Chương 41: Phản ứng thần tốc.
Trấn Truân Binh có lịch sử lâu đời rồi, có người nói là tận thời Tần khi đại tướng quân Mông Điềm đánh đuổi các bộ tộc du mục ra khỏi thảo nguyên bên Hoàng Hà, đuổi bọn họ lên phương bắc, sau đó lần lượt lập ra những trọng trấn biên thùy để trấn thủ. Cứ như vậy tiểu trấn này trải qua hơn 2000 năm lịch sử, nay thuộc thế lực này, mai thuộc về thế lực kia, bị cướp bóc, bị thiêu hủy, rồi lại gây dựng lại hết lần này tới lần khác, tới giờ vẫn kiên cường đứng giữa gió cát.
Nếu tiểu trấn giữ nguyên diện mạo những căn nhà đất cổ kính thì cũng có một phong tình lạ làm người ta muốn khám phá đấy. Nhưng ở đầu trấn xây nguyên hai hàng nhà khách kiểu hình ống, thứ kiến trúc tồi tệ nhất chỉ một tác dụng, tận dụng tối đa không gian đã phá hết cảnh quan. Chưa kể lẫn vào căn nhà đất cổ xưa lại có vài căn nhà gạch, bê tông xây kiên cố dùng làm chỗ kinh doanh khiến tổng thể cả trấn chẳng còn chút cảnh nào đáng nhìn nữa.
Hãy để thanh xuân thổi vào mái tóc dài của em.
Và cuốn theo giấc mơ của em.
Đã không còn nhớ được gì về thành phố này nữa.
Nhưng làm sao có thể quên được nụ cười của em.
Chẳng biết từ căn nhà nào phát đi phát lại bài hát Truy Mộng Nhân, nắng chói trang, đường phố vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ai để đồng cảm, à không có ... từ phía cuối đường có một đôi nam nữ đi tới, nam cao ráo, trông phong trần tuấn lãng, nữ thì dung mạo ngọt ngào, yểu điệu xinh xắn, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải thốt lên, xứng đôi vừa lứa.
Lại gần hơn mới phát hiện khác hẳn, hai người đó cách nhau 50 cm, một khoảng cách an toàn, mỗi người nhìn về một hướng, tuy đi sóng vai những chẳng hề mang lại cảm giác cặp đôi, tựa hồ như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp nhau vậy.
Đi tới bên chính phủ trấn, Quản Thiên Kiều thích sạch sẽ ra sức phủi bụi đất trên người. Cừu Địch cứ thế ngồi bệt xuống bên đường, ngoáy đầu nhìn tấm biển chính phủ cũ kỹ, tạo thành đối lập rõ ràng với Nhà khách phim trường trường cao năm tầng hiện đại phía đối diện.
Cừu Địch vừa định nói gì đó thì phát hiện ra chuyện không ổn, Quản Thiên Kiều phủi bụi trên quần áo nãy giờ chưa xong, lại buộc dây giày, người khác không nhìn ra chứ ở góc độ của Cừu Địch có thể nhìn ra được cô đang làm một việc.
Chụp trộm.
Trên tay, trong ống tay áo, cùng với ống kính thò ra trong túi xách của cô đều có thể chụp ảnh, hơn nữa phương hướng cô muốn chụp hình chính là cổng nhà khách phim trường, trong nhà khách đang có một đoàn người đi ra, hướng về phía mấy chiếc xe sang đắt tiền đỗ ở đó.
Khoảng cách quá gần, ngay mé trái đối diện, cùng lắm là hai mươi mét, Cừu Địch nhìn thấy tướng mạo hung ác của Kỳ Liên Bảo thì giật mình. Trong nhóm năm sáu người này còn một nữ nhân mặc bộ vest nữ, đi giày cao gót, áo sơ mi lụa cầu kỳ, cổ trễ để lộ cả mảng da ngực trắng nõn nà, hoàn toàn không ăn nhập với phong cách của trấn, nhìn những chiếc Lexus, Mercedes mà người ta đi là biết không phải người thường.
