Chương 205: Hệ thống nhiệm vụ
Phòng hậu cần.
Lữ Phượng Nhu đưa Phương Bình đến phòng hậu cần. Điều này khiến Phương Bình có hơi bất ngờ.
Không phải đến chỗ đổi thưởng ở lầu một mà trực tiếp bước lên lầu ba.
Dù cho sắc trời đã tối, phòng hậu cần vẫn để đèn đuốc sáng choang. Võ giả tu luyện không phân biệt ngày đêm.
"Lầu một lĩnh điểm thưởng, đổi thuốc, lầu hai phụ trách định cấp, lầu ba chính là nơi nhận nhận nhiệm vụ của Võ Đại."
Lữ Phượng Nhu vừa đi vừa nói: "Đương nhiên, không phải ai đều có thể đến, không phải võ giả không được đi vào, võ giả cấp một không có đạo sư đề cử, cũng không có cách nào đi vào."
Đến lầu ba, cánh cửa lớn nhìn như tấm rèm sân khấu lớn, có người đang đứng canh gác.
Nghe có tiếng động, võ giả gác cửa ngẩng đầu đưa mắt nhìn, đến khi nhìn thấy người tới là Lữ Phượng Nhu, liền vội vàng hỏi thăm: “Chào Lữ đạo sư!”
"Ừm."
Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, mang theo Phương Bình và Triệu Tuyết Mai đi thẳng vào.
Không giống như trong tưởng tượng của Phương Bình, nơi này không có bảng đen lớn treo đầy nhiệm vụ.
Mà nơi đây có những chiếc máy móc thông minh cao hơn một mét.
Lữ Phượng Nhu đi đến một cái máy, nhìn về phía Phương Bình, nói: “Đưa thẻ võ đạo của em ra đây!”
Phương Bình vội vàng lấy thẻ võ đạo ra, Lữ Phượng Nhu nhập thẻ võ đạo của cậu vào trong máy, vừa điều khiển vừa nói: “Cái này cần quyền hạn, hiện tại tôi cấp quyền cho em nhận nhiệm vụ.
Không có đạo sư phân quyền, cho dù các em có vào được đây cũng vô dụng, cũng không vào được hệ thống nhiệm vụ.”
Nói xong, Lữ Phượng Nhu kích hoạt quyền nhận nhiệm vụ cho Phương Bình.
Trên màn hình, xuất hiện bốn lựa chọn.
"Nhiệm vụ của Quân đội"
"Nhiệm vụ của Cục điều tra và truy bắt"
"Nhiệm vụ của Cục cảnh sát"
"Nhiệm vụ của Trường học"
…
“Nhiệm vụ của Quân đội và của Cục điều tra và truy bắt thường khá là khó, đương nhiên, em chỉ mới là cấp một, nhiệm vụ có thể nhận cũng có hạn, nhưng cũng rất khó.
Quân đội và Cục điều tra và truy bắt đều có không ít cường giả, có thể vì không đủ nhân lực hoặc do nguyên nhân khác, có những nhiệm vụ không cách nào thực hiện, cho nên mới uỷ thác cho Võ Đại.”
“Nhiệm vụ của Quân đội có mức khen thưởng không quá cao, nhưng có lúc sẽ thưởng một số tài nguyên đặc thù hoặc là điểm tích luỹ của Quân đội.
Những điểm này có rất nhiều tác dụng, có thể xem là điều kiện thăng chức sau khi tham gia Quân đội. Cũng có thể dùng để đổi tài nguyên đặc thù ở Quân đội.”
“Tính ra thì phần thưởng của Cục điều tra và truy bắt phong phú hơn, nhưng độ khó cũng không thấp, có lúc cũng sẽ trao điểm tích luỹ, dùng để sau này tham gia vào Cục điều tra và truy bắt.”
“Nhiệm vụ của Cục cảnh sát đơn giản hơn nhiều, nhưng tuyệt đối đừng bất cẩn.”
