Chương 12: Khoa Võ Có Năm Vòng Thi! (2)
"Chắc phải mua cái máy tính quá." Phương Bình nghĩ trong lòng, theo bản năng quên rằng muốn mua máy tính thì phải có tiền mới được.
Nhưng mà mặc dù mình không rõ lắm, nhưng Dương Kiến một lòng muốn thi khoa võ, chắc chắn sẽ hiểu rõ.
Dương Kiến vừa dứt lời, Phương Bình lại làm như vô ý nói: "Tớ nhớ năm ngoái, đề thi khoa võ cũng không tính là quá khó mà, với điều kiện của cậu, chẳng lẽ không qua được bốn vòng ư, hay là năm nay chính sách thi cử lại thay đổi rồi?"
Lời này rất mơ hồ, hơn nữa quy tắc thi đại học hằng năm đều thay đổi một chút là chuyện bình thường, Phương Bình cũng không sợ Dương Kiến suy nghĩ nhiều.
Thuận tiện khen thằng bạn mình một câu, nói không chừng mình sẽ moi được nhiều tin tức.
Quả nhiên, Dương Kiến cũng không để ý đến chuyện tại sao Phương Bình lại vô tri như vậy, nụ cười trên mặt cũng rộng lên không ít.
Hiếm khi thấy Phương Bình nguyện ý nói chuyện khoa võ với mình, Dương Kiến ước gì có thể nói nhiều thêm vài câu.
Còn Trần Phàm không có hứng thú, trước khi Phương Bình tới, Dương Kiến có nói gì với cậu ta cũng vô ích.
Lúc này thấy Phương Bình có hứng thú, Dương Kiến lập tức tươi cười: "Cậu đánh giá tớ cao quá, hơn nữa, đề mục thi khoa võ năm nào chả khó.
Nhưng năm nay đúng là chính sách thi có thay đổi một chút, cụ thể ra sao tớ hiện tại cũng không rõ lắm. Chờ hôm sau Vương học trưởng đến, anh ấy sẽ phổ biến thêm.
Nhưng trong mấy ngày vừa rồi tớ cũng có thử tìm hiểu và hỏi thầy giáo, biết được rằng sẽ khác hơn so với năm ngoái một chút."
Thấy cậu ta nói tới đây, nhưng không tiếp tục nói nữa, Phương Bình đương nhiên biết phong cách của cậu bạn tương lai để râu quai nón này, nhưng cũng không lên tiếng hỏi tiếp.
Dương Kiến ở tuổi thanh niên này rất nhiền chuyện, cho dù mình không hỏi, một khi cậu ta đã bắt đầu câu chuyện, khẳng định có muốn cũng không nhịn nói được.
Không ngoài dự đoán, thấy Phương Bình không tiếp tục hưởng ứng, Dương Kiến vẫn chưa nói đã miệng, cậu ta tiếp tục: "Vòng đầu tiên, xét hồ sơ lý lịch."
Mi tâm Phương Bình khẽ động, nghe Dương Kiến nói tiếp: "Trước đây khi xét hồ sơ lý lịch, phải xét ba đời nhà cậu xem có đời nào đã từng vi phạm luật pháp hay không.
Năm nay điều kiện đã giảm xuống, chỉ xét hai đời là cha mẹ và anh chị em ruột thôi.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan lắm tới bọn mình, trừ khi từ đời ông nội từng bị ghi lại hành vi phạm tội thôi."
Vòng tuyển loại đầu tiên của khoa võ: Xét hồ sơ lí lịch.
Việc xét tuyển này cũng là chuyện thường tình, võ giả không phải người thường, lực phá hoại cũng cao hơn người bình thường nhiều.
Chính phủ năm nào cũng ném tiền vào khoa võ của các trường đại học.
Tiêu hao một lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng võ giả, đương nhiên không phải để cho bọn họ làm chuyện trái pháp luật, mặc dù cũng không ai quy định cha mẹ là người xấu thì con cái cũng vậy.
Nhưng trong việc xét tuyển, đương nhiên là nghiêm ngặt một chút thì càng tốt, ngươi không cam tâm cũng vô dụng.
"Xét hồ sơ lý lịch được giảm hạ xuống một bậc đối với chúng ta không có lợi, ngược lại còn tăng thêm số lượng người ghi danh.
Nhưng vòng xét tuyển thứ hai cũng có chút thay đổi, điều này coi như có lợi cho chúng ta."
Dương Kiến vui vẻ nói: "Vòng xét tuyển thứ hai của khoa võ, kiểm tra sức khỏe.
Vấn đề không nằm trên hạng mục kiểm tra sức khỏe, mà chủ yếu là độ tuổi đi kiểm tra sức khỏe.
Trước đậy, giới hạn tuổi tối đa là 22 tuổi, nhưng năm nay chính sách thay đổi rồi, hạn mức tối đa hiện tại là 20 tuổi, tớ coi những tên khốn khiếp kia làm sao có thể tiếp tục lưu ban, cho bọn họ tức chết đi!"
Cũng không phải võ giả phải càng trẻ càng tốt, còn trẻ, thân thể xương cốt vẫn chưa hoàn toàn thành hình, tâm lý cũng chưa trưởng thành.
Nhưng nếu tuổi còn quá nhỏ mà đã luyện võ, ngược lại dễ bị thương, cũng dễ hình thành tâm lý vị thành niên thích chứng tỏ, khiến những thiếu niên này ỷ lại vào sức mạnh hơn người của mình mà làm ra những chuyện khác thường.
Đây cũng là lý do chỉ có các trường đại học mới có khoa võ!
