Chương 204: Thi đấu giao lưu toàn quốc (2)
Ma Võ đại học khóa 2008 này chỉ có 5 vị đạo sư cấp 6, thu nhận khoảng 20 học sinh.
So với đội ngũ 1600 tân sinh viên, đa số đều không có cơ hội tiếp xúc với cường giả cấp 6 như thế này.
Đường Phong vừa dứt lời, liền có người dò hỏi: "Thầy Đường, nhất định phải là võ giả sao?"
"Hai lần tôi cốt cũng có thể."
"Thầy Đường, mục đích mở lớp huấn luyện đặc biệt là gì ạ?"
Không phải ai cũng có nguồn tin rõ ràng, có rất nhiều người không hiểu rõ ý nghĩa thành lập lớp huấn luyện đặc biệt.
Đường Phong khẽ cười nói: "Bồi dưỡng năng lực thực chiến của tân sinh viên, và mang lại vẻ vang cho trường học!
Cuối năm nay, tất cả các trường Võ Đại trên toàn quốc sẽ tổ chức một buổi thi đấu giao lưu. Các em cũng biết đấy, trước đây cũng có hoạt động giao lưu như thế này, nhưng phạm vi thi đấu rất nhỏ. Ví như Ma Đô Võ Đại có thể sẽ tổ chức những buổi đấu giao hữu quy mô nhỏ.
Thi đấu giữa các trường khác tỉnh còn ít, huống chi là trên phạm vi toàn quốc.
Ma Võ là một trong các trường đại học giỏi nhất trên toàn quốc, cho nên lần thi đấu giao lưu toàn quốc này, nhất định phải tham dự, cũng nhất định phải giành được thành tích tốt!
Dù đối phương là Kinh Đô Võ Đại, chúng ta cũng phải đè đầu cưỡi cổ đối phương, đây là mệnh lệnh bắt buộc từ phía nhà trường!"
"Thi đấu giao lưu toàn quốc?"
"Phải giao thủ với học sinh của Kinh Đô Võ Đại sao?"
"Tớ nghe nói đám người phương bắc khi ai nấy đều hung ác vô cùng, giao thủ với bọn họ chắc sẽ bị thương chứ?"
"..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, trong mắt mọi người chỉ có Kinh Đô Võ Đại, cũng chưa hề xem thi đấu giao lưu toàn quốc là chuyện gì ghê gớm cả. Những trường Võ Đại khác, mọi người còn không thèm để vào mắt. Từ xưa văn không đứng nhất, võ không đứng nhì.
Đại học văn khoa, trường nào đứng nhất đứng nhì cũng khó nói, cũng không có gì tốt để tranh giành vị trí này.
Nhưng đại học khoa võ thì thể hiện ra rõ ràng rồi.
Ma Võ và Kinh Võ cũng không phải chưa từng đánh giao hữu, trước đây cũng có, nhưng mà Ma Võ thua nhiều thắng ít, mặc dù mọi người cùng là trường danh tiếng, nhưng dưới con mắt nhìn của rất nhiều người, Kinh Đô Võ Đại đều hơn Ma Đô Võ Đại một bậc.
Hiện nay, tuy rằng hiện tại cũng không có bảng xếp hạng các trường Võ Đại, nhưng trong mắt không ít người, bao gồm tin tức trên internet, vẫn có một bảng xếp hạng các trường đại học .
Kinh Võ thứ nhất, Ma Võ thứ hai.
Phương Bình nãy giờ vẫn không hé răng, bỗng nhiên hỏi dò: "Thầy Đường, vào lớp huấn luyện đặc biệt, nhất định phải tham dự thi đấu giao lưu sao?"
Đường Phong liếc mắt nhìn cậu, cười cười nói: "Cũng không phải, lớp huấn luyện đặc biệt có tổng cộng 50 người, cuối cùng khẳng định không nhiều người tham dự thi đấu như vậy."
Cụ thể bao nhiêu người, hiện nay còn chưa có quyết định, nhưng bình thường hầu như đều hạn chế ở mức 10 người."
