Chương 167: Chọn lựa đạo sư
"Võ Vô Địch" cũng không thèm để ý, bọn học sinh lựa chọn vị đạo sư nào là sự tự do của bọn họ.
Cho dù Phương Bình thật sự không muốn chọn cô, cô cũng chẳng có chút cảm giác khó chịu gì.
Mấy lời trước đó nói ra là tuỳ tiện dựa theo tính tình của mình mà hành động thôi, cũng không phải bắt Phương Bình nhất định phải chọn mình. Trải qua ba lần tôi cốt cũng không tệ, nhưng nếu nhóm đạo sư này cam lòng tiêu tốn thời gian để bồi dưỡng những học sinh bình thường kia, thì bọn họ cũng có thể bồi dưỡng học sinh đã qua ba lần tôi cốt.
Giữa lúc Phương Bình cắn răng chuẩn bị đi về phía Từ Kiến Châu, "Võ Vô Địch" bỗng nhiên cười nói: "Lựa chọn những đạo sư khác, với tài năng của em, đến khi tốt nghiệp đại học năm tư, cao nhất cũng chỉ là cấp bốn, cùng lắm cũng chỉ có vậy.
Nếu em chọn cô, có thể sẽ có khác biệt."
Đến ta này lời nói, có thể sẽ có sự khác biệt."
Cô ta vừa dứt lời, Đường Phong liền quát khẽ: "Lữ... "
"Võ Vô Địch" lườm ông một cái, Đường Phong hừ một tiếng, không gọi tên thật của cô, nhưng cau mày nói: "Hồ đồ thì hồ đồ cũng phải có chừng mực thôi chứ!
Phương Bình có thể ở tình huống như vậy phát triển được như thế này, đã hoàn thành được ba lần tôi cốt, cái giá phải trả so với người khác càng nhiều!
Cô hồ đồ thì hồ đồ mình cô đi, đừng có lôi tiền đồ của học sinh ra làm trò!"
"Võ Vô Địch" bất mãn nói: "Tôi làm sao lại lôi tiền đồ của học sinh ra làm trò đùa rồi?"
"Tự cô biết lấy!" Đường Phong dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Phương Bình nói: "Những lời trước đó về Vương Kim Dương không cần xem là thật. Vương Kim Dương chẳng qua cũng chỉ là một học sinh, tuy rằng xuất sắc, nhưng Ma Võ không tệ đến mức đố kỵ chèn ép một học sinh.
Các đàn anh đàn chị của em cũng là thua Vương Kim Dương một cách quang minh chính đại, nếu thật sự có người vì thua mà tìm đến gây phiền phức cho em, chứng minh tâm tính của bọn họ không tốt. Đàn anh đàn chị như vậy cũng sẽ không có bất cứ uy hiếp gì với em.
Em đã qua ba lần tôi cốt, cũng đã biểu hiện rất tốt trong quá trình phân viện. Đạo sư ở đây, bất kể em chọn ai đi nữa, mọi người cũng sẽ không che giấu tâm tư.
Làm đạo sư của Ma Võ, chúng tôi có tâm tư riêng, nhưng chỉ cần em là học sinh của chúng tôi, cho dù không phải đi nữa, chỉ cần đặt câu hỏi, đạo sư có thời gian, đều sẽ chỉ dẫn cho em!
Ma Võ là trường học, biển nạp trăm sông, không phải cửa núi hạn hẹp.
Sở dĩ để các đạo sư lựa chọn một số lượng học sinh nhất định, là bởi vì tinh lực của chúng tôi cũng có hạn, chứ không có nghĩa chúng tôi là giáo viên tư nhân của các em học sinh này.
Phương Bình, lựa chọn như thế nào là do em, không cần lo lắng nếu không chọn ai sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt."
Lời này hiển nhiên là nói cho "Võ Vô Địch" nghe.
Phụ nhân hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Ý Đầu Sư Tử nói, làm học sinh của cô nguy hiểm sẽ cao một chút, cái này cô không phủ nhận.
Nhưng nếu đã lựa chọn võ đạo, đương nhiên muốn tranh đấu!
Học tập từng bước từng bước là có thể thuận lợi tốt nghiệp ra trường, nhưng sau khi ra trường thì sao?”
“Hiện nay, tông sư trong võ đạo, có mấy vị thuận lợi tốt nghiệp rồi có thể bước lên đỉnh cao nhân sinh?”
"Rất nhiều tông sư, sở dĩ trở thành tông sư, là vì bọn họ dám làm những điều người khác không dám làm, có thể làm những gì người khác không thể!"
“Phương Bình, hoàn cảnh của em cô biết một chút, em có gia tộc lớn mạnh ủng hộ cho việc tu luyện của em không?”
“Em có ông nội bà nội cấp sáu, thậm chí là cấp bảy không?”
“Trong nhà em, ngay cả một vị võ giả cũng không có, em hy vọng gia đình có thể giúp em đi xa hơn sao?”
“Ông nội Phó Xương Đỉnh là cường giả đỉnh cấp sáu, dù cậu ta không vào Ma Võ, dựa vào gia cảnh đó, muốn lên cảnh giới võ giả trung cấp cũng không khó.”
“Ba của Triệu Lỗi cũng là võ giả cấp năm, có kinh doanh công ty riêng. Những người khác nhìn chung cũng đều như vậy, em có cái gì?”
“Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Bản thân mình không dám bỏ, không dám tranh, muốn đi được bao xa?”
“Nếu như em biết Vương Kim Dương, cũng nên rõ ràng, cậu ta có thể đi tới trình độ hiện tại đã khó khăn hơn những người khác nhiều lắm!”