Sau nhiều năm được giáo dục tư tưởng, đến khi lên đại học, suy nghĩ của các em học sinh cũng dần trưởng thành, thân thể cũng trưởng thành, lúc này bắt đầu luyện võ, thực là sẽ có hiệu quả nhiều hơn, các sự cố mà võ giả có thể gặp phải sau đi luyện lên cao cũng không quá nhiều.
Có những học sinh năm nay thi không đậu, lựa chọn học lại, thi lại, đó là chuyện hết sức bình thường.
Các bạn ấy sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn những người khác, sau khi đi thi một lần, cũng sẽ biết mình thiếu sót ở đâu, căn cứ vào đó để điều chỉnh lại.
Trong số các học sinh thi khoa võ hằng năm, các học sinh học lại cũng chiếm một phần.
Trước đây cho phép 22 tuổi dự thi, nên có những người thậm chí quyết tâm học lại tới mấy năm.
Năm nay trực tiếp hạ xuống, chỉ cho phép các em không quá 20 tuổi dự thi, xem ra lần này sẽ khiến rất nhiều các bạn đang học lại tuyệt vọng.
Học sinh cấp ba, độ tuổi đều rơi vào tầm 18 đến 20 tuổi, có vài người học lại một năm là đã hơn 20 tuổi rồi.
Phương Bình thực ra không cần lo lắng điều này, dù sao cậu cũng chỉ mới có 18 tuổi, học lại hai năm nữa cũng vẫn được.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình hỏi: "Mấy người học lại kia không có chút phản ứng gì à?"
Dương Kiến vui sướng nói: "Sao mà không được chứ, nghe nói mấy ngày trước bọn họ náo loạn một trận, nhưng mà có tác dụng gì đâu?
Ai bảo họ ban đầu thi không đậu chứ, đều đã hơn 20 tuổi rồi, cho dù có thi đậu thì cũng tuột lại phía sau người khác thôi.
Có kháng nghị cũng vô dụng, dù sao thi khoa võ cũng ưu tiên cho học sinh tốt nghiệp cấp ba của năm nay, mọi người còn ước gì không cho mấy người đó đi thi nữa kìa. Nhưng mà khoa văn không hạn chế độ tuổi, có thể thi khoa văn mà."
Phương Bình đã hiểu, chuyển lại đề tài, nói: "Kiểm tra sức khỏe của khoa võ và khoa văn có khác nhau lắm không?"
Dương Kiến vò đầu, không nhìn được liếc mắt nhìn cậu.
Trần Phàm vẫn không lên tiếng, lúc này thực sự cạn lời với Phương Bình, cậu ta nói: "Phí lời, sao mà không khác nhau được? Phương Bình, cậu ngủ nhiều quá nên lú rồi hả?
Chuyện kiểm tra sức khỏe của khoa võ, tớ nghe nói qua không ít.
Cậu cho rằng 10 ngàn tiền ghi danh là tiền bỏ đi à?
Kiểm tra sức khỏe của khoa võ chính là kiểm tra chuyên sâu nhiều cấp độ, kiểm tra xương cốt có bị thương hay dị dạng hay không.
Thị lực không tốt, xương cốt có thương tích, có vết thương nghiêm trọng ngoài da, sẽ không trúng tuyển.
Còn nữa, quan trọng nhất là kiểm tra khí huyết, khí huyết không đủ, thân thể suy yếu, những điều kiện khác có tốt đến mấy cũng vô dụng thôi. Có những người thân thể suy yếu bẩm sinh, có bồi bổ cỡ nào cũng không được, định sẵn đời này vô duyện với con đường làm võ giả.
Bình thường ở nhà không được ăn uống đầy đủ tiêu chuẩn khí huyết bình thường cũng không đạt, cho nên tỷ lệ trúng tuyển ở thành phố lớn mới cao hơn những thành phố nhỏ như chúng ta.
Tỷ lệ trúng tuyển của thành phố nhỏ cũng cao hơn so với nông thôn.
Nơi càng nghèo, võ giả càng ít, cho dù cậu không thua kém người khác đi nữa, nhưng khoa võ hằng năm đều có chỉ tiêu, đương nhiên người ta phải chọn những người ưu tú nhất trong số những người ưu tú."
Phương Bình gật đầu, suy nghĩ một chút, chắc là mình sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, dù sao thì khí huyết của cậu mới vừa tăng lên không ít, hẳn là mạnh hơn so với người bình thường.
Nếu là Phương Bình trước đây, hẳn là không chắc có thể, bởi vì mọi người đều là người bình thường, cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng mà khí huyết 1.1 liệu có đạt chuẩn hay không cũng khó nói, chắc phải kiểm tra sức khỏe trước xem sao, tốt nhất là tăng thêm một điểm nữa mới được.
Ngoài ra, Phương Bình có chút tò mò, nghe Trần Phàm nói vậy, hẳn là sẽ có dụng cụ kiểm tra khí huyết chuyên nghiệp.
Nhưng trong ký ức của Phương Bình, cách xác định khí huyết có đủ hay không là cách nói của trung y, không có dụng cụ chuyên nghiệp nào để kiểm tra khí huyết, chỉ có thể thông qua vọng, văn, vấn, thiết (1) của trung y mới có thể đưa ra kết quả.
Dưới sự kiểm tra quy mô lớn cho kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, rõ ràng khả năng sử dụng trung y để tiến hành kiểm định khí huyết là chuyện không cao, khả năng khác chính là hình thành một trình tự kiểm tra chuyên nghiệp, bao gồm dụng cụ kiểm tra khí huyết chuyên nghiệp.
(1): vọng, văn, vấn, thiết: 4 bước chẩn bệnh của trung y: nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ nắn