Chương 230: Thực luyện
Phương Bình uy hiếp nói: “Nếu như cậu không phục, hai người chúng ta đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó!”
Đường Tùng Đình lập tức suy sụp, hừ một tiếng không nói nữa.
“Cái này còn tạm được, tớ là đội trưởng, thầy Châu không phát biểu ý kiến, sau này mọi người đều phải nghe tớ.
Tớ không muốn biến nhóm mình thành nhóm dân chủ gì đó, cái gì mà thiểu số phục tùng đa số.
Một tháng tới, các cậu chỉ có thể nghe tớ, không muốn, cũng không bắt buộc. Bây giờ có thể tự mình xéo đi tự mình đi tiếp nhận nhiệm vụ, đừng liên lụy tới tớ là được.”
Nói xong câu này, Phương Bình mở miệng nói: “Nhiệm vụ đầu tiên, không cần quá xa cũng không cần quá mạnh.
Nhiệm vụ hệ thống tớ đã xem qua một chút rồi, bên Cục điều tra và truy bắt có một một nhiệm vụ lùng bắt một võ giả cấp một trung kỳ.
Ở bên Cục điều tra và truy bắt, rất ít khi có vụ án võ giả cấp một sơ kỳ. Nhiệm vụ võ giả cấp một trung kỳ, khen thưởng phổ biến là 100 ngàn tiền mặt.
Cấp một cao kỳ với đỉnh cấp một thường khen thưởng là 200 ngàn tiền mặt.
Đến cấp hai thì từ 300 ngàn hoặc 10 điểm thưởng.
Chúng ta trước tiên nhận nhiệm vụ cấp một trung kỳ, khởi động một chút...”
Đường Tùng Đình có có vẻ không muốn, Triệu Tuyết Mai cũng nhíu mày nói: “Phương Bình, cấp một trung kỳ cũng chỉ mới hoàn thành rèn luyện một chi, nhóm chúng ta đã có ba người chúng ta đã tôi cốt 40 đốt rồi.
“Cậu xem có nên...”
“Trước tiên khởi động một chút đã, xem tình hình thế nào, các cậu làm gì mà vội vàng như vậy!”
Phương Bình bất lực, một đám lính mới, bao gồm bản thân cậu cũng là lính mới, cái gì cũng không biết, vội cái gì mà vội!
Châu Thạch Bình bên cạnh đột nhiên nói: “Các nhiệm vụ sau này của các em đều dùng điểm thưởng kết toán, nếu có tiền mặt, thì tính theo tỷ lệ 30 ngàn/điểm thưởng.
Đợi đến cuối tháng, thống nhất tổng kết nhiệm vụ một lượt, nhóm nào điểm thưởng cao nhất đội đó có thể lấy được thêm mức khen thưởng ít nhất là 100 điểm thưởng!”
“Phương Bình, cậu nghe thấy chưa...”
“Câm miệng!”
Phương Bình cắt lời Đường Tùng Đình, cau mày nói: “Tớ quyết định, trước làm nhiệm vụ võ giả cấp một trung kỳ thử, làm nhiệm vụ thể nào cũng không biết, mới bắt đầu lẽ nào đi giết võ giả cấp hai?
Cậu còn nhiều lời nữa, có thể cút đi!”
Đường Tùng Đình vẻ mặt không phục, cố nén cơn tức không nhìn Phương Bình nữa.
Phương Bình cũng không quan tâm cậu ta, những người này tự cao tự đại, nguyên một đám trẻ tuổi nóng tính, không chừng lần này còn gây ra phiền phức.
Cậu thì dễ nói rồi, ít nhất cậu sợ chết, nhất định lấy an toàn làm chính.
Nhưng những người còn lại trong đội thì không dễ nói, lần này không chừng có người mất mạng.
Phương Bình thậm chí còn hoài nghi, nhà trường cố ý cho đạo sư làm ngơ trước việc sinh viên tử vong!
