Chương 132: Giang Chu dạy học! (2)
Một lát sau, hai người đã đến ký túc xá.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn đen xì, đèn đường cũng đã được bật lên, các học sinh ôm ôm hôn hôn cũng bước đi cùng nhau.
Bọn họ né tránh đền đường, đi đến những góc tối còn sót lại, tiếp tục ôm ôm. . .
Giang Chu châm điếu thuốc, tựa ở bồn hoa bên dưới, lặng lẽ chờ thắt lưng của mình.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy một bóng người hết sức quen thuộc đi đến.
Người này mặc một cái áo gió màu xám, dáng người hơi mập, đầu tóc bóng loáng, mong tay phải còn sơn màu đỏ.
Lúc này, cậu ta đang hết sức khí thế mà đứng ở bên dưới ký túc xá nữ.
“Lý Nghệ Phỉ, em nói em nhận nhầm người, anh không trách em!”
“Nhưng xem ở em có vài phần tư sắc, đồng thời anh cũng động lòng, cho nên anh có thể cho em một cơ hội!”
“Em mau nghĩ biện pháp thích anh đi, anh cho em thời gian ba ngày, anh hy vọng em không nên không biết điều như vậy nữa!”
Giang Chu nghe đến đây thì suýt nữa phun cmn máu.
Từ Hạo Đông???
Tên này không phải nhặt lại tình xưa với tay phải của mình rồi sao?
Tại sao lại vụng trộm chạy qua Thanh Bắc rồi?
Hơn nữa, cái tuyên ngôn ngập mùi bại não kia là thế nào?
Đây chính là thu hoạch của ba tên này sau khi đã đốt đèn bàn bạc cả một đêm?
Hắn cho ba tê này một đề nghị là: Không muốn làm liếm cẩu, không cần làm tiểu tam.
Nhưng anh Hạo Đông vĩ đại này chính là một thất bại của tiến hóa!
Tên này tiến hóa sai cmn đường rồi!
Bây giờ tên này đã không phải là liếm cẩu, nhưng lại trở thành tên bại não mà người ta còn chán ghét hơn cả liếm cẩu.
Tỏ tình như vậy thì có cô gái nào có thể nhịn được chứ?
Cùng lúc đó, bên cạnh Từ Hạo Đông lại xuất hiện một tên con trai.
Người này mặc một bộ tây trang ngắn màu bạc, tay còn cầm một bó hoa diêm dúa màu xanh lam.
Người này chờ Từ Hạo Đông kêu xong, thì cũng bắt đầu ngửa cổ lên kêu.
“Sở Ngữ Vi, anh thích em!”
“Anh đã add QQ của em 28 ngày thôi, ngày nào cũng gửi tin nhắn chào buổi sáng và chúc em đi ngủ!”
“Vì sao em vẫn không để ý đến anh, không trả lời anh!”
“Trước kia anh chưa bao giờ thích một cô gái nào như vậy, làm ơn, em có thể cho anh một cơ hội không?”
“Anh không chấp nhận từ chối trên internet, em có thể xuống đây nói chuyện một lát không?”
Từ Hạo Đông nghe ông anh này kêu xong thì mặt đầy vẻ chẳng đáng.
“Tôi nói này ông anh, theo đuổi con gái không phải theo đuổi như vậy, hiểu không?”
Ông anh mặc tây trang nhịn không được mà quay đầu liếc cậu ta một cái: “Mặc mớ gì đến cậu?”
“Tình Thánh trong ký túc xá bọn tôi đã dậy bọn tôi rằng, muốn theo đuổi con gái không thể dùng thái độ hèn mọn như thế được, nếu như ông anh tự coi thường mình, thì người khác cũng sẽ coi thường ông anh.”
“Đánh rắm, tôi chưa bao giờ nghe qua cái đạo lý này cả, theo đuổi con gái không dùng tình cảm chân thành của mình, thì sao có thể đả động trái tim của bọn họ chứ?”
Khóe miệng Từ Hạo Đông nổi lên một vệt trào phúng: “Đúng vậy, ngày nào ông anh cũng dùng tình cảm chân thành đấy, người ta có cảm động không?”
“Không có, vậy thì sao?”
“Tôi dạy ông anh vài chiêu nhé, ông anh đã nghe qua ‘Nếu như bạn nở rộ, bướm sẽ tự bay đến’ chưa. . .?”
Ông anh tây trang nghe xong thì không khỏi sửng sốt, hiện giờ dạy người yêu đương còn có thể nói có sách, mách có chứng rồi cơ à?
Từ Hạo Đông hơi đắc ý: “Thế nào, không hiểu đúng không?”
“Vậy cậu nói xem, đây là có ý gì?”
“Chính là ông anh bỗng nhiên trở nên trâu bò, ngầu lồi, đỉnh chóp. .. vậy con gái sẽ chủ động thích ông anh thôi.”
Ông anh tây trang không tin lắm: “Giống như cậu vừa kêu đấy à? Nhưng mà cũng có hiệu quả mịa gì đâu?”
“Có lẽ là do cô ấy không nghe thấy, để tôi làm lại một lần.”
Từ Hạo Đông đi đến bên dưới cửa sổ, hít một hơi thật sâu, kêu lên: “Lý Nghệ Phỉ, anh cho em một cơ hội, em tự nghĩ biện pháp thích anh đi.”
Lúc này, đột nhiên có một chậu nước từ trên cửa sổ đổ xuống.
Từ Hạo Đông đứng ở bên dưới cửa sổ lập tức bị dội cho ướt sũng.
“Người anh em, cậu. . . cậu không sao chứ?”
“Không sao, ông anh thấy chưa, đây không phải là hiệu quả sao?”
Ông anh tây trang nuốt nước miếng: “Hay là thôi đi, tôi cảm thấy mình không có hứng thú với loại hiệu quả này.”
Từ Hạo Đông lại hít sâu một hơi, trong mắt viết đầy phiền muộn.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà giờ nước chảy vô tình lại yêu hoa rơi.
Chung quy bản thân mình cũng không cách nào trở thành loại người đi qua trăm vạn bụi hoa, nhưng không một mảnh lá dính thân như Giang Chu.
“Hạo Đông!”
Từ Hạo Đông sợ hết hồn: “Giang Chu? Sao ông lại ở chỗ này?”
Giang Chu đi lên cho Từ Hạo Đông một đá: “Đã nói là không làm liếm chó rồi, tại sao ông còn chạy đến chỗ này?”
“Tôi không làm liếm chó mà, tôi là đang tìm chị em cho tay phải của mình, cô ấy rất cô đơn.”
“Đây cmn không phải là như nhau sao?”
“Nhưng mà tôi không liếm mà, tôi còn nói hết sức ngang ngược luôn!”