Chương 210: Xâu chuỗi thông tin (2)
"Cảm ơn đạo sư."
Phương Bình vừa bước lên trước, lập tức nói lời cảm ơn, 60 điểm thưởng lần này xem như là tặng không rồi.
Đây cũng là do Lữ Phượng Nhu giúp cậu lót sẵn đường, nếu không, khẳng định Đường Phong sẽ không sắp xếp như thế.
“Không cần cám ơn cô, đây là do em tranh thủ được.”
Lữ Phượng Nhu cũng không kể công, vừa đi vừa nói: “Em có càng nhiều tài nguyên thì càng tiến bộ nhanh, có thể cũng sẽ nhanh chết.
Cho nên không cần cảm ơn cô.”
Nói một câu, Lữ Phượng Nhu lại tiếp: “Nhưng hãy nhân cơ hội này, đổi nhiều tài nguyên một chút, lấy được điểm thưởng thì đi đổi một số thuốc tăng cường thực lực cần thiết đi.”
"Dạ?"
Phương Bình nghi hoặc, trước đó Lữ Phượng Nhu không nói như vậy, ý của cô là, học sinh của mình cần phải sốt ruột.
Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: “Ma Võ rất có thể sẽ thất bại trong trận đấu giao hữu, một khi thất bại, vậy vấn đề tài nguyên cũng căng thẳng rồi.
Đến lúc đó, muốn tăng cao thực lực cũng khó khăn.”
"Ma Võ sẽ thất bại sao?"
Phương Bình vẫn còn có chút khó tin, lúc này chỉ vừa mới thành lập lớp huấn luyện đặc biệt, thế mà đã cân nhắc đến chuyện thất bại?
“Cô cũng chỉ mới biết cách đây không lâu thôi, gần đây có vài biến cố, cũng dẫn đến chuyện các trường Võ Đại phổ thông gây khó dễ, chủ yếu là nóng lòng tranh cướp tài nguyên.”
"Biến cố?"
"Đúng, việc này rất có thể sau đó không lâu các em cũng sẽ biết.
Nói chung, hiện tại mọi người đều đang rất nóng lòng tăng cường thực lực, các trường Võ Đại phổ thông lần này quyết tâm liên minh với nhau để tranh cướp nhiều tài nguyên hơn.
Một khi học sinh tiến vào cấp một, khả năng cao tụi nó sẽ được an bài đi làm nhiệm vụ, là nhiệm vụ sinh tử chứ không phải nhiệm vụ đơn giản nhằm huấn luyện!
Chọn ra những người ưu tú trong số các ưu tú, một mặt là để thắng trận đấu, giành tài nguyên.
Một mặt là nhằm ứng phó nguy cơ!”
Trước đó, chuyện Thiên Nam Võ Đại bị tổn thất lớn, không biết em có biết hay không. Bây giờ, tình huống ngày càng xấu, rất nhiều nơi đều phát sinh chuyện như vây.
Cho nên, mọi người đều tranh thủ nhanh chóng tăng cường thực lực.
Trước đây, là kẻ yếu nhưng có chút thực lực, có thể hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng sau đó, có thể sẽ xuất hiện một chút biến cố, kẻ yếu sẽ không có quyền tiếp tục lãng phí tài nguyên nữa!
Tập trung bồi dưỡng một nhóm cường giả mới có thể ứng phó nguy cơ tốt hơn.
Cho nên cô mới nói, bây giờ em hãy tranh thủ tài nguyên nhiều hơn chút. Đương nhiên, nếu như em không có nhiều hứng thú với con đường võ đạo thì không nói làm gì, lên đến cấp hai cấp ba rồi tốt nghiệp, cũng có thể an an ổn ổn phú quý một đời.”
Lữ Phượng Nhu nói đơn giản vài câu, lắc lắc đầu nói: "Thời buổi rối loạn a, nhiều năm như vậy, trước đây chỉ có võ giả cấp ba mới tham dự những chuyện như vậy.
Nhưng có thể, sau đó sẽ lan đến võ giả cấp hai, thậm chí là cấp một.
Mấy năm gần đây, càng lúc càng nhiều rồi.”
Cũng không biết là cô nói cho Phương Bình nghe, hay tự nói cho chính cô nghe.
Mặc dù Phương Bình nghe được nửa này nửa nọ, không hiểu lắm, nhưng cũng cảm nhận được cảm giác căng thẳng.
Lại đi thêm một đoạn, Lữ Phượng Nhu cuối cùng cũng khoát tay một cái nói: “Em đi về trước đi, có gì cô sẽ báo cho em. Dù sao em cũng là học sinh của cô.”
“Dạ, cô, vậy em đi trước ạ.”
"Đi đi."
Chờ Phương Bình rời đi, Lữ Phượng Nhu lại thở dài một tiếng.
Chuyện Võ Đại phổ thông gây khó dễ, thực ra trước đây cũng có, nhưng mà động tĩnh cũng không lớn. Lần này lại gây chuyện lớn như vậy, hơn nữa, còn một bộ thái độ sẽ không bỏ qua.
Trước đó Lữ Phượng Nhu cũng không để ý, cũng lười quan tâm những thứ này.
Nhưng mà hiện tại, Lữ Phượng Nhu mới biết, sự tình còn phiền hơn mình nghĩ nhiều.
Từ sau khi Thiên Nam xảy ra động đất, các lối vào địa quật đều có dấu hiệu dị động, có thể lần này xảy ra chuyện phiền toái lớn rồi.
Các Võ Đại trấn thủ địa quật đều đứng ngồi không yên, bắt đầu lên tiếng yêu cầu lượng tài nguyên lớn để tăng cường thực lực, ứng phó với nguy cơ.
Lúc này mới có chuyện đấu giao hữu.
Ma Đô lúc trước còn chưa rõ ràng, nhưng mà khoảng thời gian này, cũng đã hiểu rõ rồi.
Mấy cô cậu học sinh bên ngoài của cô gần đây liên tục bị thương nặng. Có một người xém chút mất mạng. Lữ Phượng Nhu cũng là từ miệng học sinh mới biết đến biến cố này.
Vương Kim Dương và Tần Phượng Thanh, nói muốn làm một mánh lớn cũng là vì việc này.
Lữ Phượng Nhu không biết đây là dấu hiệu hay là cái gì, nhưng chung quy cũng đã cảm giác được nguy hiểm rồi.
Lần này, nói với Phương Bình những điều này, tâm tình của cô cũng rất phức tạp.
Học sinh bình thường cũng được, đặc biệt là sinh viên mới.
Nhưng Phương Bình là một học sinh ưu tú như vậy, có thể sau đó sẽ sớm được thông báo cho chuyện của địa quật, từ đó buộc phải tham gia vào.
Bình thường, nhận nhiệm vụ dựa vào nguyên tắc tự nguyện.
Nhưng đến thời khắc quan trọng, làm sao có khả năng sẽ tự nguyện?
Muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, đây chính là trách nhiệm của cường giả, của kẻ mạnh!
Đương nhiên, không chỉ Phương Bình, Phương Bình hiện tại cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, e là bản thân cô cũng phải rời trường rồi.
Ngày tháng hưởng thụ cuộc sống quá lâu, sắp quên mất những ngày tháng kia rồi.
Nhưng trường học bồi dưỡng một lượng lớn tài nguyên cho bọn họ lên cấp năm, cấp sáu, đến lúc này, không thể không dũng cảm đứng ra được, cho dù là tông sư cũng phải như vậy.
…
Các võ giả trung cấp dạo gần đây đều có chút sốt sắng.
Các võ giả sơ cấp, trừ một số võ giả cấp ba đang thi hành nhiệm vụ, thì những người khác hoàn toàn không biết gì cả.
Lữ Phượng Nhu tuy rằng đã nói với Phương Bình vài câu, nhưng vì Phương Bình còn thiếu nhiều thông tin, nên đầu mối nửa vời.
Nhưng cậu biết được một điều, đó là cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được.
Phương Bình trở lại ký túc xá, cậu hoàn toàn bỏ qua chuyện vừa mới thoải mái đánh người sang một bên, tiếp tục rèn luyện xương cốt.
Mới vừa rồi cũng chỉ là đánh chơi thôi mà, Triệu Lỗi cũng chỉ là sinh viên mới, ngoại trừ số lượng xương cốt rèn luyện được nhiều hơn một chút, những cái khác rất tầm thường, bắt nạt loại người này không có cảm giác thành tựu gì cả.
…
Không đợi đến ngày hôm sau đi tham gia huấn luyện đặc biệt, ngay đêm hôm đó, khi Phương Bình đang tu luyện, cậu đã cảm nhận được mặt đất có chút rung động.
Cũng may, cảm giác này cũng trôi qua rất nhanh, e là có nhiều người còn chẳng biết gì cả.
Nhưng sau dư chấn nhỏ đó, một số võ giả trong Ma Võ bắt đầu sốt sắng, vội vàng hơn.
Ngay đêm hôm đó, bộ phận cao tầng của Ma Võ họp suốt đêm.
Đến khi kết thúc cuộc họp, viện trưởng học viện Binh Khí - Hoàng Cảnh vội vã dẫn đội rời đi trong đêm, đi theo có hơn 30 vị đạo sư trung cấp.
...
Ngày hôm sau.
Những người bình thường như Phương Bình sáng ra cũng không cảm nhận được dị dạng gì.
Chỉ có một số người bàn luận chuyện tối hôm qua.
Tối qua, Phó Xương Đỉnh cũng nhận ra được động tĩnh, lúc đó cậu ta còn chưa ngủ.
Sáng sớm gặp Phương Bình, Phó Xương Đỉnh lập tức nói: "Tối qua động đất?"
"Cậu cũng cảm nhận được à?"
"Ừm, lúc đó đang tu luyện, xém chút nữa là tiêu rồi, cũng may, chỉ hơi rung một chút, có thể là chấn động nhỏ."
Hai người đang nói chuyện, Triệu Tuyết mai đi tới, mở miệng nói: "Là động đất, nhưng rất nhỏ, sáng sớm đã đưa tin rồi, không có bất cứ thương vong hay tổn thất gì cả."
"Gần đây, không chỉ Ma Đô, mà không ít nơi đều bị như vậy, năm nay động đất xảy ra nhiều lần quá."
Phó Xương Đỉnh thuận miệng nói một câu, sau đó cau mày nói: "Không phải chuyện tốt gì. Lần trước sau khi Thiên Nam bị động đất, liền kéo theo rất nhiều dư chấn, tớ nhớ lần trước ông nội tớ rất sốt sắng…"
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai biến đổi, nhẹ giọng nói: "Có thể là vậy, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hiện tại, việc quan trọng của chúng ta bây giờ là nâng cao thực lực."
"Ừm, như vậy cũng đúng, chờ chúng ta trở thành tông sư rồi, cho dù động đất có mạnh đến đâu, chúng ta cũng không bị ảnh hưởng."
Phó Xương Đỉnh cười một tiếng, không nhắc lại chuyện này nữa.
Bọn họ không đề cập tới nữa, nhưng Phương Bình lại vô cùng chăm chú.