Chương 115: Võ Đại! Tông Sư!
Lúc đó cậu mạnh mẽ kiến nghị Phương Bình ghi danh vào Nam Giang Võ Đại, thực ra cũng mang tâm tư muốn chiếu cố Phương Bình, dù sao thì Vương Kim Dương cũng có một chút địa vị ở Nam Giang Võ Đại.
Nhưng đến lúc này, Vương Kim Dương cảm thấy Nam Giang Võ Đại cũng chưa chắc đã là lựa chọn tốt cho Phương Bình.
Thực ra gần đây Phương Bình cũng đã nghĩ đến việc này, lúc Vương Kim Dương hỏi, Phương Bình lập tức nói: "Anh Vương, vấn đề này tạm thời em cũng không hiểu lắm, dù sao thì em cũng không hiểu rõ tình huống của các trường Võ Đại.
Đợi em thi xong văn hoá, chờ có kết quả rồi, đến lúc đó lại phiền anh giới thiệu cho em một chút…"
"Cái này không thành vấn đề, nghỉ hè có thể anh sẽ về Dương Thành.
Đến lúc em có kết quả thi rồi mà anh còn ở đó, anh sẽ nói chuyện cụ thể với em một chút, lúc đó em đưa ra quyết định sau, cũng không cần vội vàng điền nguyện vọng.
Nếu như anh không về đó, em có thể gọi điện thoại cho anh…"
"Dạ vâng, lại làm phiền anh Vương rồi."
"Đừng khách khí..." Vương Kim Dương khách khí một câu, cuối cùng lại không nhịn được sự hiếu kỳ đang dâng lên trong lòng, vội ho một tiếng nói: "Ừm, chuyện này, Phương Bình à, nếu như em không ngại, có thể chia sẻ một chút xem khí huyết của em hiện tại là bao nhiêu không?"
Càng hiểu thêm về thằng nhóc này, Vương Kim Dương càng cảm thấy cậu ta rất thâm sâu.
Khí huyết của Phương Bình hiện tại đến cùng là bao nhiêu, Vương Kim Dương cũng thật sự cảm thấy rất hứng thú.
Phương Bình hơi do dự một chút, nhưng cân nhắc đến chuyện Vương Kim Dương một khi trở về Dương Thành, lúc gặp mặt cũng có thể nhìn ra mức độ, Phương Bình suy nghĩ một chút nhân tiện nói: "Cũng sắp phải tôi cốt lần hai rồi anh ạ…"
"..."
Lão Vương "Ha ha" một tiếng, cũng không nói lời nào, trực tiếp cúp điện thoại!
Đậu xanh rau má hột vịt lộn!
Đầu tháng 4, khoảng 110 cal.
Không bao lâu sau, uống thuốc bổ gì đó, lên tầm 120 cal.
Đầu tháng 5 đo lường khí huyết, 149 cal.
Bây giờ còn chưa qua tháng 6, ngày mai mới là tháng 6.
Thế mà bây giờ nó nói với mình, thung công của nó gần đột phá cảnh giới đứng yên, khí huyết gần 180 cal rồi, cơ sở thối pháp cũng sắp luyện xong, hơn nữa còn đang chuẩn bị thi văn hóa…
Ôi mẹ nó, ôi đệt, nó còn là người sao?
Một ngày 24 giờ, luyện võ học tập không bị gián đoạn cái nào sao?
Tuy suy đoán của Vương Kim Dương không chính xác lắm, nhưng cũng rất gần sự thật rồi.
Phương Bình ngược lại không hề gián đoạn luyện tập, một khi khí huyết và tinh thần giảm sút, cậu sẽ dùng điểm tài phú bù lại.
Những người khác đều sẽ phải nghỉ dưỡng vài ngày.
Thành quả một tiếng tu luyện của Phương Bình có thể sánh được với mấy ngày tu luyện của người khác.
Có ngày, cậu tu luyên đến năm, sáu tiếng đồng hồ, thành quả đạt được ngang ngửa với người khác tập luyện nửa tháng, thậm chí một tháng, mỗi ngày đều có những tiến bộ rõ ràng.
Từ lúc bắt đầu tu luyện tới bây giờ cũng tầm 50 ngày rồi.
Thành quả của 50 ngày này tương đương với người khác chính thức tu luyện một hai năm. Thực ra tiến độ của Phương Bình cũng không tính là quá nhanh.
Lúc trước Vương Kim Dương tu luyện ở Võ Đại không đến nửa năm, thành tích có hơn Phương Bình một chút.
Lão Vương cảm thấy Phương Bình không phải người, Phương Bình thì cảm thấy lão Vương thật là khủng bố, chưa hết một năm đã đột phá cấp ba, Phương Bình cảm giác mình cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Hai người đều cảm giác được đối phương không bình thường, bản thân còn phải tiếp tục cố gắng, nhưng bọn họ chưa bao giờ cân nhắc về tốc độ tu luyện của bọn họ, nếu để những người khác biết, ai cũng sẽ không nhịn được mà mắng đậu xanh rau má.
…
Ngày mùng 1 tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi.
Đương nhiên, cũng là ngày "tết em gái" trong miệng Phương Viên.
Sáng sớm, Phương Viên đã quấn lấy Phương Bình đòi quà tết, khiến Phương Bình dở khóc dở cười.
Kế nhỏ này của Phương Viên đương nhiên Phương Bình hiểu quá rõ.
Ăn tết mà, đương nhiên không thể thiếu quà tết được.
Quà tết Phương Bình đã chuẩn bị rồi.
Cho nên khi Phương Viên mở miệng đòi quà, hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán Phương Bình, cậu đưa con bé một viên "kẹo".
Phương Viên nhìn viên 'kẹo"trong tay Phương Bình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng cắn răng, thở phì phò nói: "Đây chính là quà anh chuẩn bị sao?"
"Đúng đấy."
"Đây không phải là sô cô la nhân đậu mấy ngày trước em mới cho anh sao?"
Phương Viên càng nói càng tức giận!
Lúc con bé đưa cho anh mình, nó đưa một bọc kẹo lớn, thế mà lúc Phương Bình đưa lại, chỉ đưa có một viên!
Dù cho tặng lại nó nguyên một bọc thì ít nhất nó cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng làm gì có ai tặng đồ ăn vặt mà đưa một viên kẹo hay không!
Phương Bình cười híp mắt nói: "Đây không phải là sô cô la nhân đậu bình thường đâu, mùi vị cực kỳ ngon đó.
Anh của em thiếu tiền sao?
Không thiếu tiền!
Nhưng vì sao lại chỉ tặng cho em một viên…"
"Bởi vì anh là quỷ hẹp hòi!" Phương Viên tức giận tiếp một câu.
Cô bé căn bản chưa từng thấy Huyết Khí Hoàn, tự nhiên cũng không biết sô cô la nhân đậu trong mắt nàng chính là Huyết Khí Hoàn.
Một viên Huyết khí hoàn, giá thị trường là 30 ngàn.
Đối với Phương Viên bây giờ cũng chỉ có thể cho cô bé sử dụng Huyết Khí Hoàn, dược hiệu của Khí Huyết Đan phổ thông quá lớn.
Trên thực tế, cho dù có gia đình muốn tạo cơ sở cho con cái, vẫn cho dùng Bổ Khí Hoàn hoặc là Bổ Huyết Hoàn.
Huyết Khí Hoàn, nếu không phải là gia đình có điều kiện thì cũng không thể dùng vào lúc này, gần như chỉ dùng vào trước ngày tốt nghiệp trung học.
Trên tay Phương Bình lúc này có tổng cộng 18 viên Huyết Khí Hoàn. Huyết Khí Hoàn có hiệu quả với người có khí huyết dưới 150 cal.
Nhưng đối với Phương Bình và những võ giả chính thức, tác dụng của Huyết Khí Hoàn cũng chỉ là bổ sung khí huyết bình thường thôi.
Bởi vì dùng Huyết Khí Hoàn không thể nào giúp bọn họ tăng giới hạn khí huyết nữa.
Nhưng mà dùng cái này tạo cơ sở cho Phương Viên, nuôi dưỡng khí huyết, hiệu quả ngược lại cũng không tệ.
Nghe lời than phiền của Phương Viên, Phương Bình cũng không giải thích.
Tiểu nha đầu keo kiệt vô cùng, nếu là biết đây là Huyết Khí Hoàn, e là sẽ lập tức khuyến khích Phương Bình đem đi bán, bắt nàng ăn một viên thuốc tốn mấy chục ngàn, biết rồi sẽ đau lòng muốn chết.
Than phiền thì than phiền, bất mãn thì bất mãn, tiểu nha đầu vẫn ngẩng đầu dò hỏi: "Có ăn ngon thật không đó?"
"Thật!"
"Quỷ hẹp hòi!"
Lại mắng một tiếng, Phương Viên lảm nhảm cầm lấy viên "sô cô la đậu" ném vào trong miệng.
Nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng, Phương Viên lại càng không hài lòng, thở phì phò nói: "Không ngon lành gì!"
Phương Bình cũng không thèm để ý, cười ha hả nhìn con bé.
Nhìn một hồi, thấy nàng không phản ứng gì, cũng không kỳ quái.
Dược hiệu của thuốc không phải sẽ xuất hiện trong chớp mắt.
Phải trải qua quá trình hấp thu và tiêu hoá, hơn nữa, dược hiệu của Huyết Khí Hoàn cũng không phải quá mạnh, cho dù Phương Viên có cảm thấy một chút kỳ lạ, chắc nó cũng sẽ không để ý.
Nhưng mà tuổi Phương Viên còn nhỏ, khí huyết cũng không cao, lúc này dùng Huyết Khí Hoàn vẫn sẽ có tác dụng phụ.
…
Tác dụng phụ sẽ nhanh chóng bộc phát ngay thôi.
Buổi trưa, Phương Bình quyết định khao em gái một bữa, mời cô bé đi ăn KFC.
Gọi đầy một bàn đồ ăn, kết quả Phương Viên lại chỉ tha thiết nhìn đồ ăn, khóc không ra nước mắt nói: "Phương Bình, em thật sự rất muốn ăn, nhưng mà vì sao em chẳng có chút cảm giác thèm ăn gì hết?
Có phải sáng nay bị anh chọc tức đến no cả bụng rồi không?"
Cô bé thật sự rất muốn ăn, nhưng mà cảm giác trướng trướng bụng, không có khẩu vị thèm ăn.
Thật vất vả mới bắt Phương Bình mời mình một bữa, kết quả cô bé lại ngồi nhìn Phương Bình ăn. Phương Viên thật tức muốn khóc.
Phương Bình cười trộm trong lòng, ai bảo nha đầu em ngày ngày bán đồ của anh, ngày ngày đều có ý đồ rút tiền của anh!
Khí huyết của Phương Viên không đủ cao, sau khi dùng Huyết Khí Hoàn, khi thuốc bắt đầu có tác dụng, lại không tập luyện để tiêu hao bớt, làm sao có thể đói bụng được.
Khi lực lượng khí huyết đầy đủ cũng giống như một người vừa mới ăn no vậy, cho dù đồ ăn trước mắt có ngon cỡ nào cũng ăn không vô.
Phương Viên cũng không biết tâm tư Phương Bình như vậy, nếu không chắc con bé sẽ cào chết cậu!
Rõ ràng là cố ý!