng như dấy lên một niềm vui mừng.
Chỉ là Lý Quá nhìn thấy hắn lại hừ lên một tiếng, kiêu ngạo quay đầu nhìn sang nói chuyện với người áo bào trắng đó, cũng không thèm chú ý tới Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn không khỏi có chút lung túng, mỉm cười ngồi xuống phía sau bàn ăn.
- Quý Chân, ngươi tới rồi.
Trương Thuyết nhìn thấy người áo xanh đó, liền mỉm cười chào hỏi.
Người áo xanh đó nhìn thấy Trương Thuyết và Trương Húc, cũng có chút giật mình.
Nhưng y cũng mỉm cười nói: - Đạo Tế, sao ngươi lại ở đây?
- Ha ha, cũng nhờ nhận được sự chiếu cố của Thanh Chi.
Nói xong, Trương Thuyết và Trương Húc cũng lần lượt ngồi xuống, còn Lý Lâm Phủ thì không có tư cách gì ngồi một mình một chiếu, liền ngồi xuống phía sau Dương Thủ Văn.
Trên Dao đài lúc này ngoài Lý Lâm Phủ ra, tính cả Dương Thủ Văn tổng cộng có tám người.
Trương Thuyết rõ ràng đều quen, do đó liền mỉm cười giới thiệu: - Thanh Chi, có lẽ cũng biết Hạ Quý Chân chứ? Nói ra thì hắn ta còn phải cám ơn ngươi mới đúng.
Hạ Quý Chân?
Dương Thủ Văn hơi giật mình, chợt thốt lên: - Ngươi là Hạ Tri Chương!
Người áo xanh đó khẽ mỉm cười, chắp tay nói: - Còn chưa cảm tạ Dương Thanh Chi lúc trước ở Huỳnh Dương đã giành lại danh tiếng cho ta. Nếu không có Thanh Chi, bài Vịnh liễu đó của ta suýt chút nữa đã bị người ta lấy trộm rồi.
Quả nhiên là hắn ta.
Dương Thủ Văn liền đứng dậy, khom người vái chào.
- Thanh Chi, tới bái kiến Trương Tư Mã.
Trương Tư Mã thanh danh có lẽ ngươi chưa từng nghe thấy, nhưng bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ của hắn ta có lẽ ngươi cũng đã biết rồi.
- Người là Trương Nhược Hư?
Dương Thủ Văn nhìn người đàn ông bên cạnh Trương Thuyết, liền hành lễ một lần nữa.
Xuân giang hoa nguyệt dạ? Dương Thủ Văn sao có thể không biết chứ! Với ngòi bút đầy sinh động, viết ra cảnh đẹp đêm xuân Giang Nam, như ánh trăng chiếu xuống bức tranh Trường Giang. Ý thơ rõ ràng, sầu triền miên, tẩy sạch son phấn của lục triều cung thể. Từ ngữ hay, ai cũng thích, là thiên cổ có một không hai.
Trương Nhược Hư cả đời không có ghi chép gì đặc biệt, bài thơ để lại cũng chỉ có hai bài.
Mà Xuân giang hoa nguyệt dạ trong đó càng nổi tiếng trong "Cô thiên cái toàn đường". Nói tới đêm xuân Giang Nam thì không có bài thơ nào hơn bài thơ này của Trương Nhược Hư.
Trương Nhược Hư, con người cũng như cái tên.
Dáng người cao cao gầy gầy, mang lại cho người ta cảm giác thanh lịch.
Dương Thủ Văn không dám chậm trễ, liền bước lên phía trước vái chào Trương Nhược Hư. Còn Trương Nhược Hư lại cười nói: - Thanh Chi không cần khách khí, hôm nay một bài "Thiên Mụ sơn" này của ngươi cũng xứng đáng làm chủ tọa của Dao đài này rồi.
Hạ Tri Chương rõ ràng là rất quen Trương Nhược Hư, liền cười nói: - Hai người các ngươi không cần phải khách khí qua khách khí lại như vậy, khiến cho đình càng vắng vẻ hơn.
Y đứng lên, bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, chỉ chàng thanh niên bên cạnh Trương Nhược Hư nói: - Thanh Chi có lẽ cũng biết Tô Đĩnh chứ?
Dương Thủ Văn liền quay đầu lại nhìn, liền thấy chàng thanh niên nho nhã đó đứng phía sau bàn.
- Là Hứa Quốc công, Tô Đình Thạc sao?
- Ha ha, ngươi nhìn xem, ta nói hắn ta nhất định sẽ biết mà.
Tô Đĩnh này là con của Thượng thư Tả phó xạ Tô Côi, cũng là một thế hệ văn tổ nổi danh như Trương Thuyết mà hậu thế thường nói tới, cũng được Trương Thuyết gọi là Yến Hứa đại thủ bút. Nhưng Tô Đĩnh lúc này vừa mới đứng lên, cách đi đứng lại lộ rõ khí chất ôn hòa nho nhã.
- Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
Bài thơ này của Dương Thanh Chi cũng đủ để lưu truyền hai kinh rồi, có lẽ không bao lâu nữa thế nhân chỉ biết Dương điên mà không biết tới Tô Đình Thạc.
Không thể nghi ngờ, bài thơ "Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt" đó Dương Thủ Văn đã chinh phục được mọi người trên Dao đàn này.
Hạ Tri Chương kéo Dương Thủ Văn đi tới bàn của người áo trắng đó.
Không chờ cho Hạ Tri Chương mở lời, người áo trắng đã đứng dậy nói: - Bần đạo, Tư Mã Thừa Trinh.
- A, không biết gặp mặt tiên trưởng, Dương Thủ Văn thất lễ rồi.
Tư Mã Thừa Trinh liền cười nói: - Cái gọi là người không biết không đáng trách, trước đây bần đạo cũng có chút thất lễ, Thanh Chi chớ trách.
Nhưng, đọc bài thơ của Thanh Chi cũng rất hợp với thần vận đạo gia, vì sao lại viết ra bài "Tây du" như vậy chứ?
- Chuyện này.
Trong lòng Dương Thủ Văn thầm kêu khổ.
Hắn biết, nếu không thể cởi bỏ được nút thắt trong lòng Tư Mã Thừa Trinh, sớm muộn cũng sẽ có rắc rối.
Hắn cười khổ nói: - Đó chẳng qua là ta đi qua cái tuổi vì em ruột mà giải ưu chuyện xưa. Đạo trưởng cũng biết, Phật môn Xương Bình hưng thịnh, không giống như Đạo gia hưng thịnh Trung Nguyên, ta cũng là sau khi nghe xong bài "Đại Đường Tây Vực ký" đó mới nhớ tới.
Tư Mã Thừa Trinh không phải rất hài lòng về lời giải thích này, nhưng cũng đã thấy rõ Dương Thủ Văn không thực sự là dương Phật ức Đạo.
Hơn nữa trên Dao đài này còn có những người khác, cho dù là đạo pháp của Tư Mã Thừa Trinh cao thâm, cũng không nên chỉ trích gì.
Chỉ là Dương Thủ Văn lại biết chuyện này dường như là vẫn chưa có xong.
- Hừ, Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, bây giờ lại biến thành bộ dạng dập đầu như vậy.
Đúng lúc Dương Thủ Văn và mọi người hàn huyên, Lý Quá ngồi ở góc tường lại bỗng nhiên lên tiếng.
Dương Thủ Văn vừa nhìn thấy thế, trong lòng thở dài. Hắn không biết vì sao Lý Quá lại ngồi ở đó, hơn nữa thoạt nhìn thì lại là dáng vẻ rất quen thuộc với người khác. Hắn bước lên phía trước, ngồi xuống trước mặt Lý Quá, liền liếc mắt nhìn về phía Lý Quá.
- Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa chọc lòi mắt ngươi ra.
Dưới ánh mắt của Dương Thủ Văn, Lý Quá có chút ngượng ngùng, không kìm nổi liền cúi đầu xuống.
Chỉ là câu nói hung hãn đó của y, nói ra thật mềm mại, truyền vào tai người khác càng giống như là đang liếc mắt đưa tình với Dương Thủ Văn.
Tư Mã Thừa Trinh và Tô Đĩnh nhìn thấy thế không khỏi bật cười.
- Quá công tử vừa rồi nói những lời đó, ta nói với ngươi là xuất phát từ trong lòng.
Con người ta tính cách sơ cuồng, thích tự do tự tại, không thích bị người khác trói buộc, càng chán ghét suốt ngày tính toán với người ta. Nếu lời nói của ta vừa rồi có gì không đúng, ta xin lỗi ngươi. Nhưng ngươi là ngươi, là ân nhân của ta, cũng là bằng hữu của ta, ta không muốn sau này khi ta rời khỏi Lạc Dương rồi, ngay cả những người bằng hữu ít ỏi như ngươi cũng không còn nữa.
Giọng nói của Dương Thủ Văn rất nhẹ, chỉ có Lý Quá có thể nghe thấy được.
Nhưng, khi Lý Quá nghe nói Dương Thủ Văn sắp phải rời khỏi Lạc Dương, bỗng giống như chú mèo xù lông lên, ngẩng mạnh đầu lên, lớn tiếng nói: - Ngươi sắp rời khỏi Lạc Dương sao? Vì sao lại rời khỏi Lạc Dương Ta, không cho phép ngươi rời khỏi Lạc Dương!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất