Chương 154: Phương thức tranh giành danh tiếng
Trước đó Phương Bình bộc phát, những người này đều cho rằng Phương Bình là võ giả, Nhưng bây giờ nghe Phó Xương Đỉnh nói, mọi người mới biết, thì ra Phương Bình không phải là võ giả.
"Nói nhảm!"
Tần Phượng Thanh lại lần nữa khinh bỉ một câu, tiếp lấy lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ ra rồi!"
Cậu ta nhớ rồi, trước đây một tháng ở trước cổng trường cậu ta không phải đã gặp một tân sinh viên sao?
Lúc đó cậu ta cảm ứng được đối phương khí huyết không thấp, nhất định là tôi cốt lần thứ hai.
Nhưng không ngờ, đối phương vậy mà không phải là lần thứ hai, mà là lần thứ ba tôi cốt.
Tôi cốt lần thứ hai ở Ma Võ không ít, nhưng lần thứ ba thì thật sự gặp rất ít.
Trước mắt Ma Võ, chỉ có Tạ Lỗi đại học năm hai là tôi cốt lần thứ ba, hiện tại đang là cảnh giới đỉnh cấp hai.
Đỉnh cấp hai, Tần Phượng Thanh vẫn không để ý, Tạ Lỗi một khi đột phá đến cấp ba, thì chính là đối thủ mạnh của Tần Phượng Thanh. Mặc dù bây giờ, Tạ Lỗi có thể cùng với một võ giả cấp ba bình thường giao đấu, có thắng có bại.
...
Trên bục phát biểu.
Trong mắt mấy vị đạo sư cũng lộ ra ý cười.
Ma Võ không quan tâm các sinh viên đùa nghịch lòng dạ hẹp hòi, võ giả chính là phải cạnh tranh, dốc hết sức lực thể hiện bản thân, Phó Xương Đỉnh với Phương Bình hai người đều thể hiện tất cả trong quy tắc.
Tất nhiên trong quy tắc, đó chính là phù hợp với phong cách của Ma Võ.
Đạo sư Đường Phong Học viện Binh Khí đột nhiên nhíu mày nói: “Hai sinh viên này, lấy lòng mọi người, kiểu sinh viên như này, không thể nào chấp nhận!”
“Không sai!”
Lập tức có người tán đồng nói: “Tôi cốt ba lần cũng không có gì, chúng tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian và tài nguyên đi bồi dưỡng mà thôi, làm lỡ thời gian.”
“Đúng vậy, hai sinh viên này đừng tự cho mình đắc ý, trên thực tế kiểu hành động lấy lòng mọi người không thể chấp nhận được!”
“Không sai, loại người này sau ngày cũng là kẻ phản bội hay giở thủ đoạn, không thể chấp nhận!”
“...”
Đám người ồn ào trách cứ, người phụ nữ trước đó muốn tra tài liệu của Phương Bình đột nhiên cười nói: “Các người đã không xem trọng, tôi miễn cưỡng thu nhận vậy.”
"Vô sỉ!"
"Ai nói chúng ta không nhận? Loại học sinh này, phải cần chúng tôi tới dẫn dắt!"
"Đúng rồi!"
“...”
Hoàng cảnh có chút đau đầu, một đám ngu xuẩn, nhất định phải có chút trí thông minh chứ!
Xem trọng thì xem trọng, không nên đánh giá thấp hai người tồi tệ như thế chứ còn cho rằng người khác cũng đều ngốc như các người sao, đem lời của các người xem là thật?
Không quan tâm bọn họ tranh biện, Hoàng Cảnh nhàn nhạt nói: “Bây giờ nhìn thấy chỉ là khí huyết, không thể hiện điều gì.
Khí huyết có thể bồi dưỡng nhưng có một vài thứ lại chính là dựa vào bản thân.
Nếu như chỉ là khí huyết đơn thuần, vậy sau này còn tổ chức thi đại học làm gì, dứt khoát một lần kiểm tra sức khỏe thì kết thúc luôn.”
Lời này ngược lại nhắc nhở tất cả đạo sư, chọn học sinh không chỉ là nhìn vào khí huyết.
Trí thông minh, mưu lược, thực chiến cũng không được thiếu cái nào.
Trước kia tất cả mọi người không nói chọn ai, sau đó muốn chọn Phương Bình và Phó Xương Đỉnh, chính là bởi vì cảm thấy hai tên nhóc này không thiếu trí thông minh.
Cho dù kiểu này đại biểu hình thức rất trẻ con, nhưng giờ phút này, có thể bộc lộ hết tài năng, cũng không cần để ý phương thức.
Trong số 19 người, giờ phút này những học sinh khác chỉ nhớ đến nỗi sợ, chỉ có hai học sinh này là không.
Thực tế hai cái tên “Phương Bình, Phó Xương Đỉnh” được lặp lại quá nhiều lần, không muốn nhớ cũng không được.
...
Trong khi những người khác nghị luận, Phương Bình chính là xấu hổ không ngừng, Phó Xương Đỉnh lại lần nữa gọi tên cậu, Phương Bình đánh chết cũng không trả lời.
Hơn ngàn học sinh đều đang nhìn bọn họ, xung quang còn có các đạo sư và khóa trên đang quan sát, Phương Bình thật không đủ dung khí kêu lần nữa.
Phó Xương Đỉnh thật ra cũng cảm thấy gần như vây, Phương Bình không trả lời, Phó Xương Đỉnh chỉ đành vô vị nói: “Phương Bình, ngày mai Phó Xương Đỉnh tôi với cậu sẽ biết kết quả cuối cùng!”
“Không biết vô sỉ...”