Tựa hồ có người thấy thắc mắc chỉ về phía Cừu Địch đang ngồi, đường phố trấn vào buổi trưa căn bản không có lấy một bóng người, tự nhiên xuất hiện một đôi nam nữ, người ta tất nhiên sẽ chú ý. Quản Thiên Kiều phát hiện ra, tức thì đánh mắt với Cừu Địch, bảo đi thôi.
Ngay trong tích tắc đó, Cừu Địch ra quyết định, nếu đi ngay vào lúc này thì quá trùng hợp, người ta sẽ hoài nghi, lúc đó không đoán được chuyện gì tiếp theo, có thể sẽ không sao, cũng có thể bị người ta nghi ngờ. Cừu Địch thích chủ động hơn, nhìn thấy Hách Lai Vận ở trong đám đông, lật đật chạy tới gọi:" Anh Hách ... Hollywood!"
Hách Lai Vận tựa hồ vẫn còn nhớ tới y, nhưng không nhớ ra tên, nói với người bên cạnh:" Không sao đâu, tới đây làm diễn viên quần chúng đấy ... Mà cậu tên là gì nhỏ? Đi lang thang làm cái gì?"
" Tôi tên Cừu Địch ạ ... Chuyện này, anh Hách, tôi muốn báo danh được không? Hôm qua tham gia diễn xuất, tôi thấy có tâm đắc, nói không chừng mình thành diễn viên được." Cừu Địch vừa ngập ngừng vừa ngại ngùng nói, đúng kiểu người mới:
" Ha ha ha, nếu mà có cơ hội thành danh thì Hollywood sớm thành danh rồi, làm gì tới lượt cậu chứ." Người trung niên trong nhóm cười to nói một câu hết sức chí lý:
Nữ nhân duy nhất trong nhóm cũng phì cười lên xe, chẳng nhìn Cừu Địch lấy một cái.
Hách Lai Vận trợn mắt lên mắng Cừu Địch:" Cút xéo, không thấy ai tới sao, đây là chỗ để cậu nói chuyện này à? Còn không mau cút đi."
Cừu Địch sợ hãi lùi lại, Kỳ Liên Bảo chỉ tay ra xa, cũng nói đúng một chữ:" Cút!"
" Dạ ..." Cừu Địch thực ra chỉ muốn cút cho nhanh, giờ có cớ rồi quay lại chỗ Quản Thiên Kiều, kéo tay cô chạy vội:
Hai người cứ thế tay trong tay chạy quá nửa trấn, đến khi chui vào cái ngõ nhỏ rồi mới dán sát tường ngồi xuống, Cừu Địch vừa thở vừa mắng:" Cô điên rồi phải không? Gần như thế mà cô chụp trộm à? Cô không biết cái nơi này không bình thường à?"
" Khó khăn lắp mới gặp được tầng quản lý của Thương mại Bằng Trình, vận may hiếm có, sao bỏ qua được." Quản Thiên Kiêu má đỏ bừng bừng, giọng nói còn chưa hết hưng phấn:
" Thương mại Bằng Trình là cái gì?" Cừu Địch không hề biết cái danh từ mới này:
Quản Thiên Kiều "á" một tiếng vội vàng dùng cả hai tay bịt miệng, tựa hồ lỡ lời. Động tác này làm Cừu Địch tức giận, chỉ tay nói:" Có phải cô có chuyện gì giấu chúng tôi không? Mỗi ngày cô liên hệ với Cáp Mạn, có chuyện gì cô nói rõ ra đi, tôi ngày càng cảm thấy nơi này có vấn đề, đừng để nó là cái hố thật, chôn hết cả chúng trong đó đấy."
" Anh nói cái gì vậy chứ, là thế này ..." Quản Thiên Kiều lấy di động ra, mở những bức ảnh cô chụp được giải thích: " Đây này, cái người đang cười to tên là Tông Bằng Trình, nhà khách, nhà hàng, môi giới diễn viên, đại bộ phận là sản nghiệp của ông ta. Người mặc đồ tây đi xe Lexus tên là Kim Ngạn Quốc, giám đốc bên đầu tư phim trường Đại Tây Bắc, cô gái tên Trương Thụy Hà là thư ký của ông ta. Còn về phần Hách Lai Vận, Diêu Phú Văn thêm vào Kỳ Liên Bảo đều là tầng quản lý kinh doanh của Tông Bằng Trình ở trấn Truân Binh ..."