Chương 165: Võ Vô Địch! (2)
Đối với Tông sư mà nói, chuyện nhỏ như hạt vừng nắm thóc đó cũng không lớn, đừng nói là mấy trăm điểm thưởng, mấy chục ngàn điểm thưởng thì có làm sao?
Nói hết, Đường Phong lại nở nụ cười nói: "Biểu hiện rất tốt, đặc biệt là Phó Xương Đỉnh."
"Dạ?"
Phó Xương Đỉnh hơi sửng sốt, Phương Bình cũng có chút không cam lòng, ta biểu hiện không tốt sao?
Đường Phong cười nhạt nói: "Đây chẳng qua là cái nhìn của thầy, thầy không thích sinh viên quá dối trá, em Phó Xương Đỉnh thẳng thắn thật thà, tương đối thích hợp phong cách của thầy."
Ông ấy nổi danh đấu đá lung tung, người thường gọi là "Cuồng Sư".
Phó Xương Đỉnh đầu tiên khiêu chiến Đường Tùng Đình, sau đó đối mặt với rất nhiều học sinh vây công, vẫn chiến mà không lùi… Đã có vài người đến đỡ cậu ta, nhưng Phó Xương Đỉnh vẫn không rút lui.
Nói chung, Đường Phong vẫn tương đối xem trọng Phó Xương Đỉnh.
Về Phương Bình, thực ra ông cũng xem trọng, nhưng đạo sư như ông, thu nhận Phó Xương Đỉnh không thành vấn đề, nhưng lại thu nhận Phương Bình thì có hơi quá đáng rồi.
Khoá này, chỉ có hai em học sinh này có biểu hiện tốt nhất.
Mặc dù ông ấy là đỉnh cấp sáu, được xưng tụng là đệ nhất đạo sư chỉ xếp sau viện trưởng, nhưng mà đạo sư cấp sáu cũng không ít, không cần vì một học sinh mà trở mặt.
Thu nhận Phó Xương Đỉnh, còn Phương Bình để bọn họ giành nhau là được.
Dù sao với thân phận của ông, thu nhận Phó Xương Đỉnh cũng sẽ không có người đến cướp.
Những lời này đương nhiên không cần phải nói, nhưng lời nói như thế này có ý nghĩa gì, hai người vẫn hiểu.
Phó Xương Đỉnh có chút ngại ngùng, cậu hiện tại đang rất sốt ruột, nên làm cái gì đây?
Cậu xem trọng đạo sư La Nhất Xuyên, nhưng kết quả biểu hiện quá tốt, bị đệ nhất đạo sư Đường Phong của học viện Binh Khí xem trọng rồi.
Đây không phải đạo sư bình thường, nếu từ chối, chẳng phải khiến người ta cảm thấy mình không biết cân nhắc đến cảm giác của người khác hay sao?
Nếu không từ chối... Không từ chối chẳng lẽ muốn học vật lộn với Đường Phong sao?
Cậu muốn học thương!
Múa thương đẹp trai biết bao!
Học đao, thô lỗ!
Học kiếm, gái tánh lắm má ơi!
Những loại binh khí khác như côn bổng búa rìu đều không phải cái cậu muốn học. Học thương pháp, múa thương rất đẹp trai!
Học vật lộn... Phó Xương Đỉnh có chút xoắn xuýt, mình nhìn giống loại người mãng phu thô lỗ kia sao?
Nhất thời, Phó Xương Đỉnh khóc không ra nước mắt, ánh mắt của đạo sư nhìn kiểu gì vậy, em bị đánh thảm như vậy, thầy lại xem trọng em, còn nói em biểu hiện tốt, thật không có thiên lý gì cả!
...
Phó Xương Đỉnh u oán, Phương Bình bất đắc dĩ, Quách Thịnh mập lại đang mờ mịt.
"Tôi là ai?"
"Đây là đâu?"
Đây đại khái chính là suy nghĩ trong đầu Quách Thịnh!
