Chương 206: Hệ thống nhiệm vụ (2)
"Bắt võ giả đỉnh cấp một, từng gây án mạng, tu luyện chưởng pháp, địa điểm: thành phố Hoàng Bình.
Kiến nghị: Võ giả đỉnh cấp một tu luyện thành công chiến pháp hoặc võ giả cấp hai.
Khen thưởng: 200 ngàn tiền mặt."
"Đánh giết võ giả cấp hai, từng gây án mạng, tu luyện đao pháp, địa điểm: thành phố Nam An.
Kiến nghị: Võ giả đỉnh cấp hai.
Khen thưởng: Khí Huyết Đan cấp một hoặc 10 điểm thưởng."
"Đánh giết võ giả đỉnh cấp hai, đã hoàn thành rèn luyện xương tứ chi, mang theo vũ khí nóng, tinh thông quyền cước, địa điểm: lẩn trốn trong thành phố Ma Đô...
Kiến nghị: Võ giả đỉnh cấp hai hoặc võ giả cấp ba, thành thạo chiến pháp, có kinh nghiệm thực chiến, từng nhận nhiệm vụ tương tự…
Khen thưởng: 500 ngàn tiền mặt hoặc 20 điểm thưởng."
"..."
Nhiệm vụ ở Ma Võ vẫn xem như có mức thưởng phong phú, võ giả đỉnh cấp một đều có thể nhận mức khen thưởng 200 ngàn.
Võ giả đỉnh cấp hai lại càng có thể nhận lấy 20 điểm thưởng.
Hơn nữa, nhiệm vụ rất nhiều, có thể chọn lựa, cũng chẳng có mấy người sẽ tranh đoạt.
Ở Nam Giang Võ Đại, có rất ít nhiệm vụ như thế này, nếu có cũng bị người khác giành mất.
Sau đó, Phương Bình lại xem một vài nhiệm vụ của Quân đội, đại khái cũng giống nhiệm vụ của Cục điều tra và truy bắt, chỉ là có vài nhiệm vụ đều ở vùng sâu vùng xa, cách khá xa Ma Đô.
Khen thưởng cũng như vậy, có tiền mặt, có thuốc, có điểm thưởng, có binh khí hợp kim, còn có điểm tích luỹ của Quân đội hoặc là Cục điều tra và truy bắt.
Nhiệm vụ của Trường học, Phương Bình nhìn một lát, thật sa mạc lời.
Lại còn có nhiệm vụ tìm bạn gái!
"Tìm một người bạn gái, ôn nhu biết làm vừa ý người khác, xinh đẹp như hoa, kỳ hạn: 10 ngày.
Ghi chú: chỉ là tình bạn nam nữ thuần khiết, có thể từ chối mức độ quá thân thiết...
Khen thưởng: 5 điểm thưởng."
Tìm bạn gái thì thôi đi, còn có tìm bạn trai nữa, quan trọng là người tuyên bố nhiệm vụ cũng là nam!
Đương nhiên, những nhiệm vụ vô căn cứ này cũng không cần nhắc tới, cũng có những nhiệm vụ khác hữu dụng.
Ví như có học sinh muốn thử nghiệm chiến pháp, cần tìm một học sinh tu luyện chiến pháp tương tư để cùng luyện, khen thưởng cũng là điểm thưởng.
Phương Bình quét mắt qua một cái, cuối cùng chợt phát hiện một nhiệm vụ khá thú vị.
"Khiêu chiến Vương Kim Dương - Nam Giang Võ Đại!
Vương Kim Dương, võ giả đỉnh cấp ba (có thể đã lên cấp bốn), là hội trưởng hội võ đạo của Nam Giang Võ Đại, chiến tích: đánh bại 14 vị võ giả đỉnh cấp ba của Kinh Đô.
Ghi chú: Giao thủ không có ghi chép tử vong, nhưng có trọng thương.
Khen thưởng: Đánh bại đối phương, khen thưởng 200 điểm thưởng!
Không đánh bại, nhưng làm cho đối phương bị thương, dựa vào thương thế, khen thưởng 50 - 150 điểm thưởng.
Đánh giết: 500 điểm thưởng!"
"Lão Vương quả thật là kẻ thù ở khắp thiên hạ a!"
Phương Bình cảm thán một tiếng, đặc biệt là còn có khen thưởng đánh giết, 500 điểm thưởng cơ đấy!
Điểm thưởng này xem ra đánh đổi cũng không thấp, gần như tương đương với 15 triệu tiền mặt rồi.
Đương nhiên, người có thể nhận nhiệm vụ này sẽ không nhiều, hoặc nên nói là không có.
Nếu thật sự đến đỉnh cấp ba, hoặc thậm chí là cấp bốn, những người này chưa chắc đã thiếu 500 điểm thưởng. Hơn nữa, nào có đơn giản như vậy.
Nhiệm vụ này lại xuất hiện trong hệ thống nhiệm vụ mà Phương Bình có thể nhìn thấy, hiển nhiên có chút đặc thù, bình thường, là nhiệm vụ của cấp ba cấp bốn, Phương Bình sẽ không nhìn thấy.
"Lưu Vĩnh Văn là ai?"
Phương Bình suy đoán một hồi, nhưng cuối cùng lắc đầu một cái, không cách nào đoán ra được, không hẳn đã là Lưu Vĩnh Văn, tên kia không có lá gan đó.
Chưa kể, 500 điểm thưởng cũng không phải là con số nhỏ, Lưu Vĩnh Văn không hẳn có thể treo giải nổi.
Không phải võ giả cấp cao thì có tiền, cấp bậc càng cao, tiêu xài càng nhiều. Thực ra có những người nghèo không xu dính túi, còn nghèo hơn cả Phương Bình.
Nếu có thể treo thưởng 500 điểm, chứng tỏ gia thế không tệ.
Cũng may, nhiệm vụ này là khiêu chiến, chứ không phải ám sát.
Phương Bình suy đoán, Võ Đại hẳn là sẽ không cho phép tuyên bố những nhiệm vụ này. Khiêu chiến còn quang minh chính đại, nhưng ám sát thì không giống vậy, từ quyết đấu chính diện biến thành âm thầm đấu đá.
Có lẽ lão Vương cũng biết có loại nhiệm vụ này, chẳng qua có lẽ là không thèm để ý thôi.
Phương Bình nhìn một hồi, bỗng nhiên thầm nghĩ: “Nếu để cho lão Vương diễn kịch với mình, kêu ổng chịu thua thì có phải mình lẽ lấy không được 200 điểm hay không?”
Suy nghĩ một chút, khả năng lão Vương đáp ứng không lớn.
Dù cho mọi người đều biết là diễn kịch, nhưng đối phương là cấp bốn lại để thua cấp một, cũng rất mất mặt đối phương.
“Nhưng đúng là không hẳn, lão Vương là một người sống rất thực tế, chia cho ổng 1/2 điểm thưởng, không hẳn là không có hi vọng đâu ha?”
Phương Bình ghi nhớ nhiệm vụ này, quyết định nếu có cơ hội thì hỏi ý đối phương một chút, 200 điểm thưởng cũng không ít.
…
Phương Bình ở lầu ba của phòng hậu cần xem tới xem lui gần hai tiếng.
Cuối cùng, Phương Bình vẫn không tiếp nhiệm vụ nào.
Trước tiên nhìn kỹ hẵng nói, tạm thời cậu không phải quá thiếu tiền, thực lực hiện tại cũng không nhất định phải đi rèn luyện, lúc này nhận nhiệm vụ chỉ tổ mất thời gian, không phải chuyện tốt.
Chờ khi thực lực tiến đến bình cảnh, hoặc thiếu tiền, đúng là có thể nhận vài nhiệm vụ đơn giản.
Lúc ra cửa, Phương Bình thắc mắc một chuyện khác.