"Vậy cũng có nghĩa là tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, cũng chưa chắc sẽ tham gia thi đấu giao lưu?"
"Không sai."
Phương Bình hỏi xong vấn đề, tiếp tục giữ yên lặng.
Nếu không phải nhất định phải tham gia thi đấu giao lưu, vậy cứ tham gia, 10 điểm thưởng cũng không ít, có thể đổi một viên Khí Huyết Đan cấp một rồi.
Ông ấy vừa nói xong, Triệu Lỗi cũng lớn tiếng nói: "Thầy ơi, chọn 50 người, nhưng số lượng võ giả ở khóa này cũng hơn trăm người rồi, làm sao chọn ạ?"
Đường Phong cười nói: "Xét khí huyết, tiến độ tôi luyện xương cốt, tiến độ tu luyện chiến pháp."
"Không xét thực chiến sao thầy?"
"Tạm thời sẽ không, nhưng chờ vào lớp huấn luyện đặc biệt, sẽ có cơ hội."
Trước chỉ là chọn lựa một chút, Ma Võ cũng không nhất thời vội vã. Một đám học sinh còn chưa qua nhào nặn, năng lực thực chiến đều có hạn.
Triệu Lỗi nghe nói như thế, hơi tiếc nuối, khóe mắt liếc nhìn Phương Bình.
Phó Xương Đỉnh ngồi cạnh Phương Bình, thấp giọng nói: "Cái tên này ghim cậu rồi!"
Phương Bình không để ý lắm, lạnh nhạt nói: "Đừng để ý tới cậu ấy, đánh nhau chỉ vì thể diện không có ý nghĩa gì, có lợi thì tranh, không có lợi thì đừng để ý."
Lớp huấn luyện đặc biệt có lợi ích, Phương Bình nhất định phải tham gia.
Không có lợi ích, vậy cậu chắc chắn sẽ không tham gia.
Lấy được lợi ích, cuối cùng có muốn tham gia thi đấu giao lưu hay không, phải nhìn xem lợi ích có nhiều hay không, có đáng giá hay không.
Nếu là đáng giá để mạo hiểm một phen, vậy cũng phải tham gia, mặc dù Phương Bình rất sợ chết.
Lợi ích không nhiều, vậy thì giả chết là được, nhà trường cũng không thể bức bách học sinh phải tham gia, nếu không, vừa lên đài đã trực tiếp chịu thua, mặt mũi Ma Võ cũng bị ném đi mất rồi.
Phương Bình thực ra cũng có thể đoán được, tham gia thi đấu giao lưu toàn quốc sẽ có nhiều lợi ích, để sau này lại tính, trước hết cứ tham gia lớp huấn luyện đặc biệt rồi tính, có tiến có lùi.
...
Đường Phong tuyên bố kết thúc, liền bắt đầu báo danh.
Võ giả thường và võ giả hai lần tôi cốt hầu như không ai không báo danh.
Thống kê lại, cuối cùng lại có hơn 140 người!
Lúc mới vào học, võ giả chỉ mới có hơn 60 người, hiện tại đã tăng vọt gấp đôi!
Hiệu suất làm việc của Võ Đại rất nhanh, vừa kết thúc báo danh, nhà trường liền sắp xếp ngày mai sẽ sàng lọc lại. Phương Bình cũng không lo lắng, cậu cảm giác mình nhất định sẽ được chọn.
Chuyện luận võ trong hội võ đạo, học sinh bình thường căn bản không biết chuyện, nhưng nhất định trường học sẽ biết, dù sao thì cũng đã làm hai học sinh mất mạng.
Phương Bình thực lực không yếu, không lý nào không nằm trong số 50 người được lựa chọn.
…
Buổi tối, phòng huấn luyện.
Lữ Phượng Nhu chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Báo danh lớp huấn luyện đặc biệt chưa?"
"Dạ rồi."
"Báo danh rồi."
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai đều đáp một tiếng.
"Ban đầu tôi còn cho rằng cuối cùng cũng chỉ là các trường đấu sức với nhau, Tông sư ở giữa đấu võ mồm.
