Chương 208: Phương Bình rộng lượng (2)
"Nhưng những tài nguyên này không phải đến không không như vậy, đều sẽ do các em tự mình tranh thủ.
Gia nhập lớp được thưởng 10 điểm, xem như đây là tặng cho các em. Sau này, toàn bộ đều phải dựa vào các em, biểu hiện tốt, đương nhiên sẽ càng có nhiều lợi thế."
"Hiện tại lớp huấn luyện đặc biệt có 50 người, các thầy cô cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt, ví như những buổi tập luyện bình thường và thông báo.
Dựa theo thông lệ, chọn ra một lớp trưởng, những chuyện nhỏ như này để lớp trưởng xử lý.
Đương nhiên, sẽ không để cho các em làm không công, lớp trưởng được hưởng 10 điểm thưởng…"
"Chỉ có 10 điểm?"
Trong đám người, Phương Bình nói thầm một tiếng, cảm thấy vậy có quá keo kiệt rồi.
Vì 10 điểm thưởng mà phải tốn bao nhiêu thời gian, có đáng giá không?
Dường như nhìn thấy biểu tình của Phương Bình, hoặc nghe được lời cậu nói, Lữ Phượng Nhu nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói: "Đương nhiên kiếm được một chút điểm thưởng sẽ khiến một vài người cảm thấy phiền toái. Hoàn toàn có thể giao chuyện này cho người khác trong lớp làm, đơn giản hơn rất nhiều.
Lớp mình có 50 người, em nào làm lớp trưởng, có thể đánh một em khác đến tâm phục khẩu phục, để người đó làm chân chạy vặt cho em, em tự nhiên có thể lấy không điểm thưởng đó."
"Lữ đạo sư!"
Đường Phong có chút bất mãn, Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Những học sinh mới này chẳng có một chút áp lực động lực nào, còn huấn luyện đặc biệt cái gì?
Ông thử suy nghĩ một chút đi, có người bị bức bách làm việc, hơn nữa còn là làm việc không công, người đó có thể cam tâm tình nguyện sao?
Không cam thâm, đương nhiên sẽ có động lực, muốn đòi lại công đạo.
Có động lực, có lòng cầu tiến, có vậy lớp huấn luyện đặc biệt mới được huấn luyện đặc biệt.
Cứ như vậy đi, tôi thấy như thế rất tốt."
...
Đám học sinh đều bị kinh ngạc đến mức ngây người!
Còn có thể làm như vậy sao?
Phương Bình cũng kinh ngạc đến mức ngây người. Cách này của Lữ Phượng Nhu… hơi bị được nha!
Đường Phong thấy mấy vị đạo sư khác mặc dù không quá tán thành, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đều ngầm thừa nhận.
Ở Võ Đại, muốn cái gì đều phải tự mình tranh lấy.
Tuy rằng ăn hiếp người khác là chuyện không tốt, nhưng như lời Lữ Phượng Nhu nói, hiện tại tân sinh viên đều hơi bị thiếu động lực, đây cũng là một cách.
Thời gian từ giờ đến lúc đấu giao hữu cũng quá gấp, những cách nào có thể sử dụng thì cứ dùng đi.
"Không làm việc, lấy không điểm thưởng…"
Phương Bình thầm nói một tiếng, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên lại nói: "Đương nhiên, theo sự tiến bộ của mọi người, chức vị lớp trưởng cũng có thể thay phiên, nửa tháng đổi một lần, mỗi lần đều được thưởng 10 điểm, như vậy, mọi người cũng sẽ có một chút động lực."
Lần này không ai phản đối nữa, hai con mắt của bọn học sinh đều tỏa sáng lấp lánh!
Nửa tháng một lần?
Từ giờ đến khi đấu giao hữu còn 3 tháng nữa, đó chính là 6 lần, 60 điểm thưởng!
60 điểm này lại không phải số nhỏ nữa rồi!
Phương Bình lúc này không nhịn được, liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu, đạo sư đang tranh thủ phúc lợi cho mình hay sao?
Đây rõ ràng đang lén lút giành phúc lợi cho mình!
Đám người Đường Phong hiển nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, có chút bất mãn nhìn về phía Lữ Phượng Nhu.
Lữ Phượng Nhu ngáp một cái, nói: "Nhìn tôi làm gì, kích thích mọi người có lòng cầu tiến chẳng lẽ không phải là chuyện rất tốt sao?
Mấy thầy cô thử đi hỏi xem học sinh có đồng ý hay không?"
Mặc dù không ai mở miệng nói chuyện, nhưng Đường Phong nhìn thấy, chính học sinh của mình là Triệu Lỗi Và Dương Tiểu Mạn đều có chút động tâm rồi.
Những học sinh có thực lực khác cũng đều nóng lòng muốn thử.
Tuy rằng phương thức của Lữ Phượng Nhu có hơi thô bạo, nhưng không thể không nói, lòng nhiệt tình của đám học sinh đã bị nhen nhóm lên rồi.
Đường Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng ông cũng biết chuyện của Phương Bình.
Thôi quên đi, nếu Phương Bình thật sự có thể độc chiếm vị trí lớp trưởng hết sáu kỳ, những người khác đại khái cũng sẽ bị kích thích, tạo một đối thủ cho những học sinh khác cũng không tệ.
Dù sao cũng là 60 điểm thưởng.
Đường Phong suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Vậy cứ dựa theo ý của Lữ đạo sư mà làm đi, có ai có ý kiến gì không?"
Đám học sinh cho dù có ý kiến, cũng khó mở lời, nói ra rồi, hiển nhiên chứng tỏ bản thân mình không tự tin.
Lữ Phượng Nhu thấy Đường Phong đáp lại, cũng hướng về phía Phương Bình cười cười, trưng ra bộ dáng "Nhóc con kia, cô đã tranh thủ phúc lợi cho em rồi đấy."
Phương Bình cười khan một tiếng, cũng không nói chuyện.
"Nếu không ai có ý kiến, vậy bây giờ có thể bắt đầu, người nào có ý định đều có thể tham gia tranh cử."
Đường Phong mới vừa nói xong, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi còn có việc bận đây.
Phương Bình, bước ra khỏi hàng!"
Phương Bình vội vã đứng dậy, Lữ Phượng Nhu nói thẳng: "Có muốn làm lớp trưởng không?"
"Muốn!"
Lần này Phương Bình không do dự, 60 điểm thưởng lận mà!
Hôm qua trong hệ thống nhiệm vụ, bắt giết võ giả đỉnh cấp hai cũng không có đãi ngộ tốt như thế này, một võ giả đỉnh cấp hai cũng chỉ có 20 điểm thưởng thôi.
60 điểm thưởng, ít nhất cũng gần như tương đương với một võ giả cấp ba rồi!
Phải tiêu diệt một võ giả cấp ba mới có được nhiêu đó điểm thưởng, hiện tại được cho không, Phương Bình làm sao có thể không muốn.
"Muốn thì tốt rồi."
Lữ Phượng Nhu cân nhắc nói: "Hai vị học sinh của Đường đạo sư có thực lực xuất chúng, điểm ấy ai cũng rõ như ban ngày.
Mọi người đều là đạo sư cấp sáu, tôi cũng có sĩ diện mà.
Em là học sinh của tôi, một số người sẽ nghĩ tôi không chăm lo cho học sinh của mình, cũng phải chứng minh với họ, đạo sư như tôi không phải chỉ nhận tiền lương mà không làm việc.
Em đi khiêu chiến hai vị học sinh của Đường đạo sư đi, thắng thì em chính là lớp trưởng, nếu thua thì phải làm chân chạy vặt miễn phí cho người ta, có ý kiến gì không?"
Lữ Phượng Nhu cho mình tranh thủ giành phúc lợi, Phương Bình cũng không thể để đạo sư mất mặt, vội vàng nói: "Không có ý kiến ạ!"
"Những người khác có ý kiến gì không?"
Lữ Phượng Nhu hỏi một câu, mọi người vẫn không lên tiếng.
Triệu Lỗi và Dương Tiểu Mạn, là học sinh có thực lực đứng nhất đứng nhì trong đám tân sinh viên, nếu thật sự có thể đánh bại được bọn họ, những người khác cũng không phải là đối thủ.
"Triệu Lỗi, Dương Tiểu Mạn, các em thì sao?"
Triệu Lỗi lập tức nói: "Không ý kiến!"
Dương Tiểu Mạn do dự một chút, cũng lắc lắc đầu.
"Vậy liền bắt đầu đi, hai người các em, ai lên trước?"
Triệu Lỗi không thể chờ đợi được nữa nói: "Em lên trước!"
Phương Bình cũng không phí lời, cậu đứng dậy, cười nói: "Triệu Lỗi, chúng ta nói rõ trước, lát nữa đừng có khóc đó, cũng đừng có thù dai.
Ngoài ra, nếu cậu thua, cậu phải làm chân chạy không công cho tôi, mấy chuyện như thông báo, tập hợp này kia đều do cậu làm."
Triệu Lỗi hừ nói: "Được, nếu như cậu thua, cậu cũng phải làm như vậy!"
"Đó là đương nhiên!"
Phương Bình đáp một tiếng, tiếp không đợi bất cứ người nào phát hiệu lệnh, bỗng nhiên cất bước xông lên trước.
Triệu Lỗi còn chưa hoàn hồn lại từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Phương Bình đã đột ngột đấm một quyền tới.
Cậu ta vừa muốn đánh trả, Phương Bình bỗng nhiên thu quyền.
Nắm đấm đang bay đến bỗng nhiên bị thu lại vô cùng đột ngột, Triệu Lỗi căn bản không nghĩ tới Phương Bình sẽ giành quyền chủ động tấn công, cũng không nghĩ tới lúc này cậu ta còn chơi dùng động tác giả.
Vừa định lui lại tránh, Phương Bình đã tặng ngay một cước vào đầu gối cậu.
Triệu Lỗi lảo đảo, kém chút nữa bị ngã chổng vó, Phương Bình lúc này bỗng nhiên lại ra quyền thêm lần nữa, một quyền này đấm trúng mũi của Triệu Lỗi!
"Ô..."
Triệu Lỗi lập tức chảy máu, nước mắt cũng chảy xuống.
"Đã bảo cậu đừng khóc rồi mà, thế mà còn khóc!"
Phương Bình đấm một quyền tiếp theo, "Ầm" một cái vào gáy cậu ta. Vừa đánh, vừa nhẹ giọng nói: "Bảo cậu đừng thù dai, cậu nhất định phải thù dai!"
"Ầm!"
"Thực ra tôi rất dễ nói chuyện, nhưng mà cậu cho rằng, những gì cậu và Dương Tiểu Mạn nói gì sau lưng tôi, tôi không nghe thấy à?"
"Ầm!"
"Cậu lúc nào cũng khiêu khích tôi, rèn xương có ghê gớm hơn tôi được bao nhiêu đâu?"
"Ầm!"
"Lần sau lại khiêu khích tôi, tôi sẽ đánh cậu đến mức cha cậu không nhận ra luôn!"
"Ầm!"
"Em gái tôi cũng đã làm trùm trường rồi, tôi làm trùm trong nhóm tân sinh viên thì đã làm sao, cậu có ý kiến à?"
"Ầm!"
"..."