Chương 209: Xâu chuỗi thông tin
Trong lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn, Phương Bình đã đánh Triệu Lỗi lăn lê bò lết ở trên mặt đất, một quyền lại một quyền, đánh đến mức Triệu Lỗi đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không biết đây là đâu, tui là ai?
Đường Phong ở ngoài nhìn, khóe miệng co giật, nhưng lại không hề hé răng.
Phương Bình cũng không xuống tay ác độc gì, nhìn thì có vẻ đánh rất nặng, nhưng thật ra chỉ toàn vết thương ngoài da thôi.
Quan trọng là có thể đừng luôn nhắm vào mặt mà đánh có được hay không?
Như gương mặt này của Triệu Lỗi, có vẻ như trong vòng một tuần không có cách nào bước ra ngoài gặp người khác.
...
Trong đám người.
Trần Vân Hi nhìn sắc mặt Dương Tiểu Mạn trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Quên đi, nhận thua đi, Triệu Lỗi là nam, nhưng lát nữa nếu như cậu ta cũng đối xử với cậu như vậy…"
Sắc mặt Dương Tiểu Mạn ngày càng trắng xám rồi.
Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu như bị Phương Bình đánh thành đầu heo, sau đó làm sao sống cho hết 4 năm học này?
Qua một hồi lâu, Phương Bình hài lòng đứng lên, cười ha hả nói: "Dương Tiểu Mạn, tới lượt hai chúng ta rồi."
"Cậu… cậu muốn đánh tôi?"
"Đương nhiên, cậu không nghe thầy Đường nói sao, động thủ với mỹ nữ cũng là một loại rèn luyện, thầy Đường, em nói không sai chứ?"
Sắc mặt Đường Phong đen thui thùi lùi, còn Lữ Phượng Nhu lại một mặt tươi cười.
"Tôi... Tôi chịu thua!"
Dương Tiểu Mạn vô cùng xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng không dám đi lên tiếp chiến.
Phương Bình có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, thôi bỏ đi, lần sau cũng đừng thù dai. Người như tôi rất sợ phiền phức, không thù dai được, cho nên tôi chưa bao giờ thù dai."
Nữ nhân này nói xấu sau lưng cậu không biết bao nhiêu lần, cậu cũng nghe được nhiều lần rồi.
Triệu Lỗi cũng vậy!
Thật sự nghĩ mình không thù dai sao?
Buồn cười, chẳng qua là không tìm được cơ hội mà thôi. Mới vừa rồi nếu người lên ứng chiến là Dương Tiểu Mạn, Phương Bình cũng sẽ biến cô ta thành đầu heo!
Chuyện chọn ra lớp trưởng hầu như không có chút bất ngờ nào, chớp mắt đã kết thúc.
Phương Bình đánh người đã rèn luyện được nhiều đốt xương nhất, tự nhận thực lực đệ nhất là Triệu Lỗi thành đầu heo, 48 người còn lại hoàn toàn không có ý kiến.
Triệu Lỗi nằm trên mặt đất, lúc này còn đang giả chết đây.
Không giả không được, mất mặt muốn chết!
Cậu ta hầu như không còn sức đánh trả chút nào, bị Phương Bình đánh cho sưng mặt sưng mũi. Mặc dù Phương Bình tập kích cậu, nhưng điều này cũng chứng tỏ được thực lực của Phương Bình.
Chuyện Triệu Lỗi giả vờ bất tỉnh, thực ra có không ít người đã phát hiện.
Nhưng do thực lực của Triệu Lỗi không yếu, Đường đạo sư cũng vẫn còn ở đây, mọi người cũng không tiện lên tiếng bàn chuyện cười.
Phương Bình cũng mặc kệ chuyện Đường Phong đang ở đây, cuối cùng thậm chí còn lấy lời của Đường Phong để sỉ nhục lại ông ta.
Bởi vì cậu cũng không ưa Đường Phong cho lắm.
Vị đạo sư này, lúc phân viện cũng đã hãm hại cậu một lần. Chờ đến khi cậu quyết định chọn Lữ Phượng Nhu, mới nhắc nhở tỷ lệ thương vong cao.
Đương nhiên hiện tại Phương Bình đã biết, những học sinh kia của Lữ Phượng Nhu đều tự tìm đường chết, không liên quan lớn đến Lữ Phượng Nhu.
Nhưng người có tâm địa rộng rãi như Phương Bình cũng không ngại trả thù một chút, dù chuyện không lớn lao gì.
Dù sao Đường Phong cũng đã cho phép, đồng ý chuyện luận bàn, mà Phương Bình cũng không thật sự gây thương tổn gì lớn cho Triệu Lỗi.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là đạo sư của cậu cũng thật sự không vừa mắt Đường Phong, cố tình để mình ăn hiếp học sinh của ông ấy.
Có Lữ Phượng Nhu làm chỗ dựa, lá gan của Phương Bình hiện tại rất lớn.
Đường Phong cũng không nhỏ nhen hẹp hòi như vậy, ông nhìn Phương Bình một cái, không thèm đếm xỉa đến Triệu Lỗi, nhanh chóng nói: “Vậy Phương Bình chính là lớp trưởng, những người khác có ý kiến gì không?”
Không ai hé răng.
“Tốt, đã chọn được lớp trưởng, lát nữa… lát nữa Triệu Lỗi đến gặp thầy để lấy thời khoá biểu huấn luyện.”
Phương Bình cũng đã nói, việc chạy vặt giao hết cho Triệu Lỗi.
Đường Phong cũng không có tâm tư quỵt nợ học sinh, thực lực không bằng người khác, kích thích ý chí của mấy đứa này cũng tốt.
Triệu Lỗi có chút kiêu ngạo, ông cũng nhìn thấy điều đó.