Không ngờ, cuối cùng lại lấy tân sinh viên giao đấu để quyết định."
Lữ Phương Nhu đương nhiên cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện này, suy nghĩ một chút, nói: "Từ giờ đến khi học kỳ kết thúc, cũng còn khoảng 3 tháng.
3 tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Liên minh Võ Đại biết rõ thực lực của hai trường danh tiếng, vẫn dám tổ chức thi đấu giao lưu, có thể thấy được chút ít.
Dưới suy nghĩ của rất nhiều tân sinh viên, họ còn chẳng bận tâm đến mấy trường Võ Đại phổ thông này, tầm mắt như vậy quá thấp.
Các trường Võ Đại, dù là trường Võ Đại phổ thông, bình thường cũng có một vị Tông sư tọa trấn, trường học tài nguyên cũng không phải cá nhân nào cũng có thể so, càng không phải bất cứ gia đình nào cũng có thể so sánh.
Nhiều trường Võ Đại như vậy, cứ 10 trường Võ Đại xuất hiện một thiên tài, vậy cũng không ít.
Trong vòng 3 tháng, bước vào cấp hai rất khó, nhưng có thể vào cấp một cũng không phải quá khó.
Mọi người đều là cấp một, khi đó, thi đấu sẽ dựa trên gia cảnh cá nhân thế nào, sức mạnh của khí huyết, tiến đội tôi cốt, tiến độ thung công, tiến độ thông thạo chiến pháp, và kinh nghiệm thực chiến.
Đừng khinh thường các thiên tài Võ Đại, nếu không, hậu quả khó lường.
Còn nữa, đừng xem mấy trường Võ Đại tầng thứ hai kia (1) hiện vẫn âm thầm, ra vẻ tất cả chuyện này không liên quan gì với bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ tham gia, còn trở thành một trong bốn thế lực tham gia, vậy thì đại biểu bọn họ cũng có suy nghĩ này…"
Phương Bình lầu bầu nói: "Đạo sư, tụi em chưa chắc sẽ tham gia thi đấu giao lưu gì đó đâu."
Lữ Phượng Nhu khịt mũi coi thường nói: "Suy nghĩ kiểu này cũng không phải một mình em có. Nhưng nếu đã được chọn vào lớp huấn luyện đặc biệt, các em cho rằng cuối cùng các em nghĩ không tham gia thì có thể không tham gia hay sao?
Đương nhiên, trường học sẽ không ép buộc các em.
Nhưng đến lúc đó, cho thêm chút lợi ích, tẩy não các em một chút, nói về tập thể vinh dự, rồi nói các em sẽ được nổi danh này kia...
Có mấy người có thể thật sự chống lại cám dỗ?
Đến lúc đó, có cướp giật cũng phải tham gia!"
Mấy chữ "tẩy não" do Lữ Phượng Nhu nói ra, Phương Bình cũng muốn bật cười, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, chuyện như vậy cũng không phải ngoài ý muốn.
Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, nói đơn giản một chút, liền nhìn Phương Bình nói: "Em tiến bộ rất nhanh, nghe nói gầy đây em rất thiếu tiền, điểm thưởng cũng xài hết rồi, có nghĩ đến chuyện nhận nhiệm vụ không?"
Thực ra Phương Bình hiện tại cũng không quá thiếu tiền, cũng không thiếu điểm tài phú, gật đầu nói: "Em muốn xem trước một chút xem có nhiệm vụ gì, nhìn tình huống rồi quyết định."
"Có thể!"
"Đi theo tôi!"
Lữ Phương Nhu cũng không chậm trễ, trực tiếp bước ra khỏi cửa Phương Bình vội vàng đuổi kịp, Triệu Tuyết Mai khẽ cắn răng, cũng đi theo.
---
(1) Các trường Võ Đại tầng hai: trong mắt người thường, Ma Võ Kinh Võ là tầng thứ nhất, đại học danh tiếng. Một vài trường khác cũng có tiếng tăm một chút được xem là tầng thứ hai, tầng thứ ba chính là các trường bình thường tại các tỉnh, Võ Đại phổ thông.