Lữ Phượng Nhu nhắc nhở: “Nhiệm vụ của Cục cảnh sát thường liên quan đến người bình thường.
Nhưng đều là một loại tội phạm, đa số đều có súng ống trong tay.
Tuy rằng loại tội phạm này không phải võ giả, nhưng tất cả đều là hạng người vô cùng hung ác. Những võ giả cấp một như các em nếu như có hơi bất cẩn một chút, bị thương hoặc bị giết chết cũng không có gì lạ.
Bên Cục cảnh sát, đa phần khen thưởng bằng tiền chứ không khen thưởng bằng thuốc hoặc những thứ khác như bên Quân đội và Cục điều tra và truy bắt.”
“Còn cái cuối cùng là nhiệm vụ của trường học.”
Lữ Phượng Nhu cười nói: "Trường học có nhiệm vụ khó, cũng có nhiệm vụ đơn giản.
Nhiệm vụ rất đơn giản, ví dụ như, có học sinh tuyên bố nhiệm vụ luận bàn so tài, chiến pháp của đối phương sắp đột phá, muốn tìm một người để luận bàn. Bình thường những nhiệm vụ như thế này không có nguy hiểm, có thể nhận.
Cũng sẽ có đạo sư tuyên bố một vài nhiệm vụ, ví như làm chân chạy vặt cho họ, gửi đồ về quê nhà, cũng có thể nhận.
Nhiệm vụ đơn giản quá, đương nhiên thu hoạch cũng không lớn.
Nhiệm vụ khó cũng có, ví như các muốn lập một tổ đội để làm nhiệm vụ, các đạo sư cần học sinh có thực lực mạnh hơn giúp đỡ một chút...
Nói chung, tự em xem một chút là sẽ hiểu.
Em có thể xem, lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ hay không cũng được, nhưng hiện tại em vẫn còn là học sinh mới, nếu có nhận thì chỉ nên nhận một vài nhiệm vụ đơn giản, tốn ít thời gian.
Các em cong quá nhiều thứ chưa học, bây giò đừng có bắt chước mấy học sinh cũ, một lần ra ngoài là đi liền mấy tháng, thậm chí nửa năm.”
Đến cuối cùng, Lữ Phượng Nhu lại nói: “Bên phòng hậu cần này, đều chuẩn bị cho võ giả cấp một cấp hai, chờ đến khi em lên cấp ba, sẽ đến nơi khác nhận nhiệm vụ.
Còn nữa, hệ thống nhiệm vụ cũng có thể được truy cập từ trang web của trường, chỉ cần nhập mã số sinh viên và mật khẩu của em vào là được.
Ở đây chủ yếu được dùng để đưa người mới tới đây mở mang kiến thức, ngoài ra có nhiệm vụ sẽ được kết toán ở đây.
Ngay cả cô đôi khi cũng sẽ có nhiệm vụ cần học sinh hỗ trợ. Đương nhiên bây giờ không cần, thực lực em quá yếu, tạm thời cũng chưa có nhiệm vụ gì cần đến em.”
Phương Bình vội vàng gật đầu, Triệu Tuyết Mai cẩn thận nói: "Đạo sư, vậy em..."
"Em?"
Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Em biết quy trình là được, hiện tại vẫn chưa tới lúc."
"Dạ."
Triệu Tuyết Mai có chút mất mát, Phương Bình thấy thế cười nói: "Không sao đâu, chờ tôi nhận nhiệm vụ, có thể đưa cậu theo......"
"Câm miệng!"
Lữ Phượng Nhu vừa rồi còn hờ hững bỗng nhiên quát lớn nói: "Ăn nói bậy bạ!"
"Thực lực không đủ, tiếp nhận nhiệm vụ cái gì, muốn chết sao?"
"Chính em muốn chết thì đừng liên lụy người khác!"
"Còn nữa, nhiệm vụ là tư mật, không được tiết lộ với người khác em nhận nhiệm vụ gì, hoạ là từ miệng mà ra, có hiểu hay không?"
"Trừ phi em muốn lập tổ đội để cùng hoàn thành, nếu không, tất cả phải dựa vào chính mình.
Hệ thống nhiệm vụ, trước khi nhận chỉ có thể xem đại khái thông tin sơ lược, sẽ không tiết lộ thông tin cụ thể, sau khi nhận mới cho em biết tình hình cụ thể cặn kẽ là như thế nào.
Đúng rồi, nếu nhiệm vụ thất bại hoặc từ bỏ nhiệm vụ, sẽ dựa theo mức khen thưởng để khấu trừ điểm thưởng tương ứng, đừng có nhận nhiệm vụ lung tung."
Phương Bình vội vàng gật đầu, nhận sai nói: "Là em nói sai rồi, em sẽ không mang theo người khác đi cùng làm nhiệm vụ."
"Biết là tốt rồi."
Lữ Phượng Nhu nói xong, lại nhìn về phía Triệu Tuyết Mai nói: "Em trước hết hãy luyện cho tốt Trạc Cước đi, rèn luyện xương cốt được trên 50 đốt thì lại tính tiếp đến những thứ này.
Đừng có ao ước người khác, không cần thiết, đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng."
"Dạ em biết rồi."
"Đi thôi, Phương Bình có thể ở đây xem một chút, hoặc sau đó quay lại xem cũng được."
Lữ Phượng Nhu cũng mặc kệ cậu, nói xong cũng trực tiếp rời đi.
Triệu Tuyết Mai tuy rằng cũng muốn ở lại thêm một chút, nhưng nhìn Lữ Phượng Nhu rời đi rồi, đành phải nói: "Phương Bình, vậy tôi đi trước đây."
"Ừm."
...
Nhìn hai người rời đi, Phương Bình hơi kích động, đầu tiên mở hệ thống nhiệm vụ của Cục cảnh sát.
"Bắt giết tội phạm truy nã cấp A, nhóm người phạm tội gồm 3 người, có vũ khí nóng, không phải võ giả, độ nguy hiểm cao, địa điểm hoạt động gần biên giới Ma Đô…
Kiến nghị: Võ giả cấp hai hoặc đỉnh cấp một.
Khen thưởng: 300 ngàn tiền mặt!"
"Hỗ trợ cảnh sát, bắt giữ tội phạm buôn bán ma tuý, nghi ngờ có vũ khí nóng, độ nguy hiểm tầm trung…
Kiến nghị: Võ giả đỉnh cấp một trở lên.
Khen thưởng: 100 ngàn tiền mặt."
"Bắt một tên cướp, không phải võ giả, không có vũ khí nóng, hiện đang trốn ở vùng Côn Sơn, có khả năng phản trinh sát, độ nguy hiểm thấp…
Kiến nghị: Võ giả cấp một.
Khen thưởng: 50 ngàn tiền mặt."
"..."
Phương Bình lướt mắt nhìn, có không ít nhiệm vụ, độ nguy hiểm cũng không cao, đương nhiên, khen thưởng cũng rất bình thường.
Thậm chí Phương Bình còn nhìn thấy vài nhiệm vụ tìm người, tìm vật, điều này khiến Phương Bình có hơi cạn lời.
Đương nhiên, không cần nhắc tới mục khen thưởng, mấy ngàn, mấy vạn, mấy triệu cũng có.
Cũng không phải không ai nhận nhiệm vụ, có võ giả thực lực không mạnh, nhân lúc nhàn rỗi, cũng đi giúp đỡ không phải không có.
Xem xem một hồi, bình thường đều không phải là võ giả, hầu như không thấy nhiệm vụ truy bắt võ giả.
Cục cảnh sát vốn phục vụ cho dân thường.
Phương Bình lại mở hệ thống nhiệm vụ của Cục điều tra và truy bắt, bên này độ khó của nhiệm vụ cũng cao hơn rồi.