Không ít người trong lòng thầm mắng, còn muốn biết kết cục sau cùng, hai ngươi cùng đội với nhau, còn thật cho rằng mọi người không nhìn ra!”
...
Hoàng Cảnh thấy được rồi, lúc này mới lên tiếng nói: "Hôm nay mọi người chắc hẳn đã quen biết nhau..."
Không ít người mặt đầy buồn bã, thực sự chưa có làm quen với mọi người. Chỉ biết hai tên vô liêm sỉ kia mà ngay cả tên của ngài viện trưởng cùng sắp quên rồi.
Hoảng Cảnh không quan tâm bọn họ, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, hôm này buổi lễ nhập học đến đây, ngày mai phân chia học viện và đạo sư!
Các em học sinh ghi nhớ những điều dạy dỗ ngày hôm nay, ngày mai người nào đến trễ, hay chưa đến khấu trừ 30 điểm thưởng!”
Hôm nay khấu trừ 20 điểm, ngày mai khấu trừ 30 điểm, chỉ cần phạm lỗi hai lần, tất cả đều bị khấu trừ hết, ai còn dám tái phạm.
Trước khi đột phá cấp một cần nhiều tài nguyên, trừ phi bạn tự mình kiếm, nếu không miễn phí tài nguyên thì không có rồi.
Hoàng Cảnh nói xong, cũng không lưu lại, rất nhanh liền quay người rời đi.
Những đạo sư khác cũng ghi nhớ sinh viên mình muốn quan sát, cũng không ở lại nữa, đều rời đi.
Có thể bước lên bục đạo sư, cũng không phải là võ giả kém, trong đó thấp nhất cũng là cảnh giới cấp năm, đỉnh cấp sáu cũng có.
Mà dưới khán đài chính là người giỏi kẻ yếu lẫn lộn với nhau, một bộ phận đạo sư đều là cảnh giới cấp bốn.
Người trên bục đi rồi, các đạo sư dưới bục chính là không đợi ngày mai xem thực chiến, không ít người đã chọn ở dưới bục đài, vào thao trường.
...
“Bạn học Phương Bình, tôi là tân sinh đạo sư Lý Phồn Hoa Học viện Binh Khí, cảnh giới đỉnh cấp bốn, rất nhanh sẽ vào cảnh giới cấp năm...”
Buổi lễ vừa kết thức, Phương Bình cũng nhận được lời mời của đạo sư.
Phương Bình tôi cốt lần thứ ba, không quan tâm lực chiến đấu như thế nào, cũng xứng đáng cho bọn họ đầu tư.
“Ngày mai phân chia đạo sư, cậu có thể chọn tôi, đương nhiên, thực lực của tôi tương đối mà nói, so với mấy vị đạo sư trên bục đài có hơi yếu một chút.
Nhưng bọn họ không chỉ là tân sinh đạo sư, đa phần cũng đã có học sinh, người ít nhất cũng là có mười mấy học sinh cũng có người có mấy chục học sinh.
Tôi không giống, mới năm ngoái tôi trở thành đạo sư Ma Đô, đầu năm nay luôn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa mới trở về trường...”
Vị đạo sư tên là Lý Phồn Hoa này ăn nói rất chân thành, người này tạm thời vẫn chưa thu nhận bất kỳ sinh viên nào, năm nay cũng là lần đầu tiên thu nhận sinh viên.
Sắp đột phá đến cảnh giới cấp năm, thực lực cũng không phải là quá yếu.
Phương Bình trở thành nhóm đầu tiên là vị sinh viên đầu tiên, chính là khai sơn đại đệ tử, phúc lợi đại ngộ có thể suy xét.
Một vị cường giả cảnh giới cấp bốn ngữ khí thành thật muốn thu nhận cậu làm học sinh, Phương Bình thật sự vẫn có một chút cảm động.
Nhưng cảm động cũng không thể ăn cơm, cấp bốn chính là cấp bốn, cấp sáu chính là cấp sáu.
Với lại đối phương trước kia cũng chưa từng dạy học sinh bao giờ, Phương Bình còn thật không dám đồng ý.
Lễ phép khéo léo từ chối lời mời của vị đạo sư này, Lý Phồn Hoa cho dù có chút tiếc nuối, cũng không ép buộc, tiếp tục đi nói chuyện với một vị võ giả tôi cốt lần hai.
Thu nhận học sinh, mọi người phải nhìn vừa ý lẫn nhau, tâm phục khẩu phục lẫn nhau.
Cưỡng ép thu nhận làm học sinh, chẳng những không phải là đầu tư, mà còn gây phiền toái cho chính mình, các đạo sư không làm mấy thứ phí sức mà còn chẳng được gì.
Lại thấy có đạo sư đi tới, Phương Bình với Phó Xương Đỉnh nhìn nhau, vội vàng đi ra ngoài, vừa rồi cũng có đạo sự nói điều kiện với Phó Xương Đỉnh.
...
Ra khỏi thao trường, Phó Xương Đỉnh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Chúng ta nhất định phải vào Học viện Binh Khí, tình hình của Học viện Binh Khí mình đã tìm hiểu kỹ rồi, trong khóa tân đạo sư này, thực lực mạnh nhất chính là đạo sư Đường Phong.
Đạo sư Đường Phong là võ giả đỉnh cấp sáu, người ta gọi là “Cuồng sư”, lực chiến đấu vô cùng cuồng bạo, sở trường là công phu quyền cước, binh khí hơi yếu.
Ngoài ra, đạo sư La Nhất Xuyên đồng cấp, đỉnh cấp sáu, cũng là lựa chọn tốt.
La đạo sư am hiểu thương pháp, không phải vũ khí nóng, là binh khí lạnh, một tay 'La gia Thương' ở giới võ đạo cũng rất nổi tiếng…"