Cậu hoàn toàn không biết đã phát sinh cái gì. Đầu tiên là đến xem cuộc vui lại bị người đánh, sau đó căm phẫn sục sôi muốn lên tiếng phê phán Phương Bình.
Sau đó...
Không có sau đó!
Sau đó nữa, những người khác đều đến xử lý những người dư ra, một mình cậu ta đứng ngây ngốc trong góc, cũng không ai thèm để ý.
Mà cậu cũng không đi... Đúng, không đi!
Cậu muốn hỏi Phương Bình một chút, tại sao phải đánh cậu!
Cho nên lúc đó cậu ta đứng gần Phương Bình, chuẩn bị chờ Phương Bình leo xuống, cậu phải hỏi thăm đàng hoàng một chút. Tôi lương thiện hiền lành như vậy, vì sao cậu đánh tôi?
Nhưng mà mọi người đều không muốn lại gần Phương Bình, hơn nữa đã đủ người rồi, cho nên cũng không ai đuổi cậu ta đi.
Đến lúc Thực Huấn mở cửa, cậu đã đứng ở lầu bốn rồi!
Không chút gợn sóng, không hề có biến động gì...
Cứ như thế, trong sự mờ mịt của mình, cậu theo đội ngũ học viện Binh Khí đi về phía trước, đi thẳng, vừa đi vừa hoài nghi nhân sinh, mình sao lại đi vào học viên Binh Khí rồi?
...
Thao trường số 1.
Giờ khắc này, các đạo sư của học viện Binh Khí đang dựng bàn tại thao trường.
Đường Phong cũng không phí lời, đi đến bên cái bàn của mình, mở miệng nói: “Tự do lựa chọn đạo sư, nhớ kỹ, phải xem điều kiện các đạo sư đề ra trước mặt!
Các em cũng biết, những kiến thức của các đạo sư cũng không phải hoàn toàn rập khuôn, nên chọn cái gì thích hợp với bản thân mới là cái tốt nhất!
Có đạo sư thực lực không tệ, nhưng cũng sẽ không nhận học sinh.
Có đạo sư thực lực hiện nay có vẻ yếu một chút, nhưng mạnh hơn các em nhiều, đừng có mơ mộng hão huyền rồi lại nghĩ mình không gì không làm được, đừng nghĩ đạo sư cấp bốn cấp năm đều không dạy được mấy em!
Được rồi, không nói nhiều nữa, nhanh đưa ra lựa chọn, chọn xong ngày mai các em sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Hôm sau bắt đầu huấn luyện tập thể một tuần, sau đó sẽ chính thức vào học!"
Chờ ông ấy dứt lời, không ít người chạy đến trước mặt Đường Phong.
Những đạo sư ở đây cũng lười phí lời giải thích với từng em học sinh, điều kiện như thế nào đều viết rõ ràng để trên bàn.
"Võ giả, không phân biệt nam nữ, ưu tiên hai lần tôi cốt, chủ yếu dạy quyền pháp cơ bản, thối pháp cơ bản, 8 cấp chỉ chiêu 5 người!"
Đây chính là yêu cầu của Đường Phong, nói cao không cao, nói thấp cũng không tính thấp, ít nhất một chữ “võ giả” kia giống như loại trừ Phương Bình rồi.
Đương nhiên, nếu Phương Bình thật sự muốn chọn ông, Đường Phong cũng không từ chối. Học sinh đã qua hai lần tôi cốt, ba lần tôi cốt, đạo sư bình thường đều sẽ không từ chối.
Phương Bình nhìn lướt qua, lại nhìn qua những đạo sư khác.
Đạo sư La Nhất Xuyên mà Phó Xuyên Đỉnh yêu thích kia lại có yêu cầu không thấp: “Võ giả, hoặc khí huyết đạt đến 180 cal trở lên!
Ưu tiên rèn luyện xương chi trên, thung công đạt đến cảnh giới đứng vững!”
Phó Xương Đỉnh hiển nhiên cũng nhìn thấy, lập tức buồn phiền nói: “Cái gì vậy trời? Ta rèn xương chi dưới trước, chẳng lẽ lại không được hay sao?”