“Đến Ma Đô đắc tội rất nhiều võ giả cấp một, có lợi ư? Đến phương Bắc khiêu chiến từng vị võ giả đỉnh cấp ba, cần phải làm vậy sao?”
“Bởi vì cậu ta không thể không làm vậy! Nếu cậu ta không tranh, không thể có được ngày hôm nay!”
"... "
Nếu như trước đó, lời nói của “Võ Vô Địch” có hơi vô căn cứ, chỉ dựa theo tính tình tuỳ tiện hành động, vậy thì những lời mới vừa rồi lại là “nhất châm kiến huyết”. (1)
Đúng, Phương Bình không giống những người khác!
Cậu không có bậc cha chú là cường giả mạnh mẽ giúp cậu tu luyện, mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân mình, bản thân mình không đọ sức, làm sao có thể tranh với những người khác?
Những đạo sư khác có thể hướng dẫn cho cậu tu luyện, có thể có giúp đỡ nhất định cho cậu. Nhưng Phương Bình cũng không phải con trai của bọn họ, ai sẽ vì việc nghĩa chẳng từ nan mà luôn luôn ủng hộ cậu?
Phương Bình khẽ thở dài, nhìn về phía “Võ Vô Địch” nói: “Đạo sư, nếu như em theo cô học tập có gì khác với theo các thầy cô khác?”
"Võ Vô Địch" cười nhạt nói: "Không có quá nhiều chỗ bất đồng, chỉ là nhiệm vụ nhiều hơn chút, có thể sẽ phải đi nhiều nơi nhiều chỗ hơn chút, kiến thức học được cũng nhiều hơn chút.
Đương nhiên, đồng thời, độ nguy hiểm cũng lớn hơn một chút.
Có những nơi những chỗ mấy người Đầu Sư Tử không thể đi, cô có thể.
Học trò của Đầu Sư Tử nhiều, học trò cô ít, nếu so ra, cô có thể dành nhiều thời gian cho em hơn. Có vậy thôi.
Còn những cái khác, đều dựa vào bản thân em tranh lấy.
Chẳng lẽ em lại thật sự cho rằng cô sẽ cho em dùng thuốc tùy ý sao? Trước đó nói chút thôi.”
Phương Bình vẫn không nói gì, những học sinh khác cũng muốn cười mà không dám cười, càng cảm thấy vị đạo sư này không quá đáng tin.
Ngược lại, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, thực ra cậu cũng không tin bánh từ trời rơi xuống, đạo sư ở Ma Võ chung quy cũng không phải mang ý nghĩa như sư phụ thời xưa, mọi người chỉ cùng nhau giao lưu 4 năm thôi.
Bốn năm sau, có nhận vị đạo sư này hay không thì phải xem bản thân học sinh như thế nào.
Với tình hình như vậy, cho dù đạo sư có thiên vị một học sinh đi nữa thì cũng có giới hạn, sẽ không thật sự táng gia bại sản chỉ vì muốn bồi dưỡng học sinh, dù là ai đi nữa thì cũng không bằng người nhà của mình.
Cũng không do dự thiếu quyết đoán nữa, chỉ bằng lời vừa rồi của đối phương, nói "có cổ phần ở công ty chế tạo dược", "có thể đi đến những nơi người khác không đi được"...
Cùng với những lời "Võ Vô Địch" đã phanh phui gốc gác của mình và so sánh với học sinh khác, Phương Bình quyết định cược một lần!
Áp chế cảm giác không vui vì trước đó bị hại, Phương Bình bước lên trước, kính cẩn nói: "Đạo sư, vậy sau này em sẽ đi theo cô học tập!"
"Võ Vô Địch" cười cười, Đường Phong bên kia cũng không khuyên giải nữa, chỉ nhìn về phía "Võ Vô Địch" nói: "Cô phải có trách nhiệm với học trò của mình, mấy năm nay, cô nhận 12 học sinh, còn chưa tốt nghiệp đã thương vong quá nửa…"
Phương Bình biến sắc, những học sinh khác vừa mới định đi tới bỗng nhiên dừng lại!
Trong lòng Phương Bình chửi ầm lên: "Đại Sư Tử à, vừa nãy sao thầy không nói luôn!"
Sắc mặt "Võ Vô Địch" cũng khó nhìn, lạnh nhạt nói: "Không cần ông bận tâm, tôi tự có chừng mực."
"Hi vọng như vậy!"
"..."
Cuộc nói chuyện của hai người chấm dứt ở đây, bởi vì mấy câu nói của Đường Phong, cuối cùng, ngoài Phương Bình, chỉ có thêm một người đến với "Võ Vô Địch".
Triệu Tuyết Mai!
Một nữ sinh lớn lên không xinh đẹp cho lắm, là một nữ võ giả, không có hai lần tôi cốt, thung công và chiến pháp cũng không tệ.
Phương Bình không nghĩ tới, sau khi Đường Phong nói ra lời kia, lại có người vẫn chọn "Võ Vô Địch", hơn nữa lại còn là nữ.
Phụ nhân cũng hơi kinh ngạc, cô cũng không có ý trách cứ Đường Phong, nói thì nói, dù sao đây cũng là sự thật.
Nhưng sau khi Đường Phong nói vậy mà vẫn có người đến, vậy thì có chút kỳ quái, xem ra cô nữ sinh này có gan không nhỏ.
Lựa chọn đạo sự đến đây là kết thúc.
---
(1) Nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen, từng câu từng chữ như kim châm, khiến người rỉ máu.