Chương 319: Tranh Thủ
“Không được! Ta không thể chết! Nếu như ta chết rồi, có trời mới biết lũ người này sẽ xử trí Bạch Linh Miểu bọn họ như thế nào!”
Lý Hỏa Vượng muốn tránh nhưng cơ thể hắn đã bị đóng chặt bởi cây đinh sắt, không tài nào cựa quậy nổi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu kích cách mặt mình ngày càng gần.
“Mau cử động đi! Mau cử động đi! Ngươi mau cử động cho ta!”
Đương lúc Lý Hỏa Vượng đang cuồng nộ gầm thét, thanh trường kích ấy đâm xuyên vào đầu Lý Hỏa Vượng.
Nhưng ngay giây kế tiếp, thanh trường kích lại chui từ trong ra, cắm xuống đất.
Cái đầu đáng ra đã bị đập nát của Lý Hỏa Vượng giờ đây lại không có lấy một vết thương.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy cơ thể mình có thể động đậy rồi.
Giờ không phải lúc lo những cái khác nữa, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rút kiếm ra, đạp thật mạnh lên mình con ngựa rồi đâm về về phía mặt nạ của Bành Long Đằng.
Bành Long Đằng nâng kích phản công, nhưng chỉ chém sượt bên trái của Lý Hỏa Vượng.
Một tiếng “Keng” trong trẻo giòn vang, thanh gươm từ trước đến nay vẫn luôn không đủ sắc bén của Hữu gia hôm nay bỗng nhiên đâm không nát mặt nạ giáp của đối phương!
Linh quang vừa le lói, Lý Hỏa Vượng không chút do dự móc ra “Hỏa Áo Chân Kinh” trùm lên mặt nàng ta.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bành Long Đằng bằng ánh mắt đầy sự thương hại, miệng bắt đầu niệm đoạn chú văn vẫn chưa lưu loát kia.
Cuốn sách bên trên bắt đầu tan chảy, ngọn lửa cũng theo đó len lỏi vào trong các khe hở của tấm mặt nạ, đi tìm những vị trí cần trị liệu.
m thanh “châm chích” vang lên, Bành Long Đằng tuôn ra một tiếng chửi rủa.
“Tiên sư nó! Nó chui vào trong mắt ta rồi!”
Nàng ta nhanh chóng gỡ chiếc mặt nạ ra, đưa tay vào bên trong mò bắt.
Móc vào bên trong cùng với những ngón tay của nàng ta là kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Bản năng của Bạch Long Đằng mách bảo có nguy hiểm, nàng ta chợt giương cằm lên, giương thanh trường kích trong tay lên chém về phía Lý Hỏa Vượng lần nữa.
Lý Hỏa Vượng sao có thể bỏ lỡ cơ hội dùng chân đạp vào đầu ngựa đang rộng mở này, hắt chợt rút kiếm đâm vào bên trong.
“Phập.”
Cơ thể Bành Long Đằng cứng đờ, thân hình cao lớn của nàng ta ngã nhào nhào khỏi lưng ngựa.
“Đại nhân! Đại nhân!!”
Chứng kiến cảnh tượng này, dù là tắc phối quân hay Đoản Binh đều sợ vỡ mật, lập tức dừng lại tất cả mọi việc trong tay rồi xông lên.
Lý Hỏa Vượng đạp vào lưng ngựa nhảy lên lấy lại Đại Thiên Lục trên nóc nhà rồi phi về phía xe ngựa.
“Mau đi thôi! Nhân lúc địch đang loạn tan tác chúng ta mau rời khỏi đây! Xương của ả nữ nhân đó quá cứng, ta vẫn chưa đâm xuyên qua đâu!”
Xuân Tiểu Mãn liên tục lắc mạnh lục lạc và đầu như phát điên.
Mười mấy vị Du Lão Gia từ trên trời giáng xuống, nhắm về phía những kẻ chặn đường phi đến.
Tình hình Bành Long Đằng ngã ngựa lúc này khiến những tên tặc phối quân khác chẳng còn tâm trạng đâu mà chiến đấu.
Nhờ có sự trợ giúp của Du Lão Gia mà bọn họ thuận lợi thoát ra ngoài.
Nhưng không ai dám dễ dàng buông lỏng cảnh giác, bất cứ lúc nào tặc phối quân cũng có thể đuổi đến nơi.
Roi liên tục quất vào mông những con ngựa khiến tất cả các xe ngựa đều chạy về phía đại lộ.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng đưa những người khác lấy một số đồ vật cần thiết rồi đi vào một con đường nhỏ.
Vết vó ngựa có thể làm xáo trộn phương hướng truy đuổi của chúng.
Con đường này phải đi rất rất lâu, đến khi những người khác không chạy nổi nữa, Lý Hỏa Vượng mởi để họ nghỉ ngơi ở một chỗ thấp trũng xuống.
Về viếc có thể chạy thoát được, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất kinh ngạc.
“Chuyện vừa rồi là sao? Ả nữ nhân đó dường như bị mắc bệnh thần kinh vậy đó, không đâu tự nhiên tân công vào má bên trái của ta, bên má trái ta có gì à?”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại má bên trái của mình, phát hiện ra bên má trái không có gì cả.
“Lý sư huynh! Lý sư huynh ngươi ở đâu!!”
Nhìn nàng như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy hoang mang, lẽ nào mắt của Bạch Linh Miểu có vấn đề? Ta to đùng như này mà nàng ta lại không nhìn thấy? Hắn đứng dậy, vội đi về phía nàng.
Nhưng vừa đi được vài bước, tất cả mọi người đều bị dọa hú vía, đồng loạt lùi về phía sau.
Nhìn về phía ảnh mắt sợ hãi của mọi người đang nhìn chăm chú, Lý Hỏa Vượng lại quay đầu nhìn về bên má trái của mình.
Lần này hắn nhìn thấy một thứ, đó là một bóng lưng đỏ au tựa như một cái ót.
Cơ thể của người đó có một nửa ở ngoài, một nửa bị kẹt trong tường, vô cùng quỷ dị.
Lý Hỏa Vượng vô thức một tay nắm chặt chuôi kiếm lùi về sau kéo dài khoảng cách.
Nào ngờ Lý Hỏa Vượng vừa lùi về sau, người đó cũng lùi theo, từ trong bức tường ấy xê dịch ra ngoài.
Đến khi Lý Hỏa Vượng nhĩn rõ bộ y phục trên người người kia cùng với túi đựng dụng cụ tra tấn dưới vạt áo, hắn đột nhiên hiểu ra một điều, đó rõ ràng là cơ thể hắn!
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn liền phát hiện phía dưới hoàn toàn trống trơn.
Bây giờ bản thân như thể một cái camera ngay giữa không trung.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lúc này chỉ còn lại sự hoảng hồn, hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng đỏ au kia lần nữa, miệng lẩm bẩm nói một mình.
“Trời má ơi, nó động đậy thật kìa!”