“Không thấy nhiệm vụ về tà giáo nhỉ, hay là không được miêu tả cụ thể, chẳng lẽ các nhiệm vụ bắt giết có liên quan đến tà giáo sao?”
“Lão Vương nói lên cấp ba rồi mới gặp nguy hiểm, hẳn là cũng đến từ nhiệm vụ. Những nhiệm vụ kia hiện tại mình không nhìn thấy hẳn là vì như vậy.”
Nghĩ nghĩ một hồi lại nghĩ đến chuyện tuyển học sinh vào lớp huấn luyện đặc biệt.
Tuyển người cho lớp huấn luyện đặc biệt, sẽ huấn luyện cái gì đây?
…
Áp chế những ý nghĩ này xuống, Phương Bình trở lại ký túc xá, tiếp tục bắt đầu rèn luyện xương cốt.
Hiện tại, 28 đốt xương ở chi dưới bên phải chỉ còn dư lại 3 đốt xương chưa kịp luyện thôi.
3 đốt xương đó được phân biệt là: xương đùi, xương bánh chè và xương mác (xương ống chân). Xương đùi rất lớn, xương bánh chè lại tương đối phức tạp, đều thuộc loại xương khó rèn luyện kia.
Nhưng mag tốc độ rèn luyện của cậu vẫn hơi chậm lại, không nhanh được như khi rèn xương ngón chân, xướng ngón chân một ngày rèn được một đốt, cũng không khó khăn gì.
Người 10 đốt xương này, Phương Bình dự tính ít nhất cũng phải 10 ngày nữa mới được.
“Tranh thủ đẩy nhanh tiến độ rèn xương một chi, từ giờ tới khi kết thúc học kỳ còn 3 tháng, xương chi dưới vẫn còn 34 đốt xương, ít nhất cũng phải tốn thêm chừng hai tháng nữa.”
Trong vòng hai tháng, hoàn thành rèn luyện xương chi dưới, đạt đến trình độ đỉnh cấp một. Đây là dự tính của Phương Bình.
Nếu may mắn, có thể trước khi học kỳ này kết thúc, cậu có thể đột phá cấp hai.
Đương nhiên, đó là nếu may mắn, Phương Bình không hẳn có thể làm được. Đột phá quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, chiến pháp và thung công của cậu cũng cần nhiều thời gian và khí huyết để đuổi kịp cấp độ.
“Còn bên công ty nữa, phải đổ thêm tiền vào để Lý Thừa Trạch tiếp tục mở rộng công ty. Bây giờ có thể thấy tiêu hao càng lúc càng lớn, sau này cũng phải như vậy, không có tiền thì tiến triển sẽ rất chậm.
Nhưng mà đổ quá nhiều tiền vào, lỡ như Lý Thừa Trạch ôm tiền chạy trốn thì làm sao đây?”
Phương Bình cũng hoàn toàn không ngại dùng tâm tư nghi hoặc để suy xét về cách nhìn người của mình. Bây giờ ít tiền, đầu tư một, hai triệu, Lý Thừa Trạch còn có thể áp chế một vài ý nghĩ.
Nhưng đến khi tiền đầu tư lên công ty lên tới con số vào chục triệu, Phương Bình lại không ở công ty, vậy làm sao có thể canh chừng được.
“Còn phải tìm thêm một người để kiềm chế lần nhau mới được, ai da, làm gì cũng không dễ dàng…”
Than thở một tiếng, Phương Bình thả lỏng cơ thể, tiếp tục tu luyện.
…
Ngày hôm sau.
Toà nhà Thực Huấn.
Phương Bình vừa đến, đã cảm nhận được có vô số ác ý nhắm vào mình.
Không ít học sinh nhìn thấy cậu đều không khỏi hồi tưởng lại một tháng trước, bọn họ bị ai đánh cho sưng mặt sưng mày.
Sắc mặt Triệu Lỗi cũng rất khó nhìn. Nhìn thấy Phương Bình, cậu ta hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Phương Bình, chuyện lần trước, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cậu nếm trải một lần!”