Nói xong, cậu ta cũng không xoắn xuýt, vội vàng nhìn về phía điều kiện của đạo sư Bạch Nhược Khê.
“Nữ sinh, không giới hạn tiến độ tôi cốt, yêu thích kiếm pháp, chủ yếu dạy kiếm pháp cơ bản, kiếm pháp biến hóa khó lường, người tùy tiện chớ chọn!"
"... "
"Cái đệch, chỉ chiêu nữ sinh!"
Phó Xuyên Đỉnh thật buồn bực, nếu cậu chọn thầy La Nhất Xuyên, thầy ấy chưa chắc sẽ từ chối, nhưng thầy Đường Phong đã có ý chiêu sinh cậu...
Không phải cậu không được quyền chọn người khác, nhưng vẫn cảm thấy có chút xoắn xuýt.
Phương Bình cũng không thèm để ý cậu ta, tiếp tục nhìn từng người một, rất nhanh, Phương Bình nhìn thấy thầy Từ Kiến Châu mà hôm qua cậu dự định chọn.
Phương Bình chưa từng thấy vị đạo sư này, nhưng trên bàn đều có ghi tên đạo sư, cũng không sợ nhận sai người.
“Không phân biệt nam nữ, ưu tiên hai lần tôi cốt trở lên, dạy đao pháp cơ bản là chủ yếu.
Ghi chú: Gần đây khá bận, ít khi đứng lớp, chủ yếu do sinh viên năm tư - La Phong dạy thay…”
Lông mày Phương Bình lập tức nhăn lại, Đường Sư Tử không coi trọng cậu, thấy ấy cảm thấy Phó Xương Đỉnh ưu tú hơn, trong lòng Phương Bình cũng bị tự ái, cũng không nghĩ sẽ chọn Đường Sư Tử.
Thầy La Nhất Xuyên bên kia dạy thương pháp hay không không phải là vấn đề, nhưng thầy ấy yêu cầu tu luyện xương chi trên, Phương Bình không phù hợp với điều kiện này, bởi vì cậu tu luyện Mã Bộ Thung, chính là chủ yếu muốn tu luyện xương chi dưới.
Đương nhiên, đến cấp hai thì lại như nhau cả, Phương Bình cảm giác mình rất nhanh có thể đột phá cấp hai rồi.
Yêu cầu của Từ Kiến Châu không cao, chọn thầy ấy khẳng định không thành vấn đề, nhưng đối phương lại để cho học sinh của mình đứng lớp, đây không phải là kết quả mà Phương Bình mong muốn.
Học viện Binh Khí, có tổng cộng 5 vị đạo sư cấp sáu dạy sinh viên năm nhất.
Hai vị đạo sư còn lại, một người là một thầy giáo lớn tuổi, am hiểu chưởng pháp, không phải thối pháp, quyền pháp phổ biến bây giờ, mà là chưởng pháp, nổi danh với đôi Thiết Chưởng, tiếng tăm cũng không nhỏ.
Phương Bình không quá yêu thích cái này, hạn chế quá lớn.
Một người nữa là một phụ nhân (1) trung niên, tên rất bá đạo!
Nghe tên đúng là rất bá đạo, lúc này có không ít học sinh đang đứng nhìn lén - Võ Vô Địch!
Đúng, tên bá đạo vậy đó, cô ấy tên là Võ Vô Địch!
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm, ngày hôm qua Phó Xương Đỉnh không nói tới người này nha, đạo sư này từ đâu tới vậy?
Mà điều kiện chiêu sinh của cô ấy cũng rất bá!
"Phương Bình, Phó Xương Đỉnh, Triệu Lỗi, Dương Tiểu Mạn, Trần Vân Hi (5 học viên chính thức!)
Triệu Tuyết Mai, Đường Tùng Đình, Kim Lỗi, Từ Diệc Khải, Trương Hàm... (14 học viên thực tập, biểu hiện ưu tú có thể sẽ được trở thành học viên chính thức!)"
---
(1) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng.