Chương 166: Võ Vô Địch! (3)
Phương Bình xác định mình không nhìn lầm!
Đây chính là 19 người ngày hôm qua đứng vững trước áp lực, trong đó có Phương Bình đã qua ba lần tôi cốt, Phó Xương Đỉnh và 3 người nữa là võ giả đã qua hai lần tôi cốt.
Cho nên bọn họ có thể trở thành học viên chính thức, những người còn lại chỉ là sinh viên thực tập!
Bà cô này trâu bò bá đạo như vậy, viện trưởng có biết không?
Hiệu trưởng có biết không vậy?
Võ Vô Địch… Cái tên quái gì, tên này là tên thật đấy à?"
Không chỉ có Phương Bình đang nhìn, có không ít học sinh khác đều đang nhìn, thậm chí có một vài đạo sư cũng đang nhìn, khóe miệng mơ hồ có chút co giật!
"Thánh thần thiên địa ơi, Võ Vô Địch!"
Đường Phong gần như muốn móc mắt mình xuống, bà điên này, đưa ra cái yêu cầu chiêu sinh quái gì vậy!
Mấy vị đạo sư cấp sáu khác cũng trong lúc thần không biết quỷ không hay mà dịch chuyển bàn của mình cách xa người này ra một chút. Năm nay Võ Đại tuyển sinh không tốt lắm, vẫn nên rời ra đám người không bình thường này một chút!
Ngay lúc ánh mắt Phương Bình chuẩn bị dời đi chỗ khác, "Võ Vô Địch" như nhìn thấy ánh mắt của Phương Bình, cười ha hả nói: "Phương Bình, lại đây với cô nào!
Cô sẽ bảo vệ cho em bình an vô sự!
Bằng không em chết chắc rồi!
Vương Kim Dương kết thù khắp thiên hạ, không ai bảo vệ được em đâu. Cậu ta từng đánh học sinh của Đường Phong, từng đánh học sinh của La Nhất Xuyên, từng đánh học sinh của Từ Kiến Châu…
Trừ học trò của cô, ai cậu ta cũng đánh rồi!
Đừng nghĩ cô đang nói giỡn, võ đạo tất tranh, bại trận bởi người đồng cấp, đây là thù lớn đó, không đánh bại được Vương Kim Dương bọn họ sẽ không bỏ qua đâu!
Mà Vương Kim Dương sẽ không muốn bị đánh bại đâu. Cho nên, thù này dây dưa chắc rồi, em chắc cũng không muốn ngày ngày đều đối mặt với các sư huynh sư tỷ mang thù đó chứ!
Hơn nữa, lần này em cũng đã đắc tội toàn bộ tân sinh viên rồi, kẻ thù khắp thiên hạ, không làm học trò của cô, Đầu Sư Tử cũng không bảo vệ được em!"
Sắc mặt Đường Phong biến thành màu đen, tức giận nói: "Học sinh của tôi không có nhỏ nhen như vậy!"
"Võ Vô Địch" lạnh nhạt nói: "Xét theo thân phận đồng hương thì bỏ qua không tính ha, nhưng với thân phận cậu ta xem như là một nửa sư phụ của Phương Bình thì sao? Đầu Sư Tử, thầy dám cam đoan học sinh của thầy sẽ không ghi hận à?"
"Cô..."
Đường Phong hừ một tiếng, nhưng không còn phản ứng nữa.
Là đồng hương, học cùng trường, ngồi cùng bàn, cái này đều không có vấn đề gì, không liên quan đến tranh đấu trong võ đạo.
Nhưng nếu được xem là một nửa sư phụ, vậy thì không giống rồi!
Phương Bình một khi học chung một trường với học sinh cùng cấp với Vương Kim Dương, hầu như coa thể khẳng định, trừ phi một bên hoàn toàn bị đánh bại tâm phục khẩu phục, nếu không, Phương Bình đừng hòng sống yên ổn.
“Nửa sư phụ?”
Lúc này có không ít người hơi nhíu mày, sắc mặt một vài đạo sư thật sự không tốt.
Lão Vương đến Ma Đô thật sự không nể mặt nể mũi gì bọn họ, học trò của bọn họ bị đánh thảm không gì sánh được.
Thết thật sự thu nhận Phương Bình, nói không chừng sẽ xảy ra tình trạng sư đồ nội chiến.
Đương nhiên, mọi người cũng chẳng kiêng kỵ cái gì, nếu Phương Bình thật muốn nhận thầy, bọn họ cũng vẫn thu nhận như bình thường. Chỉ khi nào có xung đột giữa các học sinh, bọn họ cùng lắm chỉ có thể đảm bảo sẽ không có học sinh cấp cao ỷ vào cấp bậc, bắt nạt Phương Bình.
Còn về việc luận bàn bình thường, bọn họ không có cách nào ngăn cản.
Nhìn ánh mắt của các đạo sư, Phương Bình có cảm giác mình thật giống như người bị hại!
Với trình độ của hắn, đi đến đâu, nhận đạo sư nào cũng không thành vấn đề, ngay cả nhận Đường Phong cũng như vậy.
Nhưng “Võ Vô Địch” vừa nói như thế, tuy rằng các đạo sư không thể hiện thái độ gì, nhưng nhìn là biết sẽ có chút phiền phức.
Cậu tiếp xúc với Vương Kim Dương không phải quá nhiễu người ngoài rấ khó xác thực mối quan hệ của bọn họ.
Rõ ràng “Võ Vô Địch” chỉ đang suy đoán, thuận tiện cũng chẳng chịu trách nhiệm gì về lời nói của mình, lại nói ra suy đoán này, lúc này, sắc mặt Phương Bình cũng không được tốt.
Bất kỳ ai là người bị hại, cũng khó có thể khí thế bừng bừng tiếp thu sự thực như vậy.
“Võ Vô Địch” cũng mặc kệ việc cậu không vui vẻ gì, cười ha hả nói: “Em đến đây đi, làm học trò dưới trướng Võ Vô Địch, cô đảm bảo em sẽ không hối hận!
Ở Ma Võ, mặc dù thực lực của cô không bằng tông sư, nhưng Đầu Sư Tử cũng không phải đối thủ của cô!
Cô có cổ phần tại công ty chế tạo thuốc, có thể cho em tuỳ ý dùng thuốc!
Nếu bị người bắt nạt, chỉ cần nói với cô, đạo sư của em từ nam giết tới bắc, chưa bao giờ cau mày!
Nhớ năm đó, lão già Đông Hồ Phương ỷ lão là tông sư, bắt nạt cô. Bà cô của em truy sát lão suốt 10 năm. Có ai không biết Võ Vô Địch cô thù dai nhất!
Em nghe có hiểu không?
Đạo sư của em, có chỗ dựa là tông sư đấy!"
Phương Bình lần nữa trợn mắt ngoác mồm, các đạo sư khác đều cảm thấy có chút xấu hổ!
Đương nhiên, cũng không ai phản bác, bởi vì đây là sự thực, vì sao người ta dám tự xưng là Võ Vô Địch, vì có chỗ dựa vững chắc a. Đừng trêu chọc tông sư, cũng đừng trêu chọc cô ấy!
Lời nói của "Võ Vô Địch" khiến trong lòng các em học sinh ở đây rung động không thôi.
Khiến Phương Bình, đối tượng bị chiêu sinh, cũng trở thành trọng điểm quan tâm của mọi người.
Phương Bình không lên tiếng, đạo sư như vậy không biết có được không?
Nghe nói thấy cũng không tệ lắm!
Ít nhất mấy câu "tuỳ ý dùng thuốc", "có chỗ dựa là tông sư" nghe rất đã lỗ tai.
Nhưng mà "Võ Vô Địch nhìn rất không đáng tin. Tu luyện võ đạo đối với người mới như Phương Bình mà nói, cậu cần có một đạo sư đáng tin cậy chỉ điểm cho cậu.
Phương Bình không có gia đình võ giả kiến thức uyên thâm, có rất nhiều thứ không hiểu, cần người dẫn dắt.
Mà "Võ Vô Địch" xem ra không giống loại người này.
Nhưng bởi vì lời nói thiếu trách nhiệm của vị đạo sư trung niên này, khiến Phương Bình biết được một chuyện, có không ít học trò của các đạo sư khác đã từng xung đột với lão Vương.
Một lần giao thủ thất bại chưa chắc sẽ khiến người ta ghi hận.
Bình thường mọi người không thấy mặt nhau, thậm chí có những người cũng sẽ không nhớ đến chuyện này.
Nhưng nếu có người cố ý nhắc đến, còn nói ngươi còn không bằng cả học trò của người đã đánh bại ngươi trước đó, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Phương Bình không phải học trò của Vương Kim Dương, nữ đạo sư kia cũng không nói như vậy, nhưng cô ấy nói "nửa sư phụ", Phương Bình cũng không phủ nhận.
Học sinh của "kẻ thù" hiện tại cùng mình đồng môn học nghệ, những người đó có thể bỏ qua sao?
Cho dù mọi người không có ý xấu đi nữa, nhưng mỗi ngày đều đến tìm ngươi luận bàn, ngươi cũng không chịu được.
Nghĩ đến những chuyện này, Phương Bình nhất thời cảm thấy đau đầu vô cùng.
Bản lĩnh gài bẫy người khác của nữ đạo sư này thật là cao tay!
Học sinh Ma Võ cũng không phải người chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt. Phụ nhân kia nói năng nhăng cuội, tự nhiên có người động tâm, cũng có không ít người vẫn duy trì lãnh tĩnh.
Triệu Lỗi chọn Đường Phong, Trần Vân Hi chọn Bạch Nhược Khê, những người khác cũng đổ xô đi về phía đạo sư mà mình lựa chọn.
Phó Xương Đỉnh do dự một chút, cuối cùng vẫn hướng về La Nhất Xuyên.
Tu luyện xương chi trên hay xương chi dưới gì đối với bọn họ mà nói, đột phá cấp hai cũng chẳng còn xa nữa, cũng không phải là không thể bù lại được, cũng không cần quá mức xoắn xuýt.
Cuối cùng, 5 vị học viên chính thức trong yêu cầu tuyển sinh của "Võ Vô Địch" chỉ còn lại Phương Bình và Dương Tiểu Mạn vẫn chưa lựa chọn.
Dương Tiểu Mạn cũng không phải đang do dự có nên chọn "Võ Vô Địch" hay không, mà đang do dự nên chọn Đường Phong hay Bạch Nhược Khê.
Cô là nữ sinh, chọn theo Bạch Nhược Khê thực ra cũng không tệ, dù thực lực Bạch Nhược Khê hơi thấp một chút.
Nhưng mà kiếm pháp biến hoá khó lường, con đường cô chọn lại không phải con đường tỉ mỉ tinh xảo như vậy, không quá hợp với bản thân.
Do dự một chút, Dương Tiểu Mạn đi về phía Đường Phong.