Bởi vì có thể kích thích các sinh viên cho bọn họ cảm nghiệm được cảm giác chân chính của cái chết!
Mỗi ngày đều nói có thể gặp nguy hiểm, có thể sẽ chết, ai mà thèm để ý?
Nhưng nếu như nhìn thấy người bên cạnh thật sự chết, những sinh viên này đều sẽ trưởng thành trong nháy mắt, ý nghĩ như vậy Phương Bình đã sớm nghĩ tới.
Dùng sinh mệnh của người khác, để đổi lấy sự thức tỉnh cho tất cả tân sinh viên tinh anh đẳng cấp, đây là vụ mua bán có lời.
Võ Đại chính là thực tế như vậy!
Phương Bình cũng không nói nhiều nữa, dùng máy tính của phòng Thực Huấn đăng nhập vào hệ thống nhiệm vụ, cuối cùng chọn một nhiệm vụ cảm giác phù hợp.
Vừa tiếp nhận nhiệm vụ, Phương Bình liền lấy được thông tin chi tiết.
“Tên: Lâm Quân
Giới tính: Nam
Tuổi: 34 tuổi
Thực lực: Cấp một trung cấp, mức độ tôi cốt khoảng 31 - 35 đốt, không có vũ khí nóng, có thể mang theo binh khí lạnh, tu luyện chiến pháp quyền cước cơ bản, không có kỹ năng chiến đấu đặc thù.
Vụ án: ngày 30 tháng 8 năm 2008, vì tranh đấu với người khác, ra tay giết chết kẻ địch sau đó bỏ trốn, người chết là võ giả cấp một sơ kỳ.
Vụ án được giao cho phân Cục điều tra và truy bắt khu vực Bắc Định tại Ma Đô, người tiếp nhận nhiệm vụ có thể liên hệ với phân cục ở khu Bắc Định để hỏi thăm tin tức...
Khen thưởng: 120 ngàn.”
Giới thiệu nhiệm vụ tương đối chi tiết, cũng có rất nhiều hình ảnh.
Tiếp nhận xong nhiệm vụ Phương Bình liền nói: “Ngày mai, đầu tiên đi đến Cục điều tra và truy bắt khu vực Bắc Định thăm dò một chút.”
Đường Tùng Đình vừa muốn chất vấn, Phương Bình liền thản nhiên nói: “Đầu tiên tới Cục điều tra và truy bắt tạo mối quan hệ, xem tình hình, sau đó hỏi vị trí hiện tại của tội phạm ở đâu. Đương nhiên, nếu như tối nay mọi người biết đối phương ở đâu thì ngày mai chúng ta trực tiếp đi bắt người!”
Những người khác cũng không lên tiếng, Châu Thạch Bình cũng không nói, Đường Tùng Đình thấy thế bĩu môi xem như chấp nhận quyết định của Phương Bình.
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Cổng trường.
Phương Bình xách theo balo, đợi ở cổng trường.
Rất nhanh, có người tới.
Rất nhanh Châu Thạch Bình cũng lái một chiếc xe nội địa tới, mở kính xe, ló đầu ra chào hỏi nói: “Bạn học Phương Bình!”
“Chào thầy!”
“Ừm, em… không lái xe à?”
Châu Thạch Bình hỏi câu này làm cho Phương Bình có chút không biết làm thế nào.
Rất nhanh, Phương Bình liền hiểu ý tứ trong đó.
Triệu Tuyết Mai cũng tới rồi, lái xe tới.
Đường Tùng Đình cũng đến rồi, lái một chiếc xe thể thao mui trần tới.
Bảy bạn học khác, ba người lái xe, bốn người đi bộ.
Tổng cộng 11 người, 6 người lái xe đến!
Phương Bình có chút kích động muốn thổ huyết, cần phải dùng tới sao?
Châu Thạch Bình có thể là vì nguyên do ra ngoài nên nói nhiều hơn một chút, người cũng ôn hòa không ít, cười nói: “Chấp hành nhiệm vụ, lái xe tương đối phù hợp một chút, thi thoảng có một vài nhiệm vụ truy đuổi, nếu em không lái xe mà nghi phạm lái xe sẽ rất phiền phức...”
Phương Bình đang muốn nói, cậu thấy Vương Kim Dương với Tần Phượng Thanh có lái xe đâu.
Suy nghĩ một chút, mình với bọn họ cũng tiếp xúc chưa được bao lâu, ai biết bọn họ có xe hay không.
Hơn nữa, hai người này có lẽ đi địa quật tương đối nhiều nên chắc cũng không cần phải lái xe.
Có điều, mua xe hình như là chuyện thực sự rất cần thiết.
Trong lòng Phương Bình lẩm bẩm, trên mặt lại không thể hiện ra biểu cảm gì, trực tiếp sắp xếp nói: “Mọi người tìm xe lên ngồi, tớ ngồi xe của Triệu Tuyết Mai là được, đi đến Cục điều tra và truy bắt ở khu Bắc Định, đừng đi riêng.”
“Được!”
Đám người đều đồng ý, mỗi người lên xe.
...
Vùng Bắc Định ở phía bắc Ma đô, Thành Đại Học ở phía nam, tiếp giáp Nam Phụng.
Từ Ma Võ đến Bắc Định cũng không ngắn.
Trên xe.
Triệu Tuyết Mai có chút hưng phấn nói: “Cuối cùng có thể tiếp nhận nhiệm vụ rồi, trước đó chưa lên đại học, tớ đã biết Võ Đại có thể nhận nhiệm vụ.”
“Có cần phải hưng phấn như vậy không?”
“Đương nhiên, cậu thì hiểu cái gì, võ giả nhận nhiệm vụ thể hiện cho việc quang minh chính đại chấp hành pháp luật, còn được tiền thưởng.
Điều này không giống tự mình tranh cường háo thắng, đánh chết người rồi chính là phạm pháp.
Cũng giống như lần này, nếu như Lâm Quân ở Võ Đại thì cũng là điều hết sức bình thường, đánh chết người vậy cũng không cần bị truy bắt.
Hoặc đã tiếp nhận nhiệm vụ, cho dù đánh chết đối phương, cũng có khen thưởng.
Võ giả khí huyết cao, thực ra có đôi lúc rất dễ bị kích động, loại kích động này phải phát tiết bằng không để trong lòng sẽ khó chịu.”
Phương Bình không có gì để nói, nửa ngày mới lên tiếng: “Kiềm chế một chút, chết rồi thì cái gì cũng không có nữa.”
“Biết rồi, chỉ là một võ giả cấp một trung kỳ thôi mà...”
Phương Bình không lên tiếng, nói như thể cậu không phải võ giả cấp một trung kỳ vậy.
Phân biệt võ giả cấp một tương đối đơn giản, rèn luyện một chi chính là trung kỳ, cao kỳ với đỉnh cấp đôi khi không dễ phân biệt kỹ càng như vậy.
Rèn luyện hoàn thành hai chi là đỉnh cấp một. Nếu như cao kỳ thì rèn luyện từ 50 đốt xương trở lên, bởi vì xương chi trên và chi dưới khác biệt, nhưng cũng không cần phải phân biệt cẩn thận.
Cũng không người nào muốn phân biệt cẩn thận, đều là người yếu, phân biệt rõ ràng như vậy để làm gì.
...
Hơn 50 phút sau.
Cục điều tra và truy bắt vùng Bắc Định.
Vùng Bắc Định mặc dù là khu vực, nhưng Ma Đô có 6 khu, dân số và thực lực kinh tế của mỗi khu đều mạnh hơn so với thành phố cấp tỉnh bình thường.
Phân Cục điều tra và truy bắt Bắc Định rất hùng vĩ đồ sộ!
Đây là một tòa cao ốc hơn 20 tầng!
---