Tâm nhãn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cậu ta không ưa Phương Bình, nhưng cũng không cố ý tìm cớ, điều này nói rõ cậu ta biết tiết chế bản thân.
Lần này, để cậu ta chịu giáo huấn, lần sau có lẽ sẽ tốt hơn.
Có những lúc đạo sư nói, học sinh nghe không lọt tai. Nhưng nếu bị Phương Bình đánh cho một trận, bị mất mặt trước bao nhiêu người, lúc này cũng nên nhận giáo huấn rồi.
Đương nhiên, nếu như cậu ta vẫn không thay đổi, nói rõ tâm tính không ra làm sao, Đường Phong cũng sẽ không quá coi trọng.
Cũng mặc kệ Triệu Lỗi có trả lời hay không, Đường Phong tiếp tục nói: “Từ ngày mai trở đi, lớp tập huấn sẽ bắt đầu chương trình rèn luyện, sẽ không ảnh hưởng đến thời gian lên lớp của các em. Chúng ta chủ yếu tập trung rèn luyện vào buổi tối và các ngày cuối tuần.
Thời gian cụ thể như thế nào, ngày mai sẽ có thông báo, bây giờ các em giải tán được rồi.”
Mọi người tụm năm tụm ba, cùng nhau giải tán, nhưng lại có không ít người không đi, chờ nhìn xem vì sao Triệu Lỗi vẫn chưa tỉnh dậy?
Kết quả, Triệu Lỗi cũng không giat vờ nữa, Đường Phong vừa tuyên bố giải tán, câu ta lập tức bò dậy.
Lau đi nước mắt trên mặt và máu mũi của mình, Triệu Lỗi ngẩng đầu nhìn Phương Bình một cái, cắn răng nói: “Lần này tôi thua cậu, nhưng cứ chờ xem, đại học chỉ mới bắt đầu thôi!”
Phương Bình bĩu môi, ra vẻ không vấn đề gì, nói: “Chỉ cần ba cậu không tìm tôi đánh tay đôi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ cậu.”
“Đừng có khích tướng tôi, ba tôi không có vô liêm sỉ như vậy!”
Triệu Lỗi hừ một tiếng. Vừa mới hừ một cái, đã thấy phiền muộn không thôi!
Mũi còn đau lắm!
Rên xong, gương mặt Triệu Lỗi lại co giật, nước mắt lần nữa ào ào chảy xuống.
“Lại khóc nữa, sao có cảm giác tôi bắt nạt trẻ con vậy nhỉ.”
Phương Bình thở dài một tiếng, cất bước rời đi, cũng không tiếp tục chọc tức tên này.
Dù nói là không chọc tức, nhưng Triệu Lỗi lại tức đến phát điên, ai khóc hả?
Mẹ nó, nếu như mày đánh vào lỗ mũi, tao làm sao có thể rơi lệ?
...
Bên ngoài cao ốc Thực Huấn.
Phó Xương Đỉnh cười đến đau cả bụng, đỡ Phương Bình nói: "Cậu thật tàn nhẫn, tớ thấy mặt của cậu ta sưng còn ghê hơn tớ lần trước nữa, đảm bảo một tuần vẫn không hết được."
"Tớ chỉ muốn tránh gặp phiền toái lớn hơn thôi."
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Cái thằng đó, vẫn luôn cho rằng lần trước không cẩn thận mới bị đánh ngã, cho nên vẫn luôn ghi thù này.
Lần này, cho nó biết thế nào là tuyệt vọng, nó sẽ không còn không cam tâm như trước nữa."
Phương Bình nói cũng không sai, loại người như Triệu Lỗi cần phải bị đánh tâm phục khẩu phục mới được.
Chuyện lần trước, Triệu Lỗi hiển nhiên không quá phục.
Chính vì không phục, nên trong lòng có oán khí, việc nhỏ nhặt cũng muốn làm lớn chuyện.
Hiện tại Phương Bình lại đánh cho cậu ta không còn lời nào để nói, ngược lại có thể hoá giải không ít phiền phức.
Nói xong, Phương Bình quay đầu, liếc mắt nhìn phía sau, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Vào lớp huấn luyện đặc biệt, khẳng định là có không ít cơ hội luận bàn.
Có thù báo thù, có oán báo oán, ai nói xấu tôi, ai đâm sau lưng tôi, tôi đều biết hết đấy.
Không quan tâm là nam hay là nữ, trước cứ đánh cho đã rồi lại tính…"
"Khốn kiếp!"
Dương Tiểu Mạn đi phía sau mắng một câu, có giỏi thì thẳng thắn chỉ mặt gọi tên đi, cần méo gì phải chỉ cây dâu mà mắng câu hoè chứ?
Trần Vân Hi vội vàng kéo cô lại, vào lớp huấn luyện đặc biệt chắc chắn có chương trình thực chiến, đừng chọc phải tên kia, thật sự sẽ bị đánh đó!
Dương Tiểu Mạn thật sự không cam tâm, lẩm bẩm một câu rồi cũng không nói gì nữa.
Phó Xương Đỉnh lại giơ ngón tay cái, tặng Phương Bình một like, nhỏ giọng nói: "Được đó nha, cách này hay đó, khiến cho cô nàng từ hận thù ghen ghét chuyển thành yêu sao? Lần sau tớ cũng thử xem sao, nữ nhân mà, đều thích kiểu này, có thể thật sự có hiệu quả đó!"
"Cút!"
Phương Bình mắng một câu, đậu xanh nhà cậu, thật biết liên tưởng!
Nói chuyện với Phó Xương Đỉnh vài câu, Phương Bình nhìn thấy Lữ Phượng Nhu dường như đang đi chậm lại, thấy thế vội vã